Rể Quý Trời Cho

Chương 681: Chửi một câu lấy 30 triệu




Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi thấy số tiền trong túi, hai túi to như thế chắc phải có đến vài tỷ.
Kim Lam Chi trợn tròn mắt nhìn đống tiền trong túi, cô mở miệng nói một câu: “Không... không phải anh đi cướp ngân hàng đấy chứ?”
Lý Tam Thốn cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền đến thế, thế nhưng anh không ngạc nhiên như mấy người Kim Lam Chi, dù gì thì anh cũng biết rõ sư huynh của mình chính là gia chủ nhà họ Lâm ở Kinh Đô, là người có thân phận có địa vị, lấy ra vài tỷ chắc cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với anh ta thôi.
Đồng thời trong lòng anh cũng có chút cảm động, Lâm Thanh Diện vì muốn trút giận cho anh mà một lúc rút ra cả đống tiền như thế, quả thật là huynh đệ tốt của nước H!
Tiền bạc, bất kể lúc nào cũng có sức hấp dẫn vô tận, Lâm Thanh Diện mở cả hai túi tiền ra, rất nhanh sau đó xung quanh chỗ ngồi của họ bị vây kín, rất nhiều người vốn đang khiêu vũ cũng dừng lại hóng chuyện.
“Đại gia kìa, nhiều tiền thế chắc phải đủ cho tôi tiêu cả đời đấy.”
“Ôi mẹ ơi, bọn họ định làm cái gì vậy, muốn cầm tiền đi đánh người sao? Nếu định làm thế thật thì tôi muốn nói là, đánh chết tôi đi đây này!”
“Mấy anh em này là ai thế, sao còn khoa trương hơn cả đại tiểu thư nhà họ Kim thế, họ không sợ bị cướp mất tiền à?”
Lâm Thanh Diện liếc nhìn Kim Lam Chi, sau đó quay sang nói lớn với mọi người xung quanh: “Các vị, bây giờ chúng tôi sẽ chơi một trò chơi, tất cả mọi người đều có thể tham gia, chỉ cần mọi người đứng trước mặt vị đại tiểu thư nhà họ Kim, chửi cô ấy một câu, thì có thể lấy đi 30 triệu từ chỗ tôi, tôi nhắc trước là không được nhắc lại câu người khác đã chửi, tiền ở đây, chửi xong tự đến lấy.
Nghe Lâm Thanh Diện nói vậy, mọi người liền rộ lên, chỉ cần chửi đại tiểu thư nhà họ Kim một câu là có thể lấy 30 triệu, cuộc trao đổi này có lợi hay không, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Lý Tam Thốn bật cười, giơ ngón cái với Lâm Thanh Diện, nói: “Sư huynh, vẫn là anh lợi hại!”
Sắc mặt Kim Lam Chi tái nhợt, tên này lại dùng số tiền 30 triệu để người khác đến chửi cô ta một câu, quả thực là quá đáng quá mà.
“Tôi xem ai dám chửi tôi, nếu muốn chết thì các người cứ thử đi!” Kim Lam Chi lên tiếng.
“Anh mau cút đi cho tôi, nếu trong vòng năm phút anh không mang chỗ tiền này ra khỏi đây thì tôi không khách khi nữa đâu!” Kim Lam Chi trừng mắt với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Sao, trò chơi này cô chơi được, tôi lại không chơi được à?”
“Mọi người cũng đừng sợ cô ta, ở đây ánh sáng không tốt, mọi người chửi xong thì lấy tiền đi, cô ta có muốn tìm mọi người tính sổ thì cũng không biết là ai đâu!”
Rất nhiều người nhốn nháo muốn lên thử, Lâm Thanh Diện nói không sai, ở đây nhiều người thế này, cho dù có chửi đại tiểu thư nhà họ Kim thì cô ta cũng không có cách nào tìm họ tính sổ được.
Kim Lam Chi thấy Lâm Thanh Diện nói vậy, cô ta tức đến mức nghiến chặt răng, giận dữ nói: “Anh chỉ là đồ thất bại, chỗ tiền này chẳng biết là lấy từ đâu ra, có khi là đi trộm về ấy chứ, nếu mấy người dám lấy, thì cứ đợi đến lúc vào tù ngồi đi!”
Lâm Thanh Diện lập tức rút từ trong áo ra một tờ biên lai, đặt lên trên bàn, anh nói: “Đây là biên lai rút tiền từ ngân hàng, nếu mọi người không yên tâm có thể qua đây xem.”
Mặc dù bây giờ là buổi tối, nhưng với thân phận của Lâm Thanh Diện, nếu muốn tìm ngân hàng để rút tiền thì cũng chỉ cần một cú điện thoại mà thôi.
Kim Lam Chi lập tức xù lông, không ngờ Lâm Thanh Diện lại chuẩn bị kỹ càng đến vậy, cô ta nhất thời không biết phải phản bác lại thế nào.
“Kim Lam Chi là đồ kiêu ngạo, nếu không có thân phận đại tiểu thư nhà họ Kim thì cô ta chả bị đánh chết từ lâu rồi!”
