Rể Quý Trời Cho

Chương 611: Tôi đây thích anh




Lâm Thanh Diện nheo mắt lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trước mặt, lạnh giọng hỏi: "Tại sao cô lại tiếp cận vợ tôi?"
Lương Cung Nhạn Sương nở một nụ cười quyến rũ với Lâm Thanh Diện, cô ta nói: "Tôi không tiếp cận cô ấy, hai chúng tôi tính cách giống nhau, nói chuyện hợp nhau, anh Lâm dù có tài giỏi thế nào thì cũng không nên xen vào chuyện tôi kết giao bạn bè với ai chứ."
"Vậy tôi chỉ có thể coi cô là mối đe dọa tiềm ẩn, nên loại bỏ trước là tốt nhất." Lâm Thanh Diện nói không chút khách sáo, tuy rằng lúc trước anh và Lương Cung Nhạn Sương không có thù hận gì, nhưng vì quan hệ giữa anh và Thượng Quan Môn, lại thêm chuyện bây giờ Hứa Bích Hoài đang mang bầu, đối với những người thần bí lại có mục đích không rõ, Lâm Thanh Diện đều phải giữ vững cảnh giác.
Khuôn mặt vốn đang vô cùng quyến rũ của Lương Cung Nhạn Sương lập tức xuất hiện chút u oán, cô ta nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt như phải chịu tủi hờn, hoàn toàn không còn phong thái tiên nữ như vừa rồi mà lại quay đầu trở thành một cô gái nhỏ bị chọc giận.
"Sao anh lại có thể như vậy, không thể hỏi tôi thêm một câu được sao, không phải tôi đã tỏ vẻ sẽ nói cho anh à, sao lại có thể cứng nhắc thế này chứ." Lương Cung Nhạn Sương tức giận nói.
"Xin lỗi, tôi không có thời gian nghe cô thừa nước đục thả câu, phàm là người có tâm tư với vợ của tôi, tôi đều sẽ loại bỏ." Lâm Thanh Diện nói xong bèn đi ra ngoài.
Lương Cung Nhạn Sương nắm chặt bàn tay nhỏ của mình, dậm chân rồi nhanh chóng đi theo.
"Ai nha, anh từ từ, tôi nói còn không phải được rồi sao, tôi tới chỗ này không phải vì vợ của anh, đừng có động một chút là muốn diệt trừ tôi, anh có biết mình muốn loại bỏ ai không, đó có thể là vợ tương lai của anh đó." Lương Cung Nhạn Sương u oán nói.
Nếu để đám người xếp hàng theo đuổi Lương Cung Nhạn Sương nhìn cô ta như thế này, có khi bọn họ sẽ lã chã rơi lệ, nữ thần trong lòng bọn họ thế lại đi theo đuổi người khác.
Lâm Thanh Diện nghe thấy Lương Cung Nhạn Sương nói như vậy, anh lập tức dừng bước, xoay người nhìn Lương Cung Nhạn Sương ở phía sau.
Lương Cung Nhạn Sương thấy thế nhưng lại làm bộ như mình chưa kịp phản ứng, cô ta nhanh chóng dựa sát vào người Lâm Thanh Diện.
"Ai nha, sao anh lại đột ngột dừng bước thế." Lương Cung Nhạn Sương nhỏ giọng nói, cả người đều dán lên người Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện không nhận ra đây là Lương Cung Nhạn Sương cố ý, anh nhanh chóng lui về phía sau hai bước, nói: "Lời vừa rồi của cô là có ý gì?"
Lương Cung Nhạn Sương vẫn đang nhớ lại độ ấm trên người Lâm Thanh Diện, nghe thấy Lâm Thanh Diện hỏi như vậy, cô ta ngượng ngùng nói: "Được rồi, tôi cũng sẽ không thừa nước đục thả câu với anh, tôi vì anh nên mới đến đây, quen biết vợ anh thật ra chỉ là trùng hợp, tuy nhiên tôi nghĩ dù sao sau này mọi người đều sẽ trở thanh người một nhà, cho nên tạo quan hệ tốt trước cũng không phải là chuyện xấu."
Lâm Thanh Diện nhíu mày hỏi lại: "Trở thành người một nhà cái gì, cô nói lung tung cái gì đấy?"
"Ai nha, anh đúng là đầu gỗ, không phải muốn tôi nói thẳng ra thì anh mới hiểu ý của tôi đấy chứ." Lương Cung Nhạn Sương bất đắc dĩ nhìn Lâm Thanh Diện.
"Nói nhanh lên." Lâm Thanh Diện nghiêm mặt nói.
"Tôi đây thích anh, đời này chấm anh rồi, dù anh có vợ hay chưa thì sau này tôi nhất định sẽ gả cho anh, nói đủ rõ ràng chưa!" Lương Cung Nhạn Sương đỏ mặt, cúi đầu không dám đối diện với Lâm Thanh Diện.
Sau khi nghe những lời Lương Cung Nhạn Sương nói, Lâm Thanh Diện nhất thời không biết nên nói cái gì, anh cũng không thể hiểu nổi cái số đào hoa này là thế nào mà cứ có phụ nữ chạy đến nói thích mình.
