Rể Quý Trời Cho

Chương 604: Các cậu lên một lượt đi




“Thằng nhóc ranh, nghe nói mày lại tìm khách làm hướng dẫn viên du lịch? Thậm chí còn để khách ở lại trong nhà mày luôn? Con mẹ nó, mày thật to gan ghê nhỉ”, người cầm đầu mắng Vương Hạo một câu.
Vương Hạo bị tát một cái, mặt lập tức đỏ lên, cậu trừng người trước mặt, cực kỳ không phục quát lên: “Lưu Thế Minh, trên đảo đâu có quy định tôi không được làm hướng dẫn cho khách, biết bao nhiêu người trên đảo đang làm chuyện này, cậu dựa vào cái gì mà đánh tôi!”
Chàng trai tên Lưu Thế Minh cười khinh bỉ: “Dựa vào việc ba tao là chủ nhiệm của phòng quản lý hướng dẫn viên du lịch, tao nói mày không có tư cách là là mày không được làm, làm sẽ bị ông đây dạy dỗ!”
Vương Hạo vô cũng tức giận, Lưu Thế Minh này là bạn học của cậu, vì trong nhà Vương Hạo không có điều kiện nên rất hay bị Lưu Thế Minh ức hiếp.
Hướng dẫn viên du lịch trên đảo thật sự do ba của Lưu Thế Minh quản lý, chỉ là người trên đảo vì có thể kiếm được chút tiền mà lén nhận công việc không ít, bình thường ba của Lưu Thế Minh cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, dù sao cũng đều là cư dân trên đảo, không cần phải quản lý quá chặt chẽ.
Lưu Thế Minh chỉ chướng mắt Vương Hạo, cho nên cố ý tới gây chuyện.
“Mau đưa tiền mày kiếm được từ người khách kia ra đây cho tao, tao sẽ tạm tha cho mày một lần, nếu không thì đừng trách tao không khách sáo.
“Bọn họ là bạn của tôi, tôi không có lấy tiền của bọn họ”, Vương Hạo nói.
“Bớt có giả vờ đi, tao thấy mày thiếu đòn đúng không, đưa hay không, không đưa hôm nay tao sẽ vả nát mặt mày!” Lưu Thế Minh lại quát lên với Vương Hạo.
Vương Hạo cắn răng, trợn mắt trừng Lưu Thế Minh, dáng vẻ không muốn khuất phục, chỉ là Lưu Thế Minh người đông thế mạnh, mấy người bắt lấy cậu, muốn chạy cũng không được.
Lưu Thế Minh thấy Vương Hạo không nói lời nào thì lại giơ tay lên, muốn tát một cái lên mặt cậu.
Đúng lúc này, một bàn tay túm lấy cổ tay hắn, dùng sức một chút đã ném cậu ta sang một bên.
“Các người làm gì đó?” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Lưu Thế Minh, duỗi tay kéo lấy Vương Hạo.
Lưu Thế Minh quay đầu nhìn thaonsg qua Lâm Thanh Diện, sau đó mắng: “Mẹ kiếp, anh là thằng nào đấy, có biết ông là ai không mà dám cản chuyện của ông hả, chán sống rồi sao?”
“Đại ca, nghe khẩu ngữ của người này chắc là đến từ bên ngoài, có lẽ là khách trong nhà Vương Hạo đó” Một chàng trai bên cạnh nói.
Lưu Thế Minh quan sát Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới, thấy Lâm Thanh Diện ăn mặc bình thường, còn tìm hướng dẫn viên du lịch nghiệp dư rồi ở luôn trong nhà của hướng dẫn viên, vừa nhìn đã biết là loại khách du lịch không có tiền, cho nên cũng không sợ Lâm Thanh Diện.
Vương Hạo thấy Lâm Thanh Diện ra mặt thay mình thì hơi nôn nóng, cậu bị đánh một trận cũng không sao, nhưng nếu vì thế khiến Lâm Thanh Diện gặp phiền phức, cậu sẽ rất áy náy.
“Anh Lâm Thanh Diện, đây là chuyện giữa em và cậu ta, anh không cần phải xen vào đây, Lưu Thế Minh này có chút thế lực trên đảo, ba của cậu ta là chủ nhiệm phòng quản lý hướng dẫn viên du lịch, quen biết rất nhiều người, đắc tội cậu ta sẽ không có lợi với anh đâu”, Vương Hạo la lên.
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Vương Hạo một cái, cười nói: “Dù cậu ta là ai, tuỳ tiện đánh người cũng không đúng, chuyện này tôi sẽ xử lý giúp cậu, cậu đứng bên cạnh nhìn là được.
Lưu Thế Minh và đàn em sau lưng cậu ta đều bật cười, rõ ràng đang xem thường lời của Lâm Thanh Diện.
