Rể Quý Trời Cho

Chương 690: Thay đổi thái độ




Giang Trấn cười sảng khoái, không để ý đến lời nói có vẻ khiêu khích của Lâm Thanh Diện, ông là một người hào sảng, lúc trước đúng là ông đã quá tự cao, không có hiểu biết gì về Quan Lĩnh mà đã cho rằng Quan Lĩnh là một khu vui chơi, hơn nữa còn cho rằng con trai của ông chủ Quan Lĩnh cũng không có chút bản lĩnh gì.
Bây giờ Lâm Thanh Diện đã dùng thực lực chứng minh bản thân, Giang Trấn đương nhiên cũng rất vui lòng thừa nhận bản thân ông lúc trước quá phiến diện, thân là hội trưởng của tổng hội liên minh nước H, ông vẫn phải có được khí độ này.
“Lúc đầu đúng là tôi đã nhìn lầm, hy vọng cậu em đừng để trong lòng, chúng ta đều là người tập võ, coi thực lực là đầu, cậu còn trẻ mà đã có được thực lực như thế, trên đời này cũng rất hiếm có, trên khắp nước H, thiên tài như cậu cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, xem ta tôi đúng là phải cẩn thận tìm hiểu xem rốt cuộc Quan Lĩnh là dạng tổ chức như thế nào rồi.” Giang Trấn nói.
Lâm Thanh Diện cười đáp lại, loại người có thái độ chịu trách nhiệm trước những lời bản thân từng nói như Giang Trấn, anh cũng đánh giá rất cao.
Liễu Hà Đông cũng cười nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Lúc nãy tôi thấy chiêu thức của cậu em rất kỳ lạ, đời này tôi đã từng tiếp xúc qua vô số võ học, chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy môn phái của cậu em, không biết sư phụ của cậu em là ai?”
“Sư phụ đã có dặn dò, không tiện nói ra.” Lâm Thanh Diện đáp.
Liễu Hà Đông gật đầu không hỏi nhiều nữa.
Liễu Nhất Phàm cắn răng từ dưới đất đứng dậy, nói: “Lúc nãy là do tôi sơ suất, nếu không anh không thể nào nhìn thấy sơ hở của tôi được, hơn nữa trong lúc thi đấu tôi đã nhường nhịn anh rất nhiều, chúng ta đánh lại lần nữa, lần này tôi sẽ không nhường anh, anh chắc chắn sẽ thua!”
Liễu Hà Đông nghe Liễu Nhất Phàm nói xong, lập tức sa sầm mặt xuống, quay sáng quát mắng anh: “Đừng có quậy phá ở đây, thua là thua, không lẽ con còn chưa thấy xấu hổ sao!”
“Ba, lúc nãy là vì con nhường nhịn anh ta nên mới để anh ta tìm được cơ hội, nếu không...” Liễu Nhất Phàm vẫn không muốn bỏ qua như thế, Giang Thu Nguyệt còn đang đứng bên cạnh nhìn, nếu cứ vậy bỏ qua, sau này hình tượng của anh trong lòng Giang Thu Nguyệt sẽ xuống dốc không phanh.
Liễu Hà Đông tức tái mặt, lúc trước khi chiến đấu, rõ ràng là Lâm Thanh Diện cố ý nhường anh, mới có thể để anh kiên trì lâu như thế, nếu Lâm Thanh Diện thật sự muốn thắng thì anh đã thua từ lâu rồi.
Bây giờ Liễu Nhất Phàm lại nói ngược lại là do anh nhường Lâm Thanh Diện nên mới bị thua, đúng là làm mất mặt cái bản mặt già của ông mà.
“Con im ngay cho ba!” Liễu Hà Đông quát Liễu Nhất Phàm: “Không có tài bằng người ta thì phải chịu, đừng có tự tìm cớ cho bản thân, nếu con cứ như thế, cho dù có tài năng giỏi cỡ nào cũng khó mà thành tài được.”
Lúc này Liễu Nhất Phàm mới chịu ngậm miệng lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra được trong lòng anh vẫn còn không phục.
Giang Trấn quay sang nhìn Giang Thu Nguyệt nói: “Thu Nguyệt, con đứng ngây ra đó làm gì, mau đi sắp xếp phòng cho cậu em này đi, trong khoảng thời gian cậu ta ở nước M, đều sẽ ở trong nhà chúng ta.”
“Vừa lúc nếu con có gì không hiểu về nội kình thì cũng có thể đi hỏi cậu ta.”
Giang Thu Nguyệt kinh ngạc nhìn ba của cô, không ngờ là thái độ của ông đối với Lâm Thanh Diện lại thay đổi lớn đến như thế, khác xa như trời với đất so với lúc đầu.
Liễu Hà Đông nghe Giang Trấn nói thế, lập tức bất đắc dĩ thở dài, ý của Giang Trấn đã rất rõ ràng, ông không để ý đến chuyện con gái ông tiếp xúc nhiều với Lâm Thanh Diện.
Mà trước khi Lâm Thanh Diện xuất hiện, ông cũng đã từng nói những lời này với Liễu Nhất Phàm.