Theo lý thuyết, một người đàn ông đầu gỗ không hiểu tình cảm như anh thì không nên có người thích mới đúng, huống chi trong lòng anh chỉ có mình Hứa Bích Hoài, thật không biết mấy cô gái này nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Trong lòng thầm than thở một lúc, cuối cùng Lâm Thanh Diện liếc nhìn Lương Cung Nhạn Sương một cái, nói: "Nếu là như vậy thì cô nên vứt cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu đi, trong lòng tôi chỉ có mình Bích Hoài, sẽ không chứa thêm bất kỳ ai nữa."
Lương Cung Nhạn Sương lại không để ý đến vấn đề này: "Tuy rằng bây giờ trong lòng anh không có tôi nhưng tôi có thể cố gắng."
"Vậy chỉ sợ cô suy nghĩ nhiều rồi." Lâm Thanh Diện tự tin nói một câu.
Lương Cung Nhạn Sương cảm nhận được sự tự tin trong câu nói này của Lâm Thanh Diện, lập tức mở to mắt, hoàn toàn là một vẻ không thể tưởng tượng nổi, cho tới bây giờ cô vẫn chưa tưng gặp người có thể tự tin từ chối một tiên nữ như mình.
"Lâm Thanh Diện! Anh... Sao anh lại có thể như vậy, đời này tôi chỉ gả cho mình anh, anh không nên đối xử với tôi như vậy." Lương Cung Nhạn Sương tức giận nói.
"Cô còn trẻ, diện mạo lại xuất chúng, còn là con cả nhà Lương Cung, nhất định sẽ tìm được người thích hợp, sau này đừng nghĩ mấy chuyện vô nghĩa này nữa." Lâm Thanh Diện thở dài, kiên nhẫn khuyên một câu.
"Không đâu, đời này tôi chỉ gả cho anh thôi, nếu không được thì tôi chỉ có thể giết anh." Lương Cung Nhạn Sương mím môi: "Đây là gia quy của dòng họ nhà tôi, anh còn nhớ lúc trước ở Quan Lĩnh, anh đã chạm vào chân của tôi không?"
Lâm Thanh Diện nhướng mày, gật đầu.
"Đối với con gái nhà Lương Cung, chân là bộ phận vô cùng riêng tư, chỉ có chồng của người đó mới có thể chạm vào, đối với cô gái còn chưa kết hôn như tôi, một khi bị đàn ông chạm vào chân thì chỉ có hai lựa chọn, hoặc là gả cho người đó, hoặc là giết chết người đó. Đây là quy định lâu đời của nhà Lương Cung, đến lượt tôi, đương nhiên không thể vi phạm." Lương Cung Nhạn Sương nói tiếp.
Lâm Thanh Diện không ngờ rắng nhà Lương Cung còn có loại gia quy lạc hậu phong kiến thế này, lúc trước anh chạm vào chân Lương Cung Nhạn Sương chỉ đơn giản là vì anh muốn cô ta nói ra tin tức của Lâm Trung Thiên, là thanh niên của thế kỷ mới, làm sao có thể cảm thấy chạm vào chân một chút là có gì không tốt.
Sau khi giải thích lý do, Lương Cung Nhạn Sương lại e dè giống như con cừu nhỏ chờ phán quyết, chờ Lâm Thanh Diện cho câu trả lời, tuy rằng cô ta là cô gái tự tin năng động, nhưng vẫn sợ Lâm Thanh Diện không chịu chấp nhận như trước.
Lâm Thanh Diện trầm ngâm một hồi rồi nói: "Vậy gia quy của nhà cô có nói nếu không giết được người này thì phải làm sao không?"
Lương Cung Nhạn Sương sửng sốt, cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, dù sao cô ta căn bản không muốn giết chết Lâm Thanh Diện, cô ta cho rằng mình có thể bắt được Lâm Thanh Diện vào tay.
"Này... Cái này thật ra chưa nói, nếu giết không chết vậy tiếp tục giết, cho đến khi giết chết mới thôi." Lương Cung Nhạn Sương nói.
"Tốt lắm, vậy từ giờ trở đi cô có thể thử giết tôi, tôi sẽ không chủ động ra tay với cô nhưng khi cô ra tay, tôi sẽ phản kích lại, cho đến khi cô giết chết tôi mới thôi, như vậy chắc sẽ không coi là cô vi phạm gia quy nữa đúng không?" Lâm Thanh Diện hỏi.
Lương Cung Nhạn Sương mở to mắt, cô ta đã nghĩ đến một vài tình huống xảy ra sau khi mình nói cho Lâm Thanh Diện về gia quy của dòng họ, nhưng chỉ duy chuyện Lâm Thanh Diện để mình bắt đầu đi giết anh thì lại không nghĩ tới, cách nghĩ này làm cho Lương Cung Nhạn Sương hận không thể nói ra câu: "Thế này cũng được à?"
"Lâm Thanh Diện, tôi cũng không kém Hứa Bích Hoài ở điểm nào, anh dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ không thể ở bên anh được?" Lương Cung Nhạn Sương không phục nói.
"Bởi vì cô ấy là vợ của tôi, chỉ cần một điều này là đủ rồi."
Lâm Thanh Diện nói xong bèn xoay người đi vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.