Rể Quý Trời Cho

Chương 677: Quá khứ của lý tam thốn




Lý Tam Thốn nhìn Tô Thành Hải với dáng vẻ đắc ý và nói: “Thực lực không thể dùng tuổi tác để đánh giá được, dù gì thì tôi cũng là đệ tử xếp thứ hai được sư phụ coi trọng nhất, nếu như mà người này tôi cũng không xử lý được thì thật là quá mất mặt.”
Lâm Thanh Diện vừa nghe được lời nói của Lý Tam Thốn, phút chốc có chút dở khóc dở cười, anh không ngờ rằng cậu ta lại tự cho mình là người được coi trọng thứ hai, có vẻ như cậu ta thực sự đã bị Lâm Thanh Diện thuyết phục rồi.
“Coi trọng thứ hai? Vậy người thứ nhất là ai?” Tô Thành Hải lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên là Lâm Thanh Diện sư huynh của tôi rồi.” Lý Tam Thốn trả lời mà không chút do dự.
Tô Thành Hải lại xoay qua nhìn Lâm Thanh Diện dò xét, tận sâu trong lòng ông cảm thấy anh thật khó đoán, cậu nhóc hai mươi tuổi này đã lợi hại đến như vậy rồi, vậy mà cũng chỉ là đệ tử được coi trọng thứ hai mà thôi.
Vậy Lâm Thanh Diện với tư cách là đệ tử được sư phụ của bọn họ coi trọng nhất, vậy thì sẽ lợi hại đến mức độ nào?
Sư phụ của bọn họ lại là ai, sao lại có thể dạy ra những đệ tử lợi hại đến như vậy được?
“Chúng ta đừng đứng ngoài này nữa, vào trong nói chuyện đi.” Lâm Thanh Diện cười lên tiếng nói.
Sau đó, mọi người đi về hướng phòng khách, chỉ có Hùng Võ đáng thương là được người khác khiêng về phòng, Lâm Thanh Diện biết Lý Tam Thốn sẽ không xuống tay mạnh, cùng lắm là nằm nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng thì sẽ hồi phục lại thôi.
Bên trong phòng khách, tất cả mọi người đều ngồi xuống, Tô Thành Hải vẫn nhìn hai người họ dáng vẻ tò mò và hiếu kỳ, ông đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể kiếm được hai người cao thủ lợi hại như vậy làm vệ sỹ của mình.
“Mục Sư huynh, qua thời gian nữa tôi sẽ rời khỏi Kinh Đô, lúc đó sự an toàn của vợ con tôi và nhà họ Lâm toàn bộ giao phó cho anh.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Mục Tu phẩy phẩy tay nói: “Cậu khách sáo quá, sư phụ nói tôi mấy năm nay đều ở trong núi, không biết nhiều về đạo lý đối nhân xử thế, lần này đến chỗ cậu, cũng vừa đúng lúc để cho tôi học hỏi thêm kinh nghiệm.”
“Lâm Thanh Diện sư huynh, e là sư huynh Mục phải vài ngày sau mới có thể quay lại bảo vệ mọi người được, anh ấy còn phải đi cùng em đi giải quyết chút rắc rối nhỏ.” Lý Tam Thốn đột nhiên lên tiếng nói với chút gượng gạo.
Lâm Thanh Diện sửng sốt lên tiếng hỏi: “Rắc rối nhỏ gì?”
“Khụ khụ, là như vậy, lúc ban đầu khi em mới nhập môn bái sư phụ, lúc đó sư phụ dẫn theo em đến một huyện tên Kim Môn để tìm thuốc, khi ấy em mới theo học được vài chiêu từ sư phụ, mà cứ nghĩ bản thân mình cũng thuộc loại cao thủ, nên hơi … háo thắng, tự cho mình giỏi.”
“Hơn nữa anh cũng biết em trẻ như vậy, thấy gái đẹp dễ thương đương nhiên sẽ không rời mắt, lúc đó ở huyện Kim Môn gặp được cô gái rất lợi hại, em mạnh miệng tuyên bố sẽ theo đuổi người ta, còn theo người ta về đến nhà của cô ấy.”
“Cô gái đó là cô hai của nhà họ Kim, gia tộc lớn nhất ở huyện Kim Môn, nhà họ Kim này cũng là thế gia võ học, nghe nói là phân nhánh của mạch Hình Ý Quyền, vì cả nhà đều say mê võ đạo, cho nên chỉ ở Huyện Kim Môn làm gia tộc lớn nhất ở đây.”
“Lúc đó cô gái đó coi thường em, nói em không xứng với cô ta, em không phục, em nói thực lực của em rất mạnh, vậy là cô ấy để cho em đánh với anh của cô ta, nếu em thắng thì em có tư cách theo đuổi cô ấy, thế là em liền nhận lời mà không hề do dự.”
“Kết quả người của nhà họ Kim này thực lực cũng không tệ, Hình Ý Quyền của anh trai cô ta cũng có thể nói là tới nơi tới chốn, em lúc đó chỉ mới theo sư phụ học được vài chiêu nên đánh không lại, cho nên em bị thua.”
“Sau đó cô gái khinh thường và sỉ nhục em, cô ấy nói em là rác rưởi trước mặt toàn bộ người nhà họ Kim, không xứng theo đuổi cô ta, lúc đó em rất bực trong lòng, nhưng vì em đánh thua nên đành chịu, nhưng mà lúc đó em đã thề, đợi sau này có cơ hội, nhất định em sẽ trả mối thù này.”
“Lần này em đi theo Mục Tu sư huynh đến đây, thật chất là muốn trả thù nỗi nhục nhã năm xưa, em nhất định phải để cho cô ta biết em đây không phải là rác rưởi!”
