Rể Quý Trời Cho

Chương 72: Quỳ xuống bịch một tiếng




Tên mập trực tiếp vỗ mạnh vào bàn, nhìn 12 viên xúc xắc ở bên Lâm Thanh Diện với vẻ mặt không dám tin.
Ông ta tự cho rằng kỹ thuật tung xúc xắc của mình rất kinh người, nhưng cũng tuyệt đối không thể khiến cho mười hai con xúc xắc đứng thành một hàng được, hơn nữa viên ở trên đỉnh còn là điểm số nhỏ nhất nữa.
Tình tiết chỉ có trong TV này, ông ta từ trước đến giờ đều không tin, dù sao lắc xúc xắc cũng không có đơn giản như vậy, thế nhưng cảnh tượng bây giờ lại chân thật mà xuất hiện ở trước mặt ông ta.
Những người xung quanh sau khi nhìn thấy xúc xắc ở trước mặt Lâm Thanh Diện, ai nấy cũng lũ lượt há to miệng, trong ánh mắt khi nhìn Lâm Thanh Diện đều tràn đầy sự không thể tin được.
Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh cũng tràn đầy kinh ngạc, bọn họ đều cho rằng Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ không thắng được tên mập, không ngờ kỹ thuật lắc xúc xắc của Lâm Thanh Diện còn lợi hại hơn cả tên mập nữa.
“Tên này rốt cuộc là còn bao nhiêu kỹ năng ẩn nữa đây.” Trần Tài Anh lẩm bẩm nói.
“Cái này không tính, thứ chúng ta so là điểm số, cho dù cậu xếp chúng lại cũng không được.”
Tên mập trực tiếp đi đến bên Lâm Thanh Diện, lấy từng viên xúc xắc của Lâm Thanh Diện xuống, sau đó chấn kinh mà phát hiện, những con xúc xắc bên dưới cũng đều là một điểm hướng lên trên.
Nếu là so điểm số đơn thuần, ông ta và Lâm Thanh Diện giống như nhau, còn trên kỹ thuật, ông ta đã thua Lâm Thanh Diện rồi.
Tên mập tung hoành sòng bài nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cảm nhận được thất bại.
“Nếu ông cảm thấy không phục, vậy có thể coi như là huề, chúng ta còn có thể so tài những cái khác.” Lâm Thanh Diện cười nói.
Tên mập hiển nhiên là không cam tâm, lập tức lên tiếng: “Được, vậy tôi và cậu so cái khác!”
Nói xong, ông ta đi về phía các bàn khác trong sòng bạc.
Lâm Thanh Diện đi theo sau, hai người bắt đầu tỉ thí về nhiều hạng mục khác nhau trong sòng bạc.
Những người đứng xem xung quanh hết lần này đến lần khác phải phát ra tiếng kêu kinh ngạc, thán phục tài đánh bạc cao minh của Lâm Thanh Diện.
Vẻ mặt của tên mập càng lúc càng khó coi, mỗi lần thua một trận, Lâm Thanh Diện liền bảo ông ta cởi một bộ quần áo, đến sau cùng, trên người tên béo chỉ còn lại một chiếc quần lót.
Trận cuối cùng kết thúc, khoé miệng Lâm Thanh Diện cong lên một nụ cười giễu cợt, quay đầu nhìn tên mập.
Vẻ mặt tên mập đầy sự thất vọng, ông ta quay người đi về phía Lâm Thanh Diện, cúi đầu không nói tiếng nào.
“Vua bài sao thế? Chắc không phải là thua thảm quá nên định ra tay đó chứ.”
“Cái thể hình này của vua bài mà ra tay, chắc chắn tên tiểu tử đó sẽ chống không nổi a.”
“Tiêu rồi, tiêu rồi, vua bài sắp phát hoả rồi, mọi người mau chạy a!”

Lâm Thanh Diện nhìn chăm chăm vào tên mập, đôi mắt cũng híp lại, không biết ông ta muốn làm gì.
