Rể Quý Trời Cho

Chương 828: Hóa cảnh nửa bước




Thượng Sam Tinh Vũ khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mặt. Mặc dù cao thủ nội kình đại thành đã có thể dùng tay không để đập vỡ đá, nhưng một chưởng hời hợt vừa rồi của Lâm Thanh Diện đã trực tiếp làm tảng đá kia chia năm xẻ bảy, bể thành những hòn đá nhỏ xíu, điều này còn đáng sợ hơn nhiều so với việc chẻ đôi hòn đá bằng nội kình đại thành.
Mà Thượng Sam Tinh Vũ khá chắc chắn rằng vừa rồi cô đã nhìn thấy một đạo ánh sáng màu trắng trong lòng bàn tay của Lâm Thanh Diện, thứ có thể tạo ra một cảnh tượng như vậy e rằng chỉ có sức mạnh của ma và thần.
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, anh có chút ngạc nhiên nhìn lòng bàn tay của mình, một chưởng vừa rồi là anh tùy tiện đánh ra thôi, nhưng uy lực của nó lại gấp mấy lần khi anh thi triển chưởng Kinh Lôi trong trạng thái bí pháp, chuyện này cũng thật sự làm Lâm Thanh Diện kinh ngạc.
Trong nửa tháng ngâm mình trong hồ nước này, mỗi ngày Lâm Thanh Diện đều truyền huyền công vào cơ thể vô số lần, hấp thu dược lực từ nước trong hồ đến tất cả các bộ phận trong cơ thể. Dược lực trong hồ nước có tác dụng cải tạo cơ thể con người, có thể nói nó là một thứ rất tốt để nâng cao sức mạnh.
Trong vòng nửa tháng, cơ thể của Lâm Thanh Diện đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa, sức mạnh cơ bắp của anh ít nhất cũng tăng lên gấp mấy lần so với trước đây.
Hơn nữa, thứ dược lực cuồng bạo đó mỗi ngày đều chạy qua chạy lại trong kinh mạch của Lâm Thanh Diện, tương đương với việc trực tiếp tiến hành một trận huấn luyện ma quỷ đối với kinh mạch của Lâm Thanh Diện. Sau nửa tháng, kinh mạch của Lâm Thanh Diện đã trở nên vô cùng bền vững, sức mạnh mà cơ thể có thể chịu được cũng rất lớn.
Cơ thể là vật mang sức mạnh, sở dĩ tông sư cảnh lợi hại hơn nhiều so với nội kình đại thành chính là vì sức mạnh cơ thể của tông sư cảnh lớn hơn nhiều so với sức mạnh của nội kình đại thành.
Cơ thể của một người có thể phát huy được bao nhiêu tiềm năng phụ thuộc vào sức mạnh mà cơ thể có thể chịu được. Hiện nay cơ thể của Lâm Thanh Diện đã trở nên mạnh mẽ hơn, cực hạn đã được thăng cấp, vì vậy cảnh giới của anh theo đó cũng tiến lên một bước lớn.
Trong nửa tháng qua, để chống lại cơn đau do cọ rửa cơ thể bằng dược lực trong hồ nước mà Lâm Thanh Diện đã đưa mình vào trạng thái ngồi thiền, tỉ mỉ nhớ lại nội dung của huyền công, hy vọng có thể theo cơ hội này mà đột phá được.
Nhưng anh vẫn đánh giá thấp độ khó của việc từ huyền kình đại thành đột phá đến huyền kình viên mãn, mặc dù hồ nước ở Dược Thần Cốc đã làm anh thăng cấp lên rất nhiều, nhưng anh vẫn còn cách nửa bước nữa mới đạt được huyền kình viên mãn.
Trước đó Lâm Thanh Diện đã từng suy đoán, khi anh đạt tới cấp độ huyền kình viên mãn, thì anh có thể đạt tới cấp độ hóa cảnh mà sư phụ nói, bây giờ anh còn cách huyền kình viên mãn nửa bước, cho nên cảnh giới bây giờ hẳn là tương đương với cấp độ hóa cảnh nửa bước.
Cái gọi là nửa bước hóa cảnh cũng chính là khả năng phóng thích sức mạnh bên trong cơ thể mình ra bên ngoài, nhưng không để cho sức mạnh bên trong cơ thể rời khỏi cơ thể như hóa cảnh chân chính.
Lâm Thanh Diện bây giờ chỉ có thể đặt huyền kình trong cơ thể vào bề mặt lòng bàn tay mới có thể phát huy tối đa uy lực của huyền kình, tuy rằng bây giờ anh cũng có thể khống chế huyền kình phóng ra ngoài cơ thể biến thành một số hình dạng, nhưng hiệu quả cũng không lớn. Bởi vì cho dù Lâm Thanh Diện có biến nó thành hình dạng gì, chỉ cần huyền kình không rời khỏi cơ thể anh thì thương tổn tạo ra thực ra đều như nhau.
Tuy nhiên, trong lòng Lâm Thanh Diện cảm thấy ở trạng thái này, anh có thể truyền huyền kình đến một số vật dẫn thông qua lòng bàn tay.
Mặc dù không thể trực tiếp sử dụng huyền kình biến thành kiếm để giết người, nhưng anh có thể cầm một thanh kiếm thật sau đó truyền huyền kình vào thân kiếm thông qua lòng bàn tay, như vậy thanh kiếm này có thể phát huy tối đa uy lực của huyền kình, sức mạnh cũng sẽ không kém bao nhiêu so với các cao thủ của hóa cảnh chân chính.
Suy cho cùng, huyền kình của Lâm Thanh Diện có được là do gặp may mắn. Những cao thủ hóa cảnh đó đều tiến hành biến hình thông qua nội kình. Về bản chất sức mạnh thì Lâm Thanh Diện mạnh hơn rất nhiều, cho dù có tồn tại sự chênh lệch về cảnh giới thì cũng có thể dựa vào sự bá đạo của huyền kình để bù đắp lại.
Cộng thêm sức mạnh không thể tách khỏi cơ thể, Lâm Thanh Diện cảm thấy mình đứng trước các cao thủ hóa cảnh chân chính, đánh một trận cũng không thành vấn đề, đương nhiên, có đánh nhau hay không thì nói sau, còn trốn thoát thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Điểm quan trọng nhất chính là bây giờ Lâm Thanh Diện sắp đạt được cấp độ huyền kình viên mãn, tương ứng với cấp độ tông sư cảnh mà đã có thể phát huy được thực lực của cao thủ hóa cảnh nội kình rồi.
Điều này gần như tương đương với việc trực tiếp bỏ qua một cảnh giới lớn so với các cao thủ nội kình, lợi thế này vẫn khá kinh khủng.
Thật sự không biết Lâm Thanh Diện sau khi đạt tới cảnh giới huyền kình viên mãn, lại tiến thêm một bước thì sẽ được được cảnh giới gì nữa, e rằng hóa cảnh lúc đó cũng chỉ như một con kiến ở trong mắt Lâm Thanh Diện.
Thu hồi suy nghĩ của mình, Lâm Thanh Diện đặt huyền kình ra bên ngoài lần nữa, che nó trong lòng bàn tay mình, nhìn ánh sáng trắng mờ ảo đó, Lâm Thanh Diện cảm nhận được dao động sức mạnh vô cùng đáng sợ ở trong đó.
Sư phụ từng nói, hóa cảnh và tông sư cảnh là một đường ranh giới, tông sư cảnh đột phá thành hóa cảnh, không chỉ nâng cao cảnh giới mà còn nâng cao sức mạnh.
Những người đã đạt tới hóa cảnh có thể xem tất cả các cao thủ tông sư cảnh như con kiến, cho dù có tài giỏi đến đâu, có bao nhiêu thủ đoạn, được gọi là bất khả chiến bại trong tông sư cảnh thì ở trong mắt các cao thủ hóa cảnh, bọn họ chỉ mạnh hơn con kiến một chút mà thôi.
Vì vậy, cho dù Lâm Thanh Diện chỉ có sức mạnh của hóa cảnh nửa bước, anh vẫn có thể khinh thường tất cả các cao thủ tông sư cảnh.
Ngay cả khi Lâm Thanh Diện bị hơn 20 cao thủ của tông sư cảnh vây đánh thì vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, nắm chắc phần thắng.
Đây là sự tự tin mà sức mạnh chân chính mang lại.
Thu lại huyền kình, Lâm Thanh Diện thở ra một hơi thật dài, nửa tháng không cử động thân thể, anh cũng cảm thấy mệt mỏi, cho nên muốn giãn gân cốt một chút.
Lúc này, anh mới chú ý tới Thượng Sam Tinh Vũ đang ngẩn người nhìn chằm chằm anh cách đó không xa, trên mặt lộ theo nụ cười, sau đó anh đi về phía cô.
Vốn tưởng rằng Thượng Sam Tinh Vũ sẽ thừa dịp mình đang nâng cao sức mạnh trong hồ nước mà nhân cơ hội rời đi, không ngờ cô gái này lại đáng tin đến vậy, xem ra chuyện mình hứa với cô, cũng phải cố gắng hết sức để thực hiện.
“Đã muộn như vậy rồi, sao cô còn ở đây, sao không về nghỉ ngơi?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Thượng Sam Tinh Vũ đột nhiên có chút căng thẳng, nhất thời không biết phải trả lời Lâm Thanh Diện như thế nào, cô không thể nói là trong khoảng thời gian này cô luôn coi Lâm Thanh Diện là bạn tâm giao của mình, tối nào cũng muốn đến nói chuyện với anh.
Lúc này, Thượng Sam Tinh Vũ mới nhận ra chuyện quan trọng, bởi vì lúc nãy quá mức khiếp sợ mà bỏ qua vấn đề này.
Lâm Thanh Diện không mặc quần áo!
Hơn nữa, bản thân Lâm Thanh Diện dường như cũng đã quên vấn đề này vì anh đã ở trong hồ nước quá lâu.
Khuôn mặt của Thượng Sam Tinh Vũ đột nhiên đỏ lên, Lâm Thanh Diện đi nghênh ngang về phía cô, nơi nào nên thấy hay không nên thấy cô đều thấy hết rồi.
Cô vội vàng lấy tay che mắt, nói: "Cậu... công tử, quần áo của anh..."
Cũng chính lúc này, Lâm Thanh Diện mới nhận ra mình đi ra hồ nước mà không mặc quần áo, trên mặt nhất thời lộ ra chút xấu hổ, anh nhanh chóng nhảy ra phía sau một phiến đá.
“Xin lỗi, ở trong đó quá lâu, tôi quên mất.” Giọng nói của Lâm Thanh Diện vang lên, đây tuyệt đối là lúc xấu hổ nhất trong cuộc đời anh.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện núp sau phiến đá, Thượng Sam Tinh Vũ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười dí dỏm.
"Công tử đợi ở đây, tôi đi lấy quần áo cho công tử."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.