Lúc này trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng quát mắng, sau đó, một cánh tay thò vào túi, cầm một cọc tiền rồi quay người chạy mất, mọi người đều không nhìn rõ dụng mạo của anh ta.
Kim Lam Chi giận đỏ mặt, cô ta hét lên: “Mau bắt người đó lại cho tôi!”
Nhưng chẳng có một ai để ý đến cô ta.
Thấy có người lấy được tiền rồi trốn mất, những người còn lại cũng bắt đầu không nén được sự bồn chồn, một lúc sau, tiếng chửi Kim Lam Chi bắt đầu lần lượt vang lên.
“Kim Lam Chi không coi ai ra gì, lại còn không có quy tắc, đúng là cái u của huyện Kim Môn!”
“Đại tiểu thư nhà họ Kim là đồ xấu xí, trang điểm trông như ma, trông đến là buồn nôn!”
“Kim Lam Chi mà không sinh ra trong nhà họ Kim thì chắc là bị bán đi từ lâu rồi, cô ta chính là đồ đàn bà ngu ngốc không có não!”
Kim Lam Chi nghe tiếng mọi người chửi mắng mình, cả khuôn mặt đã bắt đầu chuyển sang màu tím, ở đây có nhiều người như thế, cho dù cô có nhìn thấy mặt người đã mắng mình thì cũng không thể nhớ mãi được, chứ đừng nói là tìm ra họ trong huyện Kim Môn rộng lớn này.
Lý Tam Thốn nhìn bộ dạng của Kim Lam Chi, trong lòng cảm thấy được trút giận, anh nói với cô ta: “Không phải cô rất giỏi sao? Bây giờ bị người ta mắng chửi, cảm giác thế nào? Cô biết chuyện vui nhất là gì không? Chính là những gì người ta chửi đều là sự thật!”
Kim Lam Chi hét lên một tiếng chói tai, sau đó quay đầu nhìn sang mấy tên phú nhị đại bên cạnh mình, nói: “Bây giờ chúng ta mau góp tiền vào đi, chửi bọn họ một câu được 60 triệu, tôi không tin bọn họ còn dám chửi tôi.”
Mấy tên phú nhị đại mặt mũi rối bời, mặc dù điều kiện nhà bọn họ thực sự rất tốt, nhưng Lâm Thanh Diện mang đến hai túi kia ít nhất cũng phải có hai, ba tỷ, rốt cuộc bọn họ chỉ là con nhà giàu trong huyện thành mà thôi, sao có thể trong một lúc gom được nhiều tiền thế kia chứ.
Ngay cả Kim Lam Chi cũng chỉ có không quá 300 triệu tiền mặt trên người, chơi trò chơi vớ người khác cũng chỉ dùng vài trăm nghìn một, bọn họ thực sự chẳng dám nghĩ đến cách chửi một câu lấy 30 triệu như Lâm Thanh Diện đang làm.
“Chị Lam Chi, một câu 60 triệu, đắt quá, bọn em bây giờ không kiếm đâu ra được từng đấy tiền đâu, hay là... thôi đi nhé.” Một tên cẩn thận nói.
“Thế mấy cậu cứ ngồi nhìn người ta chửi tôi thế à? Bọn họ còn chửi rõ khó nghe nữa, đúng là tức chết tôi rồi!”
Kim Lam Chi gần như phát điên, nhưng chỉ có thể giương mắt lên mà thôi.
“Hy vọng chuyện hôm nay có thể cho cô một bài học, nếu muốn so tiền bạc thì cô còn kém nhiều lắm.” Lâm Thanh Diên cười nói với Kim Lam Chi một câu.
“Mấy người cứ đợi đấy, về tôi sẽ bảo bố và anh tôi bắt mấy người lại, đến lúc đó tôi sẽ giày vò mấy người đến chết!” Kim Lam Chi buông lời độc ác.
Lâm Thanh Diên trề môi đáp lại: “Không cần đâu, chúng tôi sẽ tự tìm đến tận cửa, số tiền này cứ để lại đây đi, nếu còn thừa thì mang đi mời cô uống rượu, nhưng xem tình hình này thì mọi người đều rất muốn chửi cô, tôi nghĩ là số tiền này không thừa lại được đâu.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện cùng Lý Tam Thốn quay người đi ra ngoài quán bar.
Kim Lam Chi trở nên cuồng loạn, ném hết tiền và ly rượu trên bàn xuống đất.
“Mấy người là một lũ ngu, không phải chỉ là mấy đồng tiền bẩn thôi sao, các người còn có chút nguyên tắc nào không hả!”
“Nếu không phải vì mấy đồng tiền bẩn này, cô tưởng bọn tôi sợ cô chắc! Đúng là đồ não tàn!”
Mọi người xông vào tranh giành nhau, trong cơn hỗn loạn, vẫn có không ít người tranh thủ chửi mắng Kim Lam Chi cho hả giận.
Buổi sáng ngày hôm sau, tin tức thiếu gia nhà họ Kim – Kim Diệu sắp xếp đấu trường nghênh chiến “Siêu cấp phế vật vô địch vũ trụ” đã lan truyền khắp huyện Kim Môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.