Lý Huỳnh Thái chặn trước người Lâm Thanh Diện, lạnh giọng nói: “Tên mập chết tiệt, có thua thì chịu thua, nếu như ông vì thua mà muốn động tay động chân, tôi không ngại cho ông nếm thử nắm đấm sắt của chính nghĩa có mùi vị gì đâu!”
Tên mập không nói gì nữa, sau khi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, hai bàn tay siết lại thành nắm đấm.
Lý Huỳnh Thái tưởng là ông ta muốn ra tay, một tay anh ta cũng đã nhấc lên, chuẩn bị ra tay.
Chính vào lúc này, tên mập đột nhiên quỳ xuống bịch một tiếng ở trước mặt của Lâm Thanh Diện, sau đó ôm lấy chân của Lâm Thanh Diện, cầu xin mà nói: “Sư phụ, xin hãy nhận tôi làm đồ đệ đi, tôi bảo đảm sau này sẽ nghe sư phụ hết, chỉ cần sư phụ dạy kỹ năng đánh bạc của sư phụ cho tôi, và cho phép tôi không cởi quần lót ra.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, cả sòng bài đều yên lặng cả vài giây.
Tiếp đó, liền có không ít người bắt đầu ha hả cười to, bọn họ thật sự không ngờ, vua bài trước giờ luôn oai phong lẫy lừng, vậy mà cũng uỷ khúc cầu toàn như vậy.
Hơn nữa trên người tên mập bây giờ chỉ còn lại một chiếc quần lót thôi, trận cuối cùng ông ta cũng thua rồi, theo lý mà nói thì cái quần lót này ông ta cũng nên cởi ra.
Không ai ngờ rằng, ông ta vì để không cởi quần lót ra mà lại quỳ xuống cầu xin Lâm Thanh Diện tha cho.
Lâm Thanh Diện cũng thật sự không ngờ phản ứng não của tên mập này lại mới lạ như vậy, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
“Cái đó…hay là ông đứng dậy rồi nói đi?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
“Nếu sư phụ không đồng ý, tôi sẽ không đứng dậy.” Tên mập kiêu ngạo nói.
Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười, nhìn một tên mập nặng gần một tạ kiêu ngạo ở trước mặt anh để che giấu sự xấu hổ của mình, anh thật sự là có chút không chịu nổi.
“Vậy…tôi đồng ý với ông trước, ông đứng dậy đi, quần lót cũng không cần cởi nữa.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
Tên mập lúc này mới vội vàng đứng dậy từ dưới đất, lộ ra một nụ cười cảm kích với Lâm Thanh Diện, sau đó vội vàng đi mặc quần áo.
“Sư phụ, kể từ hôm nay, tôi sẽ nghe lời sư phụ, sự phụ bảo tôi làm cái gì, tôi làm cái đó.” Sau khi mặc xong quần áo, tên mập cung kính nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: “Sau này đừng mở sòng bạc nữa, đi theo Trần Tài Anh, anh ta sẽ khiến cho tài năng của ông phát huy đến mức lớn nhất.”
“Vâng, sư phụ!” Tên mập đáp.
Lý Huỳnh Thái đánh giá tên mập trên dưới một cái, sau đó lại nhìn Trần Tài Anh, trên mặt đột nhiên nở ra một nụ cười ngốc.
“Cậu cười ngốc cái gì vậy?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
“Em đang nghĩ, chúng ta có phải là còn thiếu một con Bạch Long Mã thì có thể đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi không?” Lý Huỳnh Thái mở miệng nói.
“Cậu đang nói bậy cái gì vậy.” Trần Tài Anh lên tiếng.
“Anh nhìn đi, anh Diện là sư phụ, anh là đại sư huynh, tên mập này là Trư Bát giới, em là Sa Tăng, cái này còn không phải là thiếu một Bạch Long Mã nữa sao.” Lý Huỳnh Thái cười nói.
Tên mập nghe thấy lời của Lý Huỳnh Thái xong, lập tức trừng mắt nhìn một cái, mắng: “Cút cút cút, cậu mới là Trư Bát giới, ông đây là Thiên Bồng Nguyên Soái!”
“Xấp xỉ, xấp xỉ.” Lý Huỳnh Thái cười nói.
