Rể Quý Trời Cho

Chương 686: Giang thu nguyệt




Nước M, phố người H.
Lâm Thanh Diện đi trên đường, nhìn kiến trúc và cửa hiệu quen thuộc ở xung quanh, trừ việc thỉnh thoảng nhìn thấy một số biển hiệu tiếng Anh và những người nước ngoài đi trên đường ra, Lâm Thanh Diện còn tưởng rằng anh đã lên nhầm chuyến bay.
Theo thời đại phát triển, càng ngày càng có nhiều người nước H đến nước M định cư, phố người H bây giờ không còn là một con phố, mà đã phát triển thành một khu vực riêng, ở chỗ này có thể nhìn thấy rất nhiều văn hóa nước H.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, đèn nê ông ven đường đã sáng lên, không khác biệt quá nhiều so với những con phố đêm trong nước.
Lâm Thanh Diện dừng lại ở ngã tư đường, anh đã liên lạc với người phụ trách Quan Lĩnh ở nước M, người phụ trách kia đã hẹn sẽ gặp nhau ở nơi này.
Trước khi đến nước M, Lâm Thanh Diện đã biết Lâm Trung Thiên đã tập trung toàn bộ lực lượng bên ngoài của Quan Lĩnh đến nước M, hơn nữa bây giờ toàn bộ lực lượng này đều nghe theo lệnh phân phối của Lâm Thanh Diện.
Chỉ dựa theo lực lượng thương nghiệp, Quan Lĩnh muốn tiêu diệt nhà họ Công Tôn cũng không phải chuyện gì khó, thứ Lâm Trung Thiên luôn kiêng dè là tông sư đứng phía sau nhà họ Công Tôn, bây giờ lại thêm một cao thủ nội kình là Công Tôn Thắng.
Nội kình và ngoại kình của Lâm Thanh Diện đã đạt đến đỉnh, tuy không biết thực lực tông sư rốt cuộc mạnh đến thế nào, nhưng mà anh vẫn có tự tin nhất định đối với thực lực của bản thân.
Cho dù anh không đánh lại tông sư, muốn bỏ chạy cũng không phải vấn đề gì.
Lâm Thanh Diện thông qua mạng lưới tình báo của Quan Lĩnh biết được sư phụ của Công Tôn Thắng đang tu hành ở nước ngoài, cho dù anh giết chết Công Tôn Thắng, tiêu diệt nhà họ Công Tôn, vị tông sư kia cũng không thể lập tức chạy trở về tìm Lâm Thanh Diện báo thù được.
Hơn nữa theo Lâm Thanh Diện thấy, sư phụ không nên nhúng tay vào thù hận của đệ tử, đương nhiên nếu sư phụ của Công Tôn Thắng là loại người thích bao che, Lâm Thanh Diện cũng không có gì để nói cả.
Ngay lúc anh đang tự hỏi, Lâm Thanh Diện nghe thấy tiếng nổ động cơ rất lớn ở phía sau anh, anh quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một chiếc motor Halley đã ngừng ngay sau lưng anh.
Một người phụ nữ đội mũ bảo hiểm, mặc một chiếc áo khoác da màu đen, quần da màu đen gợi cảm bước xuống xe, đứng trước mặt Lâm Thanh Diện.
Người phụ nữ đó duỗi tay tháo nón bảo hiểm trên đầu xuống, một mái tóc vàng kim rơi xuống, Lâm Thanh Diện nhìn rõ gương mặt cô, là một người phụ nữ xinh đẹp mũi cao mắt to, giữa mi mắt mang theo nét xinh đẹp dịu dàng của người phụ nữ phương Đông.
Người phụ nữ này nhìn qua có hơi lạnh lùng kiêu ngạo, cô nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, hỏi: “Anh là Lâm Thanh Diện?”
Lâm Thanh Diện gật đầu, người phụ nữ đó đặt nón bảo hiểm lên xe mo to, nói: “Tôi là người phụ trách Quan Lĩnh ở nước M, có thể gọi tôi là Giang Thu Nguyệt, đi theo tôi.”
Nói xong, Giang Thu Nguyệt lập tức đi vào một quán cà phê ở bên cạnh, ngồi vào một vị trí dựa cửa sổ.
Lâm Thanh Diện đi vào theo, nghĩ thầm người phụ trách ở nước M đúng là quá lạnh nhạt kiêu ngạo, trong lúc nói chuyện đã toát ra cảm giác khinh thường tất cả mọi thứ, tuy lúc nãy cô chào hỏi Lâm Thanh Diện rất lịch sự, nhưng trong giọng nói lại có chút cảm giác ra lệnh.
Nhưng Lâm Thanh Diện cũng không để ý, ít nhất lanh nhạt vẫn tốt hơn nhiệt tình nhiều, nhớ đến cảm giác khi đối mặt với Thư Hân ở thành phố T anh lại cảm thấy sợ, dù sao chỉ cần anh không khống chế được một chút thôi thì đã gây ra họa lớn rồi.
Sau khi vào quán cà phê, Lâm Thanh Diện ngồi xuống trước mặt Giang Thu Nguyệt cười nói: “Tôi còn tưởng cô sẽ có một cái tên bằng tiếng anh, không ngờ tên của cô lại cổ điển như thế, hơn nữa cũng rất nên thơ.”
“Tôi là người nước H, vì sao phải lấy tên nước ngoài chứ.” Giang Thu Nguyệt trả lời.
Nghe Giang Thu Nguyệt trả lời như thế, Lâm Thanh Diện không khỏi tán thưởng nhìn cô, so với cô thì Daisy thua xa.
