Rể Quý Trời Cho

Chương 713: Trồng khoai tây




Giọng nói của Lâm Thanh Diện truyền đi rất xa, những người đang hoạt động gần đó sau khi nghe được lời nói của anh, không ít người đều cười ra tiếng..
Loại chuyện chiếm núi xưng vương này, trong ngục giam thứ năm, không phải là không có, chỉ có điếu những người đó thế nào, cuối cùng cũng chết vô cùng thảm, cho nên nghe thấy lúc này còn có người làm như vậy, bọn họ không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Gương mặt của tên mập cũng vô cùng sốt ruột nhìn Lâm Thanh Diện, nào có thể đoán được Lâm Thanh Diện lại đột nhiên nhảy ra như vậy, vốn Lâm Thanh Diện dựng nhà gỗ ở đây, cũng đã làm anh ta lo lắng, bây giờ Lâm Thanh Diện lại trực tiếp thông báo chỗ ở của anh cho mọi người ở dây, đây không phải rõ ràng là để người khác xem bọn họ như là bia ngắm sao.
Đợi sau khi Lâm Thanh Diện xuống, tên mập vội vàng chạy đến bên cạnh, gương mặt vô cùng sốt ruột nói: "Lão đại, anh chiếm núi xương vương thì cứ chiếm núi xưng vương, tại sao phải hét lên chứ, lúc này khẳng định đã có người nhắm vào chúng ta, chúng ta thừa dịp còn chưa có ai đến tìm phiền phức, đi trước đi, căn nhà gỗ này tôi từ ỏ, quay lại tôi sẽ làm cho anh một căn mới."
Lâm Thanh Diện cười nhìn tên mập, mở miệng nói: "Không hô một tiếng, sao bọn họ có thể biết ngọn núi này là của tôi, nếu có người đến tìm phiền phức, tôi ra tay đánh bọn họ chạy là được, cái này không cần cậu phải quan tâm."
Tên mập thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, cũng không phản bác gì, nghĩ tốt xấu gì Lâm Thanh Diên cũng là cao thủ Nội Kinh đại thành, trong thời gian ngắn, có lẽ không gặp phải phiền phức quá lớn.
Mà sở dĩ Lâm Thanh Diện làm như vậy, chính là vì để người đến tìm phiền phức..
Mặc dù bây giờ anh đang bị giam ở ngục giam thứ năm không thể ra ngoài, nhưng mà Lâm Thanh Diện chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ ở nơi này cả đời.
Mà một khi ra ngoài, anh vẫn phải đối mặt với Lôi Uyên Hành như trước, cho nên anh phải thừa dịp Lôi Uyên Hành không thể nào giết vào ngục giam thứ năm này, nhanh chóng tăng thực lực của mình lên.
Chiến đấu, không thể nghi ngờ là đường tắt tăng thực lực nhanh nhất.
Trong ngục giam thứ năm này cao thủ nhiều như mây, Lâm Thanh Diện đương nhiên là muốn lợi dùng tốt cơ hội này, anh không muốn tự mình đi tìm người khác, biện pháp tốt nhất là để người khác tìm để tận cửa.
"Lão... Lão đại, mặc dù tôi đã quyết định làm tiểu đệ của anh, nhưng mà thực lực này của tôi, thật sự cũng không giúp được anh quá nhiều, đến lúc có người đến làm phiền, anh có thể đừng đem tôi ra làm bia đỡ được không?" Gương mặt tên mập vô cùng sầu lo nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: "Yên tâm, tôi giữ cậu lại đương nhiên có chỗ hữu dụng, để cậu làm bia đỡ quá lãng phí."
"Có tác dụng gì?" Tên mập mở miệng hỏi.
"Xòe tay." Lâm Thanh Diện mở miệng.
Vẻ mặt tên mập nghi hơạc, những mà vẫn đưa một tay ra.
Lâm Thanh Diện bỏ hai cái gì đó tròn vo vào trong tay tên mập, tên mập cúi đầu nhìn qua, ánh mắt vốn không lớn híp lại.
"Đây là... Khoai tây???"
"Không sai, hai củ khoai tây này là tài sản quan trọng nhất của chúng ta, cậu nhất định phải giữ gìn, nếu như làm hỏng rồi, tôi sẽ vặt đầu cậu xuống." Lâm Thanh Diện mở miệng.
Bàn Tử càng thêm kì quái, nói: "Không phải chỉ là hai củ khoai tây sao, có cái gì quan trọng, hai củ này cộng lại cũng không đủ cho tôi nhét kẽ răng."
Lâm Thanh Diện liếc tên mập, nói: "Đây cũng không phải là để cho cậu ăn, hai củ khoai tây này chỉ dùng để trồng, lát nữa tôi sẽ chỉ cậu cách cắt khối thế nào, sau này cậu sẽ phụ trách trồng khoai tây, mỗi bữa cơm sau này có thể ăn no hay không, đều phải xem kỹ thuật trồng của cậu rồi."
Hai con mắt của tên mập lập tức mở lớn, có chút không thể tưởng tưởng nhìn Lâm Thanh Diện, không ngờ Lâm Thanh Diện mang hai củ khoai tây vào, thế mà để trồng.
Anh ta lập tức cảm nhận được trí tuệ của Lâm Thanh Diên, trong ngục giam thứ năm nay, thức ăn rất thưa thớt, tất cả mọi người đều chỉ biết tàn sát lẫn nhau cướp thức ăn, cho đến bây giờ cũng không ai muốn tự mình trồng thức ăn.