Sau khi thu phục được ‘Trư Bát Giới’, Lâm Thanh Diện liền bảo tên mập theo Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái đến câu lạc bộ Mãn Thiên Tinh, còn anh thì mau chóng về nhà.
Trước đây anh hiếm khi về muộn như thế này, mặc dù anh biết Hứa Bích Hoài có lẽ sẽ không quan tâm đến việc anh có về muộn hay không, nhưng anh vẫn cảm thấy mình phải về sớm hơn một chút.
Sau khi về đến nhà, Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đã về phòng nghỉ ngơi, Lâm Thanh Diện nhẹ tay nhẹ chân đi rửa mặt, sau đó về phòng ngủ.
Hứa Bích Hoài nằm trên giường, nhìn bộ dạng như đã ngủ rồi, Lâm Thanh Diện cẩn thận đóng cửa lại, sau đó định nằm xuống bên cạnh Hứa Bích Hoài.
Kể từ khi Hứa Bích Hoài cho phép Lâm Thanh Diện ngủ trên giường lần trước, Lâm Thanh Diện đã không trải chăn nệm dưới đất ngủ nữa.
Ngay khi Lâm Thanh Diện chuẩn bị nằm xuống, Hứa Bích Hoài đột nhiên nói: “Anh ngủ trên mặt đất đi.”
Lâm Thanh Diện sững sờ, không ngờ Hứa Bích Hoài muộn như vậy mà còn chưa ngủ.
“Muộn như vậy mà còn chưa ngủ à?” Lâm Thanh Diện hỏi một câu.
“Hừ, tóm lại không phải bởi vì anh.” Hứa Bích Hoài hậm hực nói.
Cô đã bắt đầu suy nghĩ linh tinh kể từ sau khi Lâm Thanh Diện ra ngoài, ngủ không được đương nhiên là vì Lâm Thanh Diện, hồi nãy nói như vậy chẳng qua chỉ là lời nói tức giận thôi.
Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút kỳ lạ khó hiểu, không biết mình đã chọc giận Hứa Bích Hoài ở chỗ nào rồi, cô vậy mà lại tức giận như vậy.
Không lẽ bà dì đến rồi?
Chắc là phải rồi, nghe nói người có bà dì đến thăm bình thường tâm trạng sẽ trở nên xấu kỳ lạ, nếu đã như vậy, mình đừng làm cô phiền lòng nữa.
Lâm Thanh Diện ngoan ngoãn trải nệm dưới đát, định ngủ dưới đất một đêm.
Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lâm Thanh Diện vậy mà lại thật sự trải nệm dưới đất, trong lòng liền nhận định anh đây là làm việc xấu nên chột dạ, nếu không tại sao mình chỉ nói có một câu mà anh liền ngủ dưới đất rồi.
Sự uỷ khuất trong lòng cô càng thêm mãnh liệt, nước mắt nhịn không được mà xoay chuyển trong khoé mắt.
Ai ya, thật đáng ghét, tên này ra ngoài làm gì, có liên quan gì đến mình chứ, tại sao mình phải vì cái này mà rơi nước mắt, thật đúng là khó hiểu.
Hứa Bích Hoài nhịn không để nước mắt rơi ra, cô quay người lại, không muốn để cho Lâm Thanh Diện nhìn thấy bộ dạng của cô.
Nếu như thằng cha này lát nữa cho mình một lời giải thích là anh đã đi làm gì, mình có lẽ sẽ có thể tha thứ cho anh.
Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài như vậy, cảm thấy cô chắc hẳn là khó chịu, liền không nỡ đi quấy rầy cô, chỉ đành nằm dưới đất, yên lặng ngủ.
Qua rất lâu, Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện vậy mà lại ngủ rồi, sự ấm ức trong lòng nhất thời không nhịn được, trực tiếp khóc lên.
Không ngờ tên này lại tuyệt tình như vậy, mình uỷ khuất như vậy, anh vậy mà lại không hỏi không nghe, để mình một mình chịu đựng, xem ra thật đúng là nhìn nhầm anh rồi.
Vốn tưởng rằng tình cảm giữa mình và anh đã từ từ bắt đầu chuyển biến tốt rồi, xem ra đều là tự mình đa tình mà thôi.
