Rể Quý Trời Cho

Chương 742: Bốn người cùng lên đi




Bốn người La Liệt ở dưới lôi đài nhàn nhã uống trà đối với La Hạo đều tràn ngập tự tin, La Liệt càng đắc ý trong lòng, vì nhà họ La có thể có một hậu bối ưu tứ đáng để kiêu ngạo như này.
“Dựa vào khí thế của La Hạo thì đã hất cái tên Lâm Thanh Diện đó ra xe 18 con phố rồi, danh tiếng của Lục Diên Thọ tuy lớn, nhưng đệ tử dạy ra quả thật không ra làm sao.” Lý Trần Hiên đánh giá một câu.
“Một chiêu này của La Hạo chỉ sợ có thể đánh cho Lâm Thanh Diện không biết đông tây nam bắc, một tiểu bối tự cho mình là to nhất, tóm lại vẫn sẽ có người khiến cậu ta biết rõ vị trí của mình.” Thạch Khiêm cũng mở miệng.
“Theo tôi thấy, tên Lâm Thanh Diện này thuần túy chính là bị La Hạo dọa sợ rồi, đứng ở đó không nhúc nhích, rõ ràng chính là không biết nên ứng phó làm sao.” Lưu Ngạn Xương cũng phụ họa theo.
Khi bốn người đều nhận định kết cục của trận chiến này đã xác định trước, Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng nhấc tay, một tát đánh La Hạo bay ra khỏi lôi đài.
Cho dù thực lực của bốn người đã đến trình độ người thường không dám với tới, lúc này vẫn lộ ra biểu cảm sửng sốt, khó tin nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện ở trên lôi đài.
“Tên... tên này thực lực sao lại mạnh như thế? Chẳng lẽ cậu ta đã bước vào cảnh giới tông sư?” La Liệt trực tiếp từ trên ghế đứng dậy.
Ba người Lý Trần Hiên cũng đều trợn mắt há hốc mồm, cái tát vừa rồi Lâm Thanh Diện cho dù là bọn họ, cũng không thể dễ dàng làm được, điều này chỉ có thể nói rõ, thực lực của Lâm Thanh Diện đã ở trên bọn họ.
“Sao có thể chứ, tuổi tác của tên này so với La Hạo còn ít hơn, tông sư hơn 20 tuổi, thật sự lười người mà!” Giọng nói của Lý Trần Hiên có hơi run rẩy.
La Hạo ngã dưới đất phản ứng lại mất rất nhiều thời gian, mới từ trong trạng thái ngốc trệ tỉnh lại, anh ta đưa tay sờ vào mặt của mình, một bên mặt đó đã bị tê dại không còn cảm giác gì, bên tai là những tiếng ù ù không dứt.
Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mãi đến lúc này anh ta mới hiểu, Lâm Thanh Diện không phải ra vẻ, mà là anh ta thật sự không có tư cách làm đối thủ của Lâm Thanh Diện.
Nhìn người thanh niên ở trên lôi đài tuổi tác còn nhỏ hơn anh ta, trong lòng La Hạo xuất hiện cảm giác thất bại nặng nề.
“Một tát này đánh rất hay!” Tên mập ở dưới lôi đài trực tiếp hô lên một câu.
Đồng thời những người xem đang ở trong cơn bàng hoàng cũng bị một tiếng này của tên mập kéo hồn lại, sau đó tất cả mọi người bắt đầu kinh hãi trước sự lợi hại của Lâm Thanh Diện, không ít người đều phấn khích hô lên.
Cùng lúc đó, trong phòng khách của nhà tổ nhà họ Lâm.
Hứa Bích Hoài đang bế Lâm Nhất Nặc đi qua đi lại, trên mặt vô cùng khẩn trưởng, Lâm Thanh Diện nói hôm nay sẽ trở về, nhưng mãi đến bây giờ cũng không có bất kỳ tin tức gì, điều này khiến cô có hơi lo lắng.
Vào lúc này, một người xông vào trong phòng khách chính, lớn tiếng gọi một tiếng: “Gia... gia chủ về rồi, bây giờ đang ở trên lôi đài ở bên ngoài.”
Mọi người nghe thế lập tức đều vội vàng chạy ra bên ngoài.
Một lúc sau, Hứa Bích Hoài dẫn theo mọi người đến bên ngoài nhà tổ nhà họ Lâm, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện trên lôi đài, Hứa Bích Hoài bỗng thở phào.
Mà lúc này mọi người đều vì cái tát vừa rồi của Lâm Thanh Diện mà hoan hô, sau khi mọi người nhà họ Lâm nhìn thấy cảnh này, đều có hơi nghi hoặc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Có điều nhìn thấy bốn người La Liệt lúc này mặt mày tức giận, trong lòng mấy người Mục Tu, Lý Tam Thốn đều có hơi thấp thỏm.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài bế Lâm Nhất Nặc đi ra, trên mặt lộ ra một nụ cười, trực tiếp từ trên lôi đài nhảy xuống, chạy đến trước mặt hai mẹ con bọn họ, ôm bọn họ vào trong lòng.