Dù sao những người này trước khi vào đây, đều là người có năng lực khắp nơi, chưa bao giờ thiếu ăn, mà sau khi vào đây lại phải lo lắng hãi hùng, căn bản không nghĩ đến lấy mấy loại hạt giống rau ra trồng.
Cho dù thật sự có người nghĩ đến biện pháp này, cũng không thấy có thể làm thành công, dù sao rau củ có thể còn chưa lớn, người có thể đã không còn rồi.
Lâm Thanh Diện cũng không để những vấn đề này vào mắt, nếu là mình ở đây còn không sống lâu bằng khoai tây, vậy không bằng tự mình kết liễu đi.
Cứ như vậy, Lâm Thanh Diện bắt đầu cuộc sống vua núi ở ngục giam thứ năm, thủ hạ của anh chỉ có một mình tên mập, chức vụ phân phối trước mắt cho tên mập, là chuyên viên trồng khoai tây, là Lâm Thanh Diện chịu trách nhiệm bảo an của ngọn núi này, phụ trách đánh tất cả những người cố gắng xâm phạm lãnh thổ của mình.
Ngày đầu tiên Lâm Thanh Diện tuyên bố chiếm núi xưng vương, tổng cộng có tám vị cao thủ Nội Kình tiểu thành đến khiêu khích.
Chủ nhiệm bảo an Lâm Thanh Diện trực tiếp ra tay, đánh những người này đến ngoan ngoãn, sau đó sử dụng sức lực trong cơ thể mình, tạm thời phế đi Nội Kình của bọn họ.
Một chiêu này, là Lâm Thanh Diện học được trên bản bí tịch võ công này.
Mặc dù không rõ quyển bí tịch võ công này đến cùng thuộc về môn phái nào, nhưng mà Lâm Thanh Diện có thể phát hiện được một số thứ vô cùng diệu kì trong đó.
Ví dụ như anh dựa vào một trang nào đó phát hiện trên cơ thể con người có một số huyệt vị, có thể tạo thành tình huống khiến người hô hấp lộn xộn.
Cao thủ Nội Kình vận dụng Nội Kình, dựa vào phương pháp thổ nạp, nếu như hô hấp lộn xộn, sẽ không thể thuyên chuyển được nội kình trong cơ thể, không khác gì với người thường.
Cũng chính là học được chiêu này, Lâm Thanh Diện mới có suy nghĩ chiếm núi xưng vương, một chiêu này có lẽ không dùng được với Nội Kình đại thành, nhưng mà chỉ cần Nội Kình tiểu thành đánh mất sức chiến đấu, vậy anh có thể lưu lại tính mạng cho bọn họ, lại không cần lo lắng tình huống bọn họ hợp lại tấn công.
Như vậy trên ngọn núi của Lâm Thanh Diện này, xuất hiện rất nhiều nhân công miễn phí.
Tên mập sợ hãi nhìn thủ đọan của Lâm Thanh Diện, sau khi tám người Nội Kình tiểu thành này phát hiện mình mất sức chiến đấu, đều quá sợ hãi, cả đám đều thành thành thật thật đi theo tên mập trồng khoai tây.
Tòa nhà ngục giam, trong phòng giám sát.
Hai ông lão đánh cược với Dương Tu ngồi ở đây, trên màn hình lớn trước mặt bọn họ, có vô số màn ảnh, giám sát nghiêm nghiêm ngặt ngặt toàn bộ mọi nơi của ngục giam thứ năm.
Mặc dù ngục giam thứ năm là mấy ngọn núi bị vây lại, nhưng trên từng cọng cây ngọn cỏ trên này, cũng có thể vì quản lý ngục giam giám sát phạm nhân bên trong mà bố trí các camera siêu nhỏ.
"Tên nhóc mới đến kia buổi sáng lại tuyên bố mình muốn chiếm núi xưng vương, thật sự buồn cười, tôi đoán là bây giờ cậu ta đã bị đánh chết rồi."
"Người trẻ tuổi làm việc, quả nhiên là đầu óc không thông, lão Dương lại cứ cảm thấy tên nhóc này có thể sống hơn mười ngày, thật sự là quá ngây thơ."
"Chuyển hình ảnh đến khu vực của tên nhóc kia, xem xem cậu ta bây giờ thế nào rồi."
Sau đó hai người cắt hình ảnh trên màn hình đến đỉnh núi chỗ Lâm Thanh Diện.
Sau khi tình hình trên đỉnh núi đập vào mắt, hai ông lão đều mở to hai mắt nhìn.
Chỉ thấy trên đỉnh núi này, Lâm Thanh Diện đang ngồi trước nhà gỗ, chăm chú xem một quyển bí tịch cũ, mà cách đó không xa, tên mập đang dẫn theo tám người cầm cái cuốc tự chế đơn giản khai khẩn đất hoang.
Ánh trời chiều chiếu lên đỉnh núi này, làm bức hình này rất có cảnh tượng điền viên.
"Đây... Đây là có chuyện gì? Bọn họ sao lại hài hòa như vậy?" Một ông lão kinh ngạc kêu lên.
"Trời ạ, tên nhóc này đến cùng là yêu quái gì, cậu ta lại chế phục chín cao thủ trong ngục giam thứ năm, con để bọn họ ngay ngắn trật tự bắt đầu…trồng trọt sao?"
Nhất thời, Lâm Thanh Diện đã trở thành người nổi tiếng trong ngục giam, tất cả mọi người nghe nói chuyện này, vừa có thời gian, sẽ chạy đến xem Lâm Thanh Diện chỉ huy mọi người trồng trọt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.