Hứa Bích Hoài thương tâm suốt một đêm, cuối cùng mới ngủ thiếp đi trong cơn mệt mỏi.
Sáng hôm sau, Hứa Bích Hoài tỉnh dậy, cảm thấy mắt mình có hơi đau, đêm qua cô đã khóc cả một hồi, đáng tiếc là Lâm Thanh Diện không có phát hiện.
Cô thất vọng mà chuẩn bị xuống giường, chính vào lúc này, cô đột nhiên phát hiện trên đầu giường mình lại có một chén nước đường nâu.
Hứa Bích Hoài có chút khó hiểu, mình cũng đâu tới tháng đâu, ai đặt nước đường nâu ở đây vậy?
Ngay sau đó cửa phòng bị mở ra, Lâm Thanh Diện bưng một chén cháo đi vào.
“Em tỉnh rồi à, mau đến ăn chén cháo này đi cho ấm người.” Thấy Hứa Bích Hoài tỉnh rồi, Lâm Thanh Diện vội vàng nói.
Trong lòng Hứa Bích Hoài nghĩ chắc chắn là bởi vì Lâm Thanh Diện chột dạ nên muốn lấy lòng mình, cô không thèm mắc mưu Lâm Thanh Diện đâu.
“Hừ, đừng tưởng anh ân cần với tôi, tôi sẽ bỏ qua sự vô sỉ của anh, Lâm Thanh Diện, từ nay về sau, anh sống của anh, tôi sống của tôi, chúng ta không ai can thiệp ai, để đỡ phiền lòng.” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện sững sờ, không biết Hứa Bích Hoài bị sao nữa, lên tiếng hỏi: “Bà dì của em tới cho nên tâm trạng không tốt sao?”
“Bà dì của anh tới thì có, bớt tìm cớ với tôi đi!” Vẻ mặt Hứa Bích Hoài vừa xấu hổ vừa giận, hận không thể cắn Lâm Thanh Diện một cái.
“Không phải bà dì? Vậy tại sao em lại phát hoả lớn như vậy?” Lâm Thanh Diện không hiểu mà hỏi.
“Hừ, cái này phải hỏi anh đó, Lâm Thanh Diện, anh ra ngoài tìm phụ nữ tôi không quan tâm, điểm này đích thực là tôi không đúng với anh, nhưng mà sau này chuyện của tôi, anh cũng bớt hỏi han đi.” Hứa Bích Hoài nói mãi nói mãi, nước mắt lại chạy đến khoé mắt.
Lâm Thanh Diện càng thêm ngây ngốc: “Tìm phụ nữ? Em đang nói gì vậy?”
“Anh còn giả vờ nữa, tối hôm qua không phải anh đi tìm phụ nữ sao.” Hứa Bích Hoài tức giận nói.
Lâm Thanh Diện lập tức dở khóc dở cười nói: “Không phải anh đã nói với em rồi sao, anh đi giúp bạn bè làm chút chuyện, sao anh có thể đi làm loại chuyện đó chứ.”
“Nếu như em không tin, anh có thể thề với trời, nếu như anh thật sự làm loại chuyện vô sỉ đó, cứ coi như sau này anh đoạn tử tuyệt tôn!”
Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện thề độc như vậy, đột nhiên có chút ý thức ra, cô có thể đã hiểu lầm Lâm Thanh Diện rồi.
“Thật…thật sao?” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi, trong mắt anh chỉ có em, làm sao có thể đi tìm người phụ nữ khác chứ.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
Hứa Bích Hoài lập tức giống như là đã hạ được cục đá trong lòng xuống, vô cùng nhẹ nhõm.
Lâm Thanh Diện thấy cô như vậy, đột nhiên hỏi: “Cho nên…em ghen rồi sao?”
“Anh mới ghen đó, hừ, em chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.” Khuôn mặt Hứa Bích Hoài đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ.
Lâm Thanh Diện nhìn bộ dạng đáng yêu này của cô, trái tim lập tức bắt đầu tăng tốc lên, tiếp đó ánh mắt của anh rơi trên đôi môi mềm của Hứa Bích Hoài, từ từ sáp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.