Rể Quý Trời Cho

Chương 592: Một chiêu trí mạng




Lúc này trên Diễn Võ Trường của võ quán có không ít người đang luyện tập những chiêu thức cơ bản, sau khi nhìn thấy cánh cửa ngã ra về phía bọn họ đã gây nên náo loạn.
Một nhóm người chạy đến xác nhận tình trạng của hai người đó, sau đó sửng sốt phát hiện hai người này đều đã ngừng thở.
“Anh là ai! Anh đã giết sư đệ của chúng tôi, sư phụ của chúng tôi sẽ không tha cho anh!” Một người trong đó ngẩng đầu liếc nhìn Công Tôn Thắng, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi đến giết Quy Điền Nhất Lang, mau kêu ông ta ra đây cho tôi.” Công Tôn Thắng có hơi mất kiên nhẫn mở miệng.
“Hừ, dựa vào anh mà cũng muốn giết sư phụ của chúng tôi, thật là người si nói mộng, để anh trước tiên lĩnh giáo sự lợi hại của chúng tôi đã!”
Các đệ tử đều xông về phía Công Tôn Thắng, khí thế bừng bừng.
Công Tôn Thắng nhếch môi, hoàn toàn không có đặt mấy người này vào mắt, anh ta liếc nhìn người đứng gần nhất, cách thức hô hấp nảy sinh thay đổi, vốn dĩ cánh tay nhìn trông không có lực lượng gì khi nhấc lên, nháy mắt bạo phát ra lực lượng kinh người.
Anh ta một chưởng đánh vào lồng ngực của người đó, xương cốt ở ngực của người đó trực tiếp nứt vỡ, trên lồng ngực lưu lại một dấu tay, sau đó, cơ thể của anh ta bay ra ngoài, đập mạnh vào những người đằng sau mà ngã ra đất.
Những người này đều cảm thấy lồng ngực nóng lên, nôn ra một búng máu, đã bị trọng thương, mà người trên cùng xông lên đó đã đi gặp Diêm Vương gia rồi.
“Chuyện này sao có thể chứ, anh ta cách thân thể của một người đánh chúng ta, tại sao lại truyền ra lực lượng mạnh mẽ như thế chứ?”
“Mau đi gọi sư phụ, thực lực của tên này quá khủng bố, chỉ có sư phụ mới có thể khống chế được anh ta!”
Mấy người bị thương tương đối nhẹ lập tức chạy vào trong gọi Quy Điền Nhất Lang.
Công Tôn Thắng vung tay, nhìn người ngã ở trước mặt mình, thở dài bất lực, nói: “5 phần lực lượng của tôi vậy mà chỉ đánh bọn họ thành như thế này, xem ra cách biệt với sư phụ, vẫn là rất lớn.”
Những người ngã trên đất mặt mày đều kinh ngạc, không ngờ một chiêu khủng bố vừa rồi của Công Tôn Thắng thế mà chỉ dùng 5 phần lực lượng.
Tên này rốt cuộc là loại biến thái gì vậy?
Không lâu sau, mấy người chạy vào gọi người đã chạy trở ra.
“Sư phụ, chính là tên này, anh ta đánh chết mấy sư đệ của chúng ta, sư phụ nhất định phải trả thù thay bọn họ!” Một người chỉ vào Công Tôn Thắng, nói.
Một ông lão tóc bạc trắng đi tới, người này mặc dù tuổi tác đã cao, thân hình lại tạo cho người khác cảm giác sừng sững, hơn nữa người này bước đi vững trãi, xung quanh tản ra khí tức cường đại.
Người này chính là đại sư chiến đấu và có danh hiệu ngàn người khó địch lại của Nhật, Quy Điền Nhất Lang.
Quy Điền Nhất Lang nhìn thấy những đồ đệ ngã trên đất của mình, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó ánh mắt dừng trên người Công Tôn Thắng, phát hiện chỉ là một tiểu bối trẻ tuổi, lửa giận trong mắt lại càng mãnh liệt.
“Cậu là ai? Tại sao phải ra tay tàn độc với đồ đệ của tôi như vậy?” Quy Điền Nhất Lang trầm giọng nói.
Công Tôn Thắng mỉm cười với ông ta, mở miệng nói: “Mấy năm trước tôi đến chỗ ông xin học, nhưng lại bị ông đuổi ra ngoài, có điều cũng chính là bởi vì ông không thu nhận tôi, tôi mới có may mắn gặp được sư phụ bây giờ của tôi.”
“Hôm nay tôi đến đây là muốn xem thử thành quả mấy năm nay theo sư phụ học tập của mình, muốn biết lúc đầu đại sư mà tôi ngưỡng vọng, hiện nay có thể tiếp được một chiêu của tôi hay không.”
Quy Điền Nhất Lang nghe thế, bỗng hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Tiểu bối bị tôi từ chối nhiều vô số kể, cậu chẳng qua cũng chỉ là một người trong số đó, tôi sớm đã không có ấn tượng, có điều cậu lại dám huênh hoang muốn dùng một chiêu để đối phó tôi, cho dù là vì danh dự của võ quán này, tôi hôm nay cũng nhất định xử lý cậu.”