Lưu Thế Minh tiến lên hai bước, vặn tay mình, lên tiếng: “Đừng tưởng anh lớn hơn chúng tôi mấy tuổi là lợi hại hơn chúng tôi, cho anh biết, ông đây là đai đen tam đẳng Taekwondo đấy, chỉ cần đá một cước đã có thể đá vỡ đầu cậu rồi”.
Vương Hạo lo lắng nói: “Anh Lâm Thanh Diện, Lưu Thế Minh nói đúng đó, cậu ta thật sự từng học Taekwondo, đánh nhau rất giỏi, anh đừng nên đánh nhau với cậu ta”.
Lâm Thanh Diện cười khinh bỉ: “Nếu đánh nhau có thể giải quyết vấn đề, vậy chuyện này thật sự rất đơn giản”.
Tuy đánh nhau với một đám nhóc mười tám tuổi hơi ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng Lưu Thế Minh hành động thật sự hơi đáng ghét, Lâm Thanh Diện cũng chỉ dạy dỗ cậu ta một chút thay ba mẹ cậu ta thôi.
Lưu Thế Minh thấy Lâm Thanh Diện không hề sợ hãi thì hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu anh đã tự tìm đường chết vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Các cậu lên cùng một lúc đi, tôi không muốn ức hiếp các cậu” Lâm Thanh Diện nói.
Lưu Thế Minh lập tức cười ha hả nói: “Ôi tời, tên này kiêu ngạo ghê nhỉ, kêu chúng ta cùng lên? Anh ta sợ một mình tôi không đánh chết anh ta được sao?”
“Đại ca, nếu anh ta đã đưa ra yêu cậu như vậy thì chúng ta cùng lên đi, cho anh ta hiểu cái giá của việc giả vờ!” Một đàn em lập tức nói.
“Không cần, người này một mình tôi là đủ, đợi tôi đánh ngã anh ta rồi các cậu hẳn lên”.
Lưu Thế Minh nói xong thì lùi lại mấy bước, khởi động người, bày ra thế mở đầu Taekwondo tiêu chuẩn.
Sau đó cậu ta hét to một tiếng, xông về phía Lâm Thanh Diện.
“Ăn một cước của ông đây đi!”
Lưu Thế Minh tung người lên không đá vào Lâm Thanh Diện, trông rất có khí thế.
Lâm Thanh Diện thấy chiêu thức của cậu ta thì lắc đầu, hai người đánh nhau kiêng kị nhất là trạng thái bay lên của mình, nếu không có điểm trợ lức, những người đó sẽ trở thành mục tiêu sống.
Chiêu của Lưu Thế Minh nhìn thì rất ngầu, nhưng cũng chỉ dùng để đá ván gỗ thì được, nếu dùng trong thực chiến, hù doạ con nít thì được, gặp người thạo nghề đều có thể đánh ngã cậu ta.
Lúc Lưu Thế Manh sắp đá trúng Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện xoay người đá ngang một cái thẳng vào bụng Lưu Thế Minh, lập tức đá bay cậu ta ra ngoài.
Lưu Thế Minh ngã xuống đất tỏ vẻ khó tin.
Mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, không ngờ cao thủ đai đen tam đẳng Taekwondo trong cảm nhận của bọn họ lại bị người ta giải quyết chỉ với một cước.
Vương Hạo cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lợi hại như thế, cậu vốn còn cho rằng Lâm Thanh Diện sẽ bị Lưu Thế Minh đánh một trận.
“Tụi bây còn ngơ ngác cái gì! Lên hết cho tôi, con mẹ nó, hôm nay không đánh ngã anh ta ông đây không mang họ Lưu!” Lưu Thế Minh la to.
Mấy đàn em của cậu ta chỉ chần chừ một lát rồi tiến về phía Lâm Thanh Diện, bao vây lấy anh.
Lưu Thế Minh cũng đứng dậy từ dưới đất, lại xông về phía Lâm Thanh Diện.
Chừng năm phút sau.
Lưu Thế Minh ngã dưới đất, yếu ớt nói với Lâm Thanh Diện: “Ông anh, tôi sai rồi, từ này về sau tôi sẽ đổi theo họ anh, anh tha cho tôi đi”.
Lâm Thanh Diện duỗi tay túm lấy áo cậu ta, kéo cậu ta đi tới trước mặt Vương Hạo: “Xin lỗi cậu ấy”.
Lưu Thế Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Hạo, rõ ràng rất không muốn xin lỗi người trước giờ mình vẫn luôn xem thường.
Lâm Thanh Diện quơ nắm đấm trước mặt Lưu Thế Minh.
Lưu Thế Minh không chút nghĩ ngợi cất lời: “Vương Hạo, tôi sai rồi, xin cậu ta thứ cho tôi, sau này tôi cũng không dám nữa”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.