“Tôi cần vị trí Công Tôn Thắng và gia chủ của nhà họ Công Tôn, chờ tôi giết chết hai người bọn họ rồi, cô có thể sử dụng lực lượng của Quan Lĩnh, làm tan rã nhà họ Công Tôn.” Lâm Thanh Diện không nói vòng vo, trực tiếp vào thẳng chủ đề.
Giang Thu Nguyệt nhìn Lâm Thanh Diện như nhìn một thằng ngu, nói: “Anh tưởng anh đang đối phó với mấy gia tộc nhỏ yếu trong nước sao? Cho dù tôi nói cho anh biết vị trí của Công Tôn Thắng, anh tưởng anh có thể giết được anh ta sao? Trong khoảng thời gian này tôi đã tiếp xúc với anh ta vài lần, biết được anh ta đã đạt đến thực lực nội kình tiểu thành rồi, anh cảm thấy chỉ dựa vào anh, có thể đánh bại được anh ta sao?”
Lâm Thanh Diện vô cùng kinh ngạc, không ngờ người phụ trách Quan Lĩnh ở nước M lại còn biết nội kình, hơn nữa nhìn qua thì có vẻ biết được không ít.
“Cô biết nội kình?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Đương nhiên biết, hơn nữa tôi còn biết chắc là anh chỉ vừa mới bước vào cánh cửa nội kình, nếu không cũng sẽ không chạy đến nước M tìm Công Tôn Thắng báo thù, tôi khuyên anh đừng quá gấp gáp, nếu so sánh giữa vừa mới bước vào cánh cửa nội kình và nội kình tiểu thành thì không khác gì một đứa bé mới tập tễnh bước đi và một người trưởng thành, anh không phải là đối thủ của anh ta.” Giang Thu Nguyệt trả lời.
Lâm Thanh Diện bật cười, cũng không vội vã giải thích thực lực của bản thân, ngược lại cảm thấy có chút hứng thú với Giang Thu Nguyệt.
“Sao cô biết được tôi chỉ vừa mới bước vào con đường luyện nội kình chứ? Lỡ như tôi giỏi hơn những gì cô tưởng tượng thì sao?” Lâm Thanh Diện cười hỏi.
Giang Thu Nguyệt bĩu môi đáp: “Đừng tưởng là chỉ có mình anh học được nội kình, người vừa mới học nội kình, thường vì không quen phương pháp thổ nạp nên thường xuyên sẽ thay đổi giữa việc hô hấp bình thường và phương pháp thổ nạp, mà chỉ khi tu luyện nội kình đến một thời gian nhất định rồi, mới có thể giữ liên tục phương pháp thổ nạp, trạng thái bây giờ của anh rất giống tôi, tôi đương nhiên có thể nhìn ra được.”
Mặt Lâm Thanh Diện lại lộ ra vẻ khiếp sợ lần nữa, anh không ngờ rằng cô gái xinh đẹp ngồi trước mắt anh lại cũng là một cao thủ nội kình!
Giang Thu Nguyệt đã đoán được phản ứng của Lâm Thanh Diện từ đầu, trên mặt lộ ra chút khinh thường, hình như là đang trào phúng Lâm Thanh Diện thiếu kiến thức.
Lâm Thanh Diện không để ý đến thái độ của Giang Thu Nguyệt, nghĩ thầm anh đúng là đã xem nhẹ thực lực của Quan Lĩnh, có thể để một vị cao thủ nội kình trở thành người phụ trách khu vực của họ, xem ra thực lực của Quan Lĩnh đã hơn xa những gia tộc đỉnh cấp trên thế giới.
Đồng thời Lâm Thanh Diện cũng suy đoán thực lực của Lâm Trung Thiên chỉ sợ cũng đã đến trình độ nội kình, chỉ là vẫn chưa lên đến tông sư mà thôi, dù sao Lâm Trung Thiên vẫn còn kiêng dè vị tông sư đứng sau lưng nhà họ Công Tôn.
“Tôi đã xem thường cô rồi, xin lỗi, Quan Lĩnh có thể đào tạo được một nhân tài như vậy, đúng là rất đáng mừng.” Lâm Thanh Diện cười nói.
“Tôi cũng không phải do Quan Lĩnh đào tạo ra, anh đừng hiểu lầm, tôi đồng ý làm người phụ trách Quan Lĩnh ở nước M, cũng chỉ là vì cảm thấy Quan Lĩnh rất có tiềm lực mà thôi, thực lực của tôi là do ba tôi dạy dỗ ra.”
“Ồ? Ba của cô là ai?” Lâm Thanh Diện lại thắc mắc, nhanh chóng hỏi.
“Hội trưởng tổng hội liên minh nước H, xem như là người bảo vệ phố người H, toàn bộ phố người H đều biết ba tôi, hơn nữa đều rất kính trọng ông ấy.” Trong giọng nói của Giang Thu Nguyệt có niềm kiêu ngạo khó có thể che giấu được.
Lâm Thanh Diện gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ, không ngờ Giang Thu Nguyệt lại còn có thân phận như thế.
Vậy xem ra, tổng hội liên minh nước H cũng không đơn giản, Lâm Trung Thiên chắc chắn không biết rõ thân phận của Giang Thu Nguyệt, dưới tình huống này mà còn để cô ấy làm người phụ trách nước M, chắc chắn cũng có tính toán gì đó.
“Tạm thời không bàn đến chuyện anh có thể đánh thắng Công Tôn Thắng hay không, anh vội vàng chạy đến tìm người nhà họ Công Tôn báo thù như vậy, chắc là vẫn chưa biết đến người chấp pháp đúng không?” Giang Thu Nguyệt đảo mắt, lại hỏi Lâm Thanh Diện một câu hỏi khác.
“Người chấp pháp? Đó là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.