Rể Quý Trời Cho

Chương 587: Kêu một trăm anh em tới




Chu Sinh bị Lâm Thanh Diện tát choáng váng, ngã xuống đất một lúc lâu cũng không có phản ứng gì, mọi người xung quanh cũng đều bị dọa giật nảy, không biết tại sao đột nhiên lại ra tay.
“Mày...mày mẹ nó bệnh sao? Mày dám đánh tao, ông đây cho mày mặt mũi đúng không!” Chu Sinh hồi thần liền mắng anh.
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn hắn ta, hỏi: “Tiền Tống Huyền Khanh bán khách sạn quốc tế Thiên Thành còn lại bao nhiêu?”
Sắc mặt Chu Sinh thay đổi, mở to mắt nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Mày mẹ nó là ai chứ, ông đây có bao nhiêu tiền cần mày quản sao!”
“Tao là Lâm Thanh Diện.” Lâm Thanh Diện nói.
Chu Sinh híp mắt, sau khi biết thân phận của anh, sợ hãi vừa sinh ra trong lòng lập tức tiêu tán.
Hắn ta đứng dậy, tức giận nhìn anh, nói: “Tao mẹ nó còn cho rằng mày là ai chứ, thì ra là thằng con rể ngu xuẩn phế vật của Tống Huyền Khanh, mày thật sự là tày trời, lại dám đánh cả ông đây, hôm nay nếu mày không quỳ xuống xin lỗi tao thì chuyện này không xong đâu!”
Lâm Thanh Diện lập tức sững sốt, anh vốn cho rằng sau khi mình nói ra thân phận thì tên Chu Sinh này sẽ nảy sinh cố kỵ, không nghĩ tới hắn ngược lại càng thêm phách lối.
Tống Huyền Khanh gần như ngày nào cũng mắng đứa con rể của bà ta trước mặt Chu Sinh cả trăm lần, trong mắt bà ta, dù Lâm Thanh Diện có lợi hại thì cũng chỉ là sao chổi.
Lại thêm đáy lòng bà ta không muốn khen anh, cho nên lúc nói chuyện với Chu Sinh đều là nói Lâm Thanh Diện trước đây ngu ngốc bao nhiêu, vô dụng bao nhiêu, trước giờ chưa từng nhắc tới địa vