Rể Quý Trời Cho

Chương 764: Leo núi




Sáng hôm sau, Lâm Thanh Diện dậy thật sớm ra ngoài mua bữa sáng trở về, lúc về tới khách sạn, Hứa Bích Hoài mới rời giường, dáng vẻ lười biếng.
"Đồ lười, bây giờ là mấy giờ rồi, mặt trời đã lên cao lắm rồi đó, mau thu dọn một chút, lát nữa chúng ta đi leo núi." Lâm Thanh Diện cười đem bữa sáng để lên bàn.
Hứa Bích Hoài oán trách nhìn Lâm Thanh Diện một chút, mở miệng nói: "Anh biết hôm nay sẽ đi leo núi mà đêm qua còn muốn... Lại còn ở đó mà châm chọc à, nếu em leo được một nửa mà quá mệt thì sẽ đi xuống, cho anh một mình leo lên đó cho bõ."
Lâm Thanh Diện cười hắc hắc, nói: "Vậy không được, vừa rồi lúc anh xuống dưới kia mua bữa sáng đã nghe được người bán cơm nói là thời gian gần đây trên núi Ngọc Bình xảy ra chuyện mấy cô gái đi leo núi một mình bị mất tích, anh không thể để em xuống núi một mình được, cho dù phải khiêng lên thì anh cũng phải đưa em tới đỉnh núi."
Hứa Bích Hoài liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện, không nói gì, rời giường đi rửa mặt.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, hai người cùng nhau đi ra bên ngoài, chân núi có hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp dẫn đoàn, Lâm Thanh Diện báo tên, dự định đi theo hướng dẫn viên du lịch lên núi.
Hướng dẫn viên du lịch mang một đoàn khoảng hơn hai mươi người, sau khi tập trung đám người lại, hướng dẫn viên du lịch dẫn đám người đi lên trên núi.
"Gần đây núi Ngọc Bình xảy ra chuyện mấy cô gái đi leo núi một mình bị mất tích, núi Ngọc Bình là nơi tương đối hiểm trở, nếu như lạc đường rất dễ bị lạc ở trên núi không tìm được đường ra, kể cả có gọi đội cứu hộ tới cũng không tìm ra được, cho nên mọi người nhất định phải đi theo sát tôi, không được tự tiện rời đội."
Hướng dẫn viên du lịch cầm loa lớn hướng về phía đám người nói một câu.
Sau khi Hứa Bích Hoài nghe nói như thế quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, nói: "Thì ra không phải anh đang lừa em à."
"Anh lừa em làm gì, lát nữa em nhất định phải theo sát anh, nếu bị đi lạc là em sẽ không còn được gặp lại anh nữa đâu." Lâm Thanh Diện mở miệng cười.
Hứa Bích Hoài kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mở miệng nói: "Em đâu có ngốc như anh nói đâu."
Đám người lần lượt bắt đầu hành trình leo núi, vừa mới bắt đầu không bao lâu thì có hai người đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, chính là đôi tình nhân tối hôm qua.
Lâm Thanh Diện cũng không ngờ vậy mà đôi tình nhân này lại cùng đoàn hướng dẫn viên du lịch với bọn họ, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
"Anh bạn, tối qua thật sự phải xin lỗi anh, là chúng tôi kiến thức quá nông cạn, không ngờ anh lại lợi hại như vậy, hi vọng anh có thể đừng để chuyện này ở trong lòng, nếu mọi người có thể gặp được nhau thì cũng là có duyên, không bằng chúng ta kết bạn đi." Người con trai nói.
Lâm Thanh Diện cười cười với anh ta, cũng không hề để ý, nếu đối phương đã có thể chủ động xin lỗi thì đương nhiên anh cũng không có gì phải so đo.
Chỉ có điều lòng dạ của cô gái kia rõ ràng kém hơn chàng trai này, dường như vẫn còn bởi vì chuyện tối ngày hôm qua mà không thoải mái, mặc dù không làm gì Lâm Thanh Diện nhưng ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện vẫn rất khó chịu như cũ.
Trên đường đi bốn người đi theo sau hướng dẫn viên du lịch, vừa nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu về lịch sử của núi Ngọc Bình, vừa ngắm cảnh.
Thông qua trò chuyện, Lâm Thanh Diện biết được đôi tình nhân này đến từ một thành phố tương đối giàu có ở phương nam, người con trai kinh doanh một công ty chuyển phát nhanh, cũng gọi là có tiền, cô gái thì là con của một nhà cám bộ, hai nhà cũng coi như là môn đăng hộ đối.
Người con trai tên là Lý Đồng Dương, cô gái tên là Triệu Manh, lần này hai người tới núi Ngọc Bình cũng không đơn thuần chỉ là tới du ngoạn.
Lúc này hướng dẫn viên du lịch đang kể lại một sự tích của vị cao tăng đắc đạo của Thanh Long Tự, nghe nói hôm nay bọn họ khá may mắn, cứ cách một khoảng thời gian đại sư Thiên Long sẽ tiến hành biểu diễn, chính là vào xế chiều ngày hôm nay.
Lý Đồng Dương cười nhìn Lâm Thanh Diện một chút, nói: "Không dám lừa các người, từ nhỏ tôi đã có một giấc mộng võ hiệp, cho nên có một chấp niệm rất sâu đối với võ đạo, nhưng vẫn không thể tiếp xúc được với công phu chân chính của nước C."
"Lần này chúng tôi tới núi Ngọc Bình, mục đích chủ yếu nhất thật ra là tìm đại sư Thiên Long để bái sư, tiền tôi đã chuẩn bị xong, cho dù chỉ là đệ tử trên danh nghĩa của đại sư Thiên Long thì chắc chắn cũng có thể học được một chút bản lĩnh thật sự."
Đại sư Thiên Long, chính là tên gọi của vị cao tăng đắc đạo của Thanh Long Tự kia.
Lúc Lâm Thanh Diện nghe được cái tên đại sư Thiên Long này, trong lòng còn cảm thấy hơi kỳ lạ, dù sao trong lòng anh, cho dù đã trở thành cao tăng thì cũng không nên lấy một cái tên kiêu ngạo như thế mới đúng.
"Ôi trời, anh nói với bọn họ cái này làm gì, bái đại sư Thiên Long làm sư phụ cũng không phải chuyện dễ dàng, bây giờ anh nói với bọn họ như vậy nhỡ đâu bọn họ cũng muốn bái sư, vậy không phải anh lại có thêm một đối thủ cạnh tranh nữa à." Triệu Manh cau mày nói một câu.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: "Yên tâm đi, tôi không có hứng thú gì với đại sư Thiên Long này đâu, nếu như vị đại sư khí công đêm qua thật sự là đồ đệ của ông ta, vậy có lẽ ông ta còn chưa đạt tới trình độ để tôi bái sư."
Triệu Manh lập tức nhếch miệng, nói: "Thôi đi, người đêm qua kia có lẽ cũng chỉ là mượn thanh danh của đại sư Thiên Long mà thôi, đại sư Thiên Long chân chính, thực lực sâu không lường được, nghe nói ông ta có thể sử dụng một mảnh lá cây để cắt đôi một tảng đá cứng rắn, như vậy sao đại sư khí công kia có thể so sánh được."
Lâm Thanh Diện nhướng lông mày lên, nếu như vị đại sư Thiên Long kia thật sự có bản lĩnh này, vậy rất có thể là một vị cao thủ ẩn danh đã đạt tới cảnh giới tông sư.
"Anh đừng tưởng bây giờ anh như vậy là lợi hại, chờ Lý Đồng Dương bái đại sư Thiên Long làm sư phụ, chắc chắn anh sẽ không phải là đối thủ của anh ấy." Triệu Manh đắc ý nói một câu với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cười không nói gì, cho dù hiện tại đại sư Thiên Long thật sự là một vị cao thủ tông sư, Lý Đồng Dương bái ông ta làm thầy thì cũng không thể là đối thủ của anh.
Sau nửa ngày, hướng dẫn viên du lịch mang theo đám người đi tới được vị trí giữa sườn núi, có thể bởi vì nguyên nhân tất cả mọi người đều mong muốn được xem đại sư Thiên Long của Thanh Long Tự biểu diễn, nên tất cả mọi người đều không cảm thấy mệt mỏi mà ngược lại là càng leo càng hưng phấn.
Hứa Bích Hoài trải qua sự "tàn phá" không thương tiếc của Lâm Thanh Diện đêm qua, lúc leo đến nơi này đã có chút không kiên trì nổi, cô muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng hướng dẫn viên du lịch lại chỉ cho đám người dừng lại một chút rồi lại tiếp tục leo lên trên núi.
"Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này thêm một lát đi, không cần phải đi theo bọn họ làm gì, hướng dẫn viên du lịch kia giới thiệu cũng không hay lắm." Lâm Thanh Diện cười nhìn Hứa Bích Hoài một chút, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán cô.
Hứa Bích Hoài oán trách nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Đều tại anh, nếu không phải do anh thì chắc chắn bây giờ em sẽ không mệt mỏi như vậy."
"Vợ, anh sai rồi, vậy lát nữa anh sẽ cõng em đi lên đó được không." Lâm Thanh Diện nhanh chóng nhận sai nói.
Hứa Bích Hoài liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện, tìm một khối đá lớn, ngồi xuống.
Lúc Hứa Bích Hoài nghỉ ngơi, Lâm Thanh Diện tìm một chỗ cao nhảy lên quan sát khung cảnh bốn phía, một lát sau, Lâm Thanh Diện phát hiện ra một con đường mòn nhỏ khuất sau tảng đá, đường mòn này thông đến một miếu nhỏ khuất sau núi.
Nếu không quan sát cẩn thận, thì sẽ không ai phát hiện ra nơi này còn có một chỗ khuất như vậy.
"Vợ, em mau đến xem, chỗ này có một ngôi miếu ở chỗ khuất kia." Lâm Thanh Diện vẫy vẫy tay với Hứa Bích Hoài.
Lúc này Hứa Bích Hoài cũng đã nghỉ ngơi đủ, đứng dậy đi tới chỗ Lâm Thanh Diện.
Sau khi cô nhìn thấy ngôi miếu nhỏ khuất ở phía sau ngọn núi, hai mắt cũng sáng lên, rất có cảm giác giống như chơi game phát hiện ra phó bản ẩn giấu mới.
"Chúng ta đi qua đó xem một chút đi." Hứa Bích Hoài đi tới phía bên kia.
Lâm Thanh Diện lập tức đuổi theo, cũng muốn nhìn xem ngôi miếu nhỏ này dùng để làm cái gì.
Cùng lúc đó, bên trong miếu nhỏ cũng đang có mấy người mặc áo tăng nhân đầu trọc ngó qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
"Mau chuẩn bị kỹ càng, có con mồi tới, xem ra vẫn là cực phẩm, mặc dù có phiền phức đi theo nhưng cũng không phải vấn đề quá lớn, việc này nhất định phải thành công, đưa qua cho đại sư, nếu như đại sư cao hứng nói không chừng sẽ lại truyền thụ cho chúng ta mấy chiêu công phu đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.