Rể Quý Trời Cho

Chương 673: Ăn quỵt




Nhà tổ của nhà họ Lâm, trong phòng của Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện, có chút lo lắng hỏi: “Anh thật sự phải đến nước M tìm người của của gia tộc Công Tôn báo thù sao?”
Lâm Thanh Diện cười, vuốt ve má Hứa Bích Hoài, nói: “Việc này chỉ có anh đích thân đi mới giải quyết được, hơn nữa một ngày chưa giải quyết xong mối họa ẩn giấu này, thì sẽ thêm một ngày anh không yên tâm, anh nhất định phải lo nghĩ cho sự an toàn của em và con gái chúng ta.”
Hứa Bích Hoài không còn cách nào, thở dài một hơi, biết quyết định mà Lâm Thanh Diện đưa ra, ai cũng không thay đổi được.
Hơn nữa gia tộc Công Tôn thật sự là kẻ thù lớn nhất hiện nay của Lâm Thanh Diện, nếu như không diệt trừ gia tộc Công Tôn, họ thật sự phải sống trong lo lắng sợ hãi mỗi ngày.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện cười, nói: “Em yên tâm, chuyện của nhà họ Lâm, em không cần lo lắng, anh đã tìm người đủ chuyên nghiệp để chăm lo cho nhà họ Lâm rồi, đợi tới lúc đó em gặp anh ấy, sẽ hoàn toàn yên tâm thôi.”
Hứa Bích Hoài có chút hoài nghi, mở miệng hỏi: “Anh tìm người nào thế?”
Lâm Thanh Diện cũng không giấu giếm, cười nói: “Ba ruột của em, Tô Thành Hải.”
Hứa Bích Hoài trợn mắt lên, không ngờ Lâm Thanh Diện lại tìm gia chủ của nhà họ Tô tới.
Nhưng nếu như Tô Thành Hải đến giúp đỡ chăm lo cho nhà họ Tô, thì cô thật sự hoàn toàn có thể yên tâm rồi.
Nhà họ Tô tuy rằng ngoài mặt chỉ là gia tộc đứng đầu của Thành phố T, nhưng bối cảnh phía sau, đã phát triển thành gia tộc đứng hàng đầu trên thế giới, lại thêm việc lần trước giúp đỡ Lâm Thanh Diện diệt trừ nhà họ Hàn, lại lấy được quyền kiểm soát nhà họ Tô từ tay bà Tô, Tô Thành Hải bây giờ, đã trở thành người đứng đầu của Thành phố T.
Nhà họ Tô dưới sự dẫn dắt của Tô Thành Hải, đã ngồi vững trên vị trí gia tộc đứng đầu trên thế giới, dù cho chỉ tính thực lực kinh doanh, nhà họ Tô cũng đã đứng vị trí ngang hàng với gia tộc Công Tôn.
Để chủ nhân của một gia tộc lớn như vậy đến chăm lo nhà họ Tô, trừ khi gia tộc Công Tôn đích thân tới kiếm chuyện, còn không không ai có thể lay chuyển địa vị của nhà họ Lâm.
Đương nhiên, Tô Thành Hải đồng ý tới giúp, cũng là vì biết Hứa Bích Hoài đã sinh con gái, làm ông ngoại, đương nhiên phải tới thăm.
“Còn về an toàn của mọi người, em cũng không cần lo lắng, dù anh đi rồi, cũng sẽ có đủ cao thủ mạnh âm thầm bảo vệ mọi người, còn về là ai, đợi người đó tới rồi em sẽ biết thôi.” Lâm Thanh Diện tiếp tục nói.
Hứa Bích Hoài gật đầu, sau đó nói: “Thế anh định bao giờ đi? Sẽ không phải sáng mai em tỉnh dậy, anh đã biến mất rồi chứ?”
Lâm Thanh Diện trong chốc lát ngừng cười, nói: “Em nói như vậy, khiến anh cảm thấy bản thân như Ngưu Lang, còn em là Chức Nữ, vì phạm phải luật trời, cho nên chỉ có thể cách một khoảng thời gian mới gặp nhau một lần, sau đó gặp xong, anh liền bất đắc dĩ lặng thầm rời khỏi em.”
“Đừng có luyên thuyên, người ta đang nói chính sự với anh đấy.” Hứa Bích Hoài mắng Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện làm mặt quỷ với Hứa Bích Hoài, nói: “Yên tâm đi, trước khi anh đi nhất định sẽ nói với em, bây giờ cao thủ bảo vệ vợ con anh còn chưa tới, trước lúc đó, anh sẽ không rời đi.”
Hứa Bích Hoài lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nằm lên giường, đùa nghịch với đôi tay mũm mĩm nhỏ nhắn của bạn nhỏ Lâm Nhất Nặc.
Sân bay Kinh Đô.
Tô Thành Hải từ sân bay đi ra, ở phía sau là cả một đoàn người, có nam có nữ, toàn bộ đều là những người phục vụ cho chuyến hành trình lần này của Tô Thành Hải.
“Gia chủ, có cần phải nói với người của nhà họ Lâm một tiếng, để họ phái người tới đón chúng ta?” Một người đàn ông mở lời nói.
Tô Thành Hải cười lắc đầu, nói: “Tạm thời đừng thông báo vội, tôi đã rất lâu không tới Kinh Đô rồi, tôi đi thăm quan một vòng đã, sau đó tới nhà họ Lâm.”
“Cậu tìm một nhà hàng, mọi người đã ngồi máy bay lâu như vậy, chắc là đều đói rồi, ăn bữa cơm đã rồi nói.”
“Vâng!” Người đó lập tức đáp lời.