Nghe Lý Tam Thốn kể xong, Lâm Thanh Diện cũng không nhịn được cười, anh không ngờ cậu nhóc này lại có trải nghiệm như vậy.
“Với thực lực hiện tại của cậu, một mình cậu đi thì cũng có thể trả thù được rồi, sao lại phải kéo theo sư huynh Mục?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
“Dựa theo cách nói của sư phụ thì nhà họ Kim này là gia tộc bán võ cổ, bọn họ đích thực là phân nhánh của mạch Hình Ý Quyền, tuy là có phần kém hơi nhiều với mạch Hình Ý Quyền chân chính, nhưng vẫn không được coi thường, hơn nữa sư phụ còn nói trong nội bộ nhà họ Kim rất có khả năng còn tồn tại một vị cao thủ nội công, em sợ là đến khi em trả được thù rồi, cao thủ nội công của nhà họ Kim vì tức giận mà ra tay giết em, vì vậy em mới nhờ sư huynh Mục đi theo.” Lý Tam Thốn giải thích.
Lâm Thanh Diện hơi nhíu mày, anh không ngờ trong một huyện lại ẩn giấu một vị cao thủ nội công, có vẻ như anh vẫn chưa đủ hiểu hết cái thế giới này.
Lý Tam Thốn cũng nói nhà họ Kim này say mê võ đạo, vì vậy nên mới trở thành gia tộc lớn nhất ở huyện Kim Môn, loại gia tộc mà có được cao thủ nội công như vậy, nếu muốn đưa quân vào Kinh Đô thì e là sớm đã không còn là chuyện của nhà họ Lâm nữa rồi.
Đương nhiên, thông thường khi đạt đến tầm chuẩn mực của nội công, thì sẽ không còn quá ham muốn với vất chất, cái mà họ quan tâm hơn chính là làm sao để nâng cao thực lực của mình.
Vì vậy nên Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được, giống như nhà họ Kim, cao thủ nội công ẩn danh ở Nước H tuyệt nhiên không phải là số ít, chẳng qua là những người này không có hứng thú với danh lợi, cho nên con người không biết được sự tồn tại của họ.
Tiếp xúc trước đây của Lâm Thanh Diện đều là chuyện trên thương trường, cùng lắm là đi đánh võ đài ở thế giới ngầm, anh cũng là sau khi theo sư phụ học về nội công thì mới có hiểu về phương diện này.
Trầm ngâm lúc rồi Lâm Thanh Diện cười nói: “Hay là cậu đừng làm phiền Mục sư huynh, để tôi đi chung với cậu đến huyện Kim Môn, tình hình khu vực xung quanh Kinh Đô tôi nắm rõ hơn, nên có nhiều chuyện cũng dễ xử lý hơn.
Lý Tam Thốn nghe được lời nói của Lâm Thanh Diện, ánh mắt cậu liền sáng lên, cậu liền lên tiếng: “Hay quá, nếu Lâm Thanh Diện sư huynh đi chung với em thì em càng yên tâm hơn rồi.”
Lâm Thanh Diện nhìn về phía Mục Tu như muốn hỏi ý, Mục Tu cũng không để ý, dù sao thì thực lực hiện tại của Lâm Thanh Diện còn mạnh hơn cả anh, nên đi chung với Lý Tam Thốn đương nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Sở dĩ Lâm Thanh Diện muốn đi cùng Lý Tam Thốn là bởi vì anh muốn tìm hiểu gia tộc có cao thủ nội kình trấn giữ sẽ như thế nào, đồng thời anh muốn cảm nhận uy lực của võ cổ chân chính, bảo vệ Lý Tam Thốn, đương nhiên đó chỉ là lý do mà thôi.
Sau khi thỏa thuận xong, Lâm Thanh Diện liền sắp xếp dặn dò những việc mà Mục Tu cần làm ở nhà họ Lâm, đồng thời lệnh cho Mục Tu làm đội trưởng đội bảo vệ của nhà họ Lâm, toàn bộ cao thủ nhà họ Lâm đều phải nghe theo sắp xếp và dặn dò của Mục Tu.
Mục Tu trước đây chưa từng có kinh nghiệm quản lý người khác, mà Lâm Thanh Diện lại bất ngờ để cho anh làm đội trưởng, anh cảm thấy có chút không thích hợp cho lắm, nhưng trong lòng cũng có chút háo hức mong đợi, anh suy nghĩ xem làm thế nào để khiến cho nhà họ Lâm trở thành nơi mà khó có thể tấn công nhất ở Kinh Đô này.
Sau khi trao đổi xong, Tô Thành Hải từ nãy giờ vẫn im lặng nghe bọn Lâm Thanh Diện nói chuyện bất ngờ đứng dậy đi đến trước mặt Mục Tu.
Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, Tô Thành Hải đã hiểu được người có tên Mục Tu này thực lực đã đặt đến mức gọi là tiêu chuẩn của cao thủ nội công, tiêu chuẩn này có uy lực như thế nào ông không rõ, nhưng ông hiểu rằng đến cả Lý Tam Thốn còn phải cung kính trước mặt Mục Tu thì chắc chắn không kém hơn cậu ta.
Vì vậy ông muốn nhân cơ hội này tìm thầy dạy cho Hùng Võ, đồng thời cũng có thể coi như thuê cao thủ nội kình gì gì đó làm vệ sỹ.
“Anh Mục, không biết anh có chịu nhận Hùng Võ làm đệ tử không? Nếu đươc thì tôi đồng ý chi ba trăm tỷ coi như là học phí, nếu như anh cảm thấy ít thì tôi có thể tăng thêm nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.