“Lâu như vậy không gặp, thật sự là nhớ chết anh rồi.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
“Được rồi, kẻ địch lớn ở trước mắt, trước tiên đừng nói chuyện tình cảm nữa, vẫn là nghĩ cách giải quyết những rắc rối này đi.” Hứa Bích Hoài lườm Lâm Thanh Diện.
“Vẫn không tính kẻ địch lớn, muốn giải quyết bọn họ, vẫn rất dễ dàng.” Lâm Thanh Diện đưa tay nhéo mũi của Lâm Nhất Nặc.
Chắc là có quan hệ huyết mạch, mặc dù Lâm Thanh Diện sau khi Lâm Nhất Nặc được sinh ra không lâu thì rời đi, có điều đứa bé này đối với Lâm Thanh Diện lại không có một chút xa lạ, thậm chí còn có hơi thân cận.
Hai người Mục Tu và Lý Tam Thốn sau khi nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, đều có hơi ngại ngùng, Lý Tam Thốn bước lên một bước, nói: “Lâm Thanh Diện sư huynh, huynh có thể còn không biết, bốn lão già bên đó, một người là cao thủ tông sư, ba người là cao thủ nửa bước tông sư, đừng nói giải quyết bọn họ, từ trong tay bọn họ trốn được cũng là một chuyện khó.”
“Ta biết thực lực của bọn họ.” Lâm Thanh Diện đáp lại một câu.
Lý Tam Thốn bỗng sững người, trong lòng nghĩ huynh đã biết thực lực của bọn họ, tại sao còn nói mấy lời ngông cuồng như thế?
Mục Tu thấy Lâm Thanh Diện nói như thế, cũng đi tới, nói: “Lâm Thanh Diện, thực lực của cao thủ cảnh giới tông sư không phải chúng ta có thể dễ dàng chống cự, chúng tôi đã thương lượng rồi, thật sự không được, chúng tôi nói vị trí của sư phụ cho bọn họ, đồ đệ mấy năm nay sư phụ dạy ra, người lợi hại có không ít, cho dù bọn họ đi tìm sư phụ gây phiền phức, sư phụ chắc cũng có thể ứng phó được, hiện nay chỉ có một sự lựa chọn thôi.”
Lâm Thanh Diện vỗ vỗ vai của anh ta và Lý Tam Thốn, mở miệng nói: “Hai người yên tâm, hôm nay có tôi ở đây, bọn họ không gây nổi sóng gió gì đâu, tông sư thì sao chứ, không phải chưa từng giết.”
Cơ thể của Mục Tu và Lý Tam Thốn lập tức cứng đờ, lời này của Lâm Thanh Diện khiến bọn họ đều có chút không phản ứng kịp.
“Lâm Thanh Diện sư huynh, đã là lúc nào rồi, huynh đừng nói đùa nữa, huynh từng giết tông sư? Giết tông sư nào thế?” Lý Tam Thốn mở miệng.
“Lôi Uyên Hành.” Lâm Thanh Diện đáp.
Mắt của Mục Tu lập tức trợn lên, bình thường anh ta không thích nói chuyện cũng trực tiếp hốt lên một tiếng: “Chuyện này sao có thể chứ! Lôi Uyên Hành là tông sư danh chấn nam bắc, nếu như anh thật sự giết được ông ta, chúng tôi sao có thể không biết chứ.”
“Tôi giết ông ta ở nước ngoài, tin tức chắc còn chưa truyền về, có điều chắc cũng sắp rồi.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói: “Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện, mọi người trước tiên ở một bên xem, tôi đi giải quyết bốn lão già đó đã.”
Nói xong, anh xoay người, nhìn sang bốn người La Liệt.
“Bốn người các ông, là kẻ thù của sư phụ tôi?” Lâm Thanh Diện mở miệng.
“Sư phụ của cậu tiếng xấu đồn xa, kẻ thù của ông ta đâu chỉ có bốn người chúng tôi, cậu tốt nhất vẫn mau nói vị trí của ông ta ra, nếu không sẽ đối đầu với cả giới cổ võ!” La Liệt lạnh giọng nói.
Lâm Thanh Diện bĩu môi, nói: “Sư phụ với tôi ân trọng như núi, các ông muốn tìm người, trước tiên qua ải của đồ đệ là tôi rồi nói. Tôi cũng không nói nhảm với các ông, trực tiếp lên lôi đài đi, tôi sẽ để các ông hiểu, dựa vào các ông, còn chưa đủ tư cách đi tìm sư phụ của tôi.”
Nói xong, anh bèn lên lôi đài.
La Liệt hừ lạnh một tiếng, lập tức muốn theo lên lôi đài.
“Thằng nhóc cuồng vọng, đừng tưởng cậu đánh bại La Hạo thì có tư cách lên giọng với chúng tôi, hôm nay để tôi đến thu thập cậu!”
Lâm Thanh Diện thấy chỉ có một mình La Liệt muốn lên lôi đài, lập tức xua tay, nói: “Một mình ông còn không đủ, tôi không muốn lãng phí thời gian, cho nên bốn người các ông cùng lên đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.