“Vậy thì mau đi, thời gian của tôi có hạn, giải quyết xong ông, tôi còn quay về đi lấy đầu của người khác nữa!” Công Tôn Thắng cười lạnh nói.
Kameda bị sự kiêu ngạo của Công Tôn Thắng mà triệt để nổi giận, lập tức bày ra một tư thế muốn nghênh chiến, hét lên một tiếng: “Chịu chết đi!”
Sau đó bèn lao về phía Công Tôn Thắng.
Là đại tư chiến đấu nổi tiếng của Nhật, thực lực của Quy Điền Nhất Lang vẫn tương đối kinh người, ông ta đã kích phát lực lượng thân thể của mình đến cực đại, tự nhận chỉ dựa vào lực lượng nhục thể không có ai có thể hơn ông ta.
Công Tôn Thắng thấy Quy Điền Nhất Lang lao tới, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường, sau đó hô hấp nhanh chóng thay đổi, lực lượng trong cơ thể cũng bắt đầu sôi sục lên, sau khi bắt lấy thời cơ, một quyền hết sức đánh vào lồng ngực của Quy Điền Nhất Lang.
Quy Điền Nhất Lang tự nhận lực lượng không ai có thể địch lại được ông ta, cho nên không có tránh né, mà trực tiếp cứng đối cứng với một quyền của Công Tôn Thắng.
Hai nắm đấm va chạm, lực lượng bạo phát, Quy Điền Nhất Lang mặt mày tràn ngập tự tin, tuy nhiên sau đó, rắc một tiếng, sắc mặt của ông ta lập tức trở nên trắng bệch, sau đó bay ra ngoài.
Máu tươi như nước chảy ra từ miệng của Quy Điền Nhất Lang, ông ta khó tin nhìn Công Tôn Thắng, không ngờ mình vậy mà chỉ trong một chiêu đã thua trước người thanh niên này.
Công Tôn Thắng vặn vặn cổ tay của mình, thấy Quy Điền Nhất Lang thoi thóp trên mặt đất, mỉm cười nói: “Tiếp một kích toàn lực của tôi còn có thể giữ được hơi thở, ông cũng coi như không tệ.”
“Tại... tại sao? Lực lượng nhục thể này của tôi đã kích phát đến cực đại, cho dù cậu trẻ tuổi cường tráng, cũng không thể trong một chiêu đã đánh tôi thành ra như thế này được.” Quy Điền Nhất Lang mặt mày không hiểu nói.
Công Tôn Thắng liếc nhìn ông ta, âm trầm nói: “Ai nói cho ông, lực lượng nhục thể chính là cực hạn của con người?”
Mắt của Quy Điền Nhất Lang trợn lên, còn chưa có hỏi được sự nghi ngờ trong lòng mình, cổ đã bị vặn, không có động tĩnh.
Công Tôn Thắng vỗ vỗ tay, trực tiếp xoay người, không hề do dự đi ra khỏi cửa lớn của võ quán.
“Tiếp theo chính là cái tên Lâm Thanh Diện đó.”
...
Cảng Độ Hải, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều đổi sang mặc đồ thoải mái, lúc ở bến cảng đợi, nhìn biển lớn trước mắt, hít thở không khí tươi mới mà gió biển đưa tới, đều có chút thư giãn.
Hôm qua, hai bọn họ bèn mang theo hành lý khởi hành đến đây, bởi vì du thuyền đến đảo Ánh Trăng chỉ dừng ở nơi này, cho nên người muốn đến đảo Ánh Trăng du lịch, đều phải đến cảng Độ Hải tập trung.
“Em trước đây còn chưa từng đi du thuyền, đây vẫn là lần đầu.” Hứa Bích Hoài cười nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện mỉm cười sờ đầu của cô, mở miệng nói: “Em từng xem Titanic chưa?”
“Xem rồi, sao thế?” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.
“Du thuyền chúng ta đi lần này chắc sẽ sang trọng hơn cái đó, đến lúc đó anh dẫn em đến đầu thuyền, chúng ta cũng làm theo em nhảy anh cũng nhảy, như thế nào?” Lâm Thanh Diện mỉm cười mở miệng.
Hứa Bích Hoài lập tức lườm anh, nói: “Anh muốn nhảy thì đi mà nhảy, em bây giờ không phải có một người nữa rồi, cho dù em đồng ý, con trong bụng cũng sẽ không đồng ý.”
Lâm Thanh Diện lắc đầu mỉm cười, đưa tay vuốt ve bụng của Hứa Bích Hoài.
Vào lúc này, một tiếng còi rất lớn vang lên, hai người đều ngoảnh đầu qua nhìn, phát hiện một du thuyền có 10 mấy tầng, có diện tích đủ lớn để chiếm cả bên cảng này đang từ từ vào bến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.