Nhưng mà ông cũng không thể nói gì, dù sao nếu đổi lại là ông, ông chắc chắn cũng sẽ để con gái ông tiếp xúc với Lâm Thanh Diện nhiều hơn, không có người nào có thể từ chối một thiên tài có thiên phú vô cùng tốt như thế.
Thường thì khi một người gặp được thứ tốt hơn thì sẽ quên mất thứ từng gặp trước đó.
“Đúng rồi, còn cho biết tên họ của cậu em, cũng không thể gọi cậu là cậu em mãi được.” Giang Trấn nhìn Lâm Thanh Diện hỏi.
“Lâm Thanh Diện.” Lâm Thanh Diện báo họ tên.
Giang Trấn gật đầu, lại quay sang nhìn Giang Thu Nguyệt nói: “Con còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi sắp xếp phòng cho cậu em Lâm Thanh Diện đi.”
Lúc này Giang Thu Nguyệt mới kịp phản ứng, mặt mày kỳ lạ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện rồi nói: “Đi theo tôi.”
Lâm Thanh Diện chắp tay với hai người Giang Trấn và Liễu Hà Đông, sau đó mới đi vào trong cùng với Giang Thu Nguyệt.
Không lâu sau, Giang Thu Nguyệt đã dẫn Lâm Thanh Diện đến một căn phòng khác nói: “Trong khoảng thời gian này anh cứ ở tạm chỗ này đi, nếu có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn.” Lâm Thanh Diện nói.
Giang Thu Nguyệt không nói gì, giống như suy nghĩ gì đó nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện hỏi: “Không phải anh chỉ mới đến mức nhập môn nội kình thôi sao, vì sao thực lực lại mạnh như vậy? Anh cố ý giả vờ như mới tu luyện nội kình trước mặt tôi sao?”
Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười nhìn Giang Thu Nguyệt nói: “Tôi chưa từng thừa nhận tôi chỉ mới ở bước đầu nội kình mà, là tự cô đoán.”
Giang Thu Nguyệt nhớ lại cuộc nói chuyện diễn ra sau khi cô gặp Lâm Thanh Diện, phát hiện ra đúng là do cô tự dựa vào những biểu hiện của Lâm Thanh Diện rồi khăng khăng cho rằng anh chỉ là cao thủ vừa mới chạm đến trình độ nội kình.
Mà chính cô cũng vì chuyện này mà có thái độ có hơi tồi tệ với Lâm Thanh Diện, mà anh cũng không để bụng, ngược lại vẫn luôn bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, nghĩ đến đây, Giang Thu Nguyệt cảm thấy cô thua kém Lâm Thanh Diện quá nhiều.
Mặt cô hơi ửng hồng vì xấu hổ, Lâm Thanh Diện nhìn thấy, ngược lại cảm thấy gương mặt rất xinh đẹp của Giang Thu Nguyệt có chút đáng yêu.
“Thật... Thật xin lỗi, lúc trước tôi đã hiểu lầm anh, cho nên thái độ có hơi tệ, hy vọng anh đừng để trong lòng.” Giang Thu Nguyệt áy náy nói.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Không sao.”
Giang Thu Nguyệt nghĩ thầm Lâm Thanh Diện đúng là một người rộng lượng, hơn nữa thực lực lại mạnh như vậy, tuổi tác lại xêm xêm cô...
Khoan đã, Lâm Thanh Diện thật sự có trạng thái thay đổi giữa việc hít thở bình thường và phương pháp thổ nạp, điều này đã nói rõ Lâm Thanh Diện chỉ mới có nội kình trong một khoảng thời gian ngắn, ít nhất là chỉ trong vòng một năm.
Mà anh cũng thật sự đánh bại Liễu Nhất Phàm có thực lực nội kình tiểu thành, điều này cũng có nghĩa anh cũng đã lên đến nội kình tiểu thành rồi, hơn nữa còn thuộc loại khá mạnh.
Liên hệ hai việc này lại với nhau, Giang Thu Nguyệt đưa ra một kết luận: Chỉ trong vòng một năm, Lâm Thanh Diện đã từ có được nội kình rồi đạt đến thực lực nội kình tiểu thành.
Nếu ở độ tuổi này mà đã có thực lực nội kình tiểu thành thì đã coi như là thiên tài hiếm có, mà nếu trong vòng một năm đã từ vừa mới nhập môn đến tiểu thành, đây đúng thật là yêu quái.
Giang Thu Nguyệt kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, giọng nói run run nói: “Anh... anh chỉ tốn thời gian một năm đã từ nội kình nhập môn tiến bộ đến trình độ nội kình tiểu thành, cái này... cái này quá biến thái rồi đó!”
Nghe Giang Thu Nguyệt nói vậy, Lâm Thanh Diện cười nói: “Cô đoán sai rồi.”
“Không thể nào! Anh đừng có mơ mà lừa được tôi, tôi không thể nào đoán sai được.” Giang Thu Nguyệt nói một cách khẳng định.
Lâm Thanh Diện nhún vai không cãi nhau nữa, nhưng mà Giang Thu Nguyệt đã đoán sai thật rồi.
Thực lực hiện tại của Lâm Thanh Diện là nội kình đại thành chứ không phải nội kình tiểu thành, hơn nữa chỉ tốn nửa năm chứ không phải một năm.
Cô gái này, suy đoán hơi chủ quan rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.