“Đúng rồi, không cần tìm nơi nào quá xa xỉ, tìm một nơi bình thường là được, mấy nhà hàng cao cấp ở đây thực ra mùi vị chẳng ra sao, còn không bằng mấy cửa tiệm bình thường, những nơi như này làm đồ ăn càng ngon hơn.” Tô Thành Hải nói thêm một câu.
Người đó gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi tìm ngay.”
Tô Thành Hải cười nhìn bầu trời của Kinh Đô, sau đó thì thầm: “Bầu trời Kinh Đô bây giờ không xanh như lúc đó, sau này thương lượng với Lâm Thanh Diện, để ông đưa cháu gái mình tới một nơi bầu trời trong xanh sinh sống, không thể để con bé từ nhỏ đã phải hít khói bụi.”
Cùng vào lúc đó, tại cửa một nhà hàng gần sân bay Kinh Đô.
Tống Huyền Khanh vẻ mặt chán nản đi tới đây, nhìn những món ăn ở trên thực đơn biển hiệu, mạnh mẽ nuốt nước bọt.
Bà đã một mình phiêu bạt ở Kinh Đô nhiều ngày rồi, tiền đem theo trên người cũng đã tiêu hết, vì đói ăn, mấy ngày trước bà cũng đã tiêu hết lộ phí của bản thân, bây giờ, trên người bà chỉ còn lại mười lăm nghìn đồng.
Mười lăm nghìn đồng muốn ăn một bữa cơm, đương nhiên là không thể nào, nhưng Tống Huyền Khanh đã không ăn gì hai bữa rồi, thực sự là đói đến không chịu nổi, lúc này, bà đã không còn suy nghĩ nhiều như thế.
Trong lòng đưa ra quyết định, Tống Huyền Khanh đi vào trong quán ăn, vào quán ăn vừa ngồi vào bàn, lập tức có nhân viên phục vụ tới đưa thực đơn cho bà.
Tống Huyền Khanh nhìn món trong thực đơn, cảm thấy món nào cũng muốn ăn, thế là gọi một lúc mười món, khiến cho nhân viên phục vụ vô cùng ngạc nhiên nhìn bà.
Không lâu sau, phục vụ đem đồ ăn lên cho Tống Huyền Khanh, bà bắt đầu điên cuồng ăn, giống như một người mấy ngày không ăn cơm vậy.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Tống Huyền Khanh đã ăn hết tất cả những món ăn trên bàn, sau đó vui vẻ ợ một cái.
Lúc này phục vụ đi về phía bà, phía sau còn dẫn theo hai người đàn ông vạm vỡ, nói với Tống Huyền Khanh: “Mời quý khách thanh toán.”
Lúc đó phục vụ đã chú ý Tống Huyền Khanh có gì đó không ổn, cho nên cố tình gọi hai người tới, đề phòng trường hợp Tống Huyền Khanh ăn quỵt.
Tống Huyền Khanh nhìn chằm chằm ba người, trong lòng vô cùng căng thẳng, đưa tay lấy tiền từ trong áo ra, một lúc sau, chỉ lấy ra được mười lăm nghìn đồng rách nát, đặt lên bàn.
Phục vụ nhìn chằm chằm mười lăm nghìn đồng, mở miệng nói: “Chị gái à, chị đừng có đùa tôi, mau đưa số tiền còn lại ra.”
“Tôi…tôi chỉ có thế này.” Tống Huyền Khanh mở miệng nói.
Phục vụ lập tức xù lông lên, lạnh lùng nhìn Tống Huyền Khanh, nói: “Sao, chị muốn ăn quỵt à?”
Tống Huyền Khanh đảo mắt, nói: “Tôi nói cậu nghe, tôi là mẹ vợ của Lâm Thanh Diện, cậu có biết Lâm Thanh Diện không, là chủ nhân của nhà họ Lâm, các cậu đi tìm nó đòi tiền, nó nhất định giúp tôi trả cho các cậu.”
“Mẹ nó nữa chị coi tôi là đồ ngốc à? Nếu như chị thật sự là mẹ vợ của chủ nhân nhà họ Lâm, còn phải chạy tới đây ăn quỵt sao? Mau đưa tiền ra đây, còn không đừng trách người của tôi không khách khí!” Phục vụ hét lên.
Hai người đàn ông vạm vỡ lập tức đặt tay lên vai của Tống Huyền Khanh, dáng vẻ như có thể động thủ bất cứ lúc nào.
“Tôi nói thật mà, tôi là mẹ vợ của Lâm Thanh Diện, các cậu đừng có không tin tôi!” Tống Huyền Khanh vội vàng nói.
Chính vào lúc này, một người đàn ông tới trước mặt Tống Huyền Khanh, gương mặt đầy suy nghĩ nhìn chằm chằm bà, hỏi: “Bà thật sự là mẹ vợ của Lâm Thanh Diện?”
Tống Huyền Khanh nhìn người trước mặt, nhanh chóng gật đầu nói: “Ngàn vạn lần đều chính xác, nếu như có nửa câu là giả, thì sẽ bị sét đánh năm lần.”
Người này lập tức lộ ra nụ cười dí dỏm, nói: “Tiền của bữa cơm này, tôi có thể giúp bà thanh toán, nhưng bà phải đi với tôi một chuyến, tôi có chuyện tìm bà.”
Tống Huyền Khanh nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý, dù thế nào, không cần bỏ tiền mà vẫn được ăn cơm, bà đã lời hơn rồi.
Nhưng bà không hay biết, người đàn ông đồng ý giúp bà thanh toán, chính là con trai của Triệu Văn Ấn người muốn tìm Lâm Thanh Diện báo thù giết cha, Triệu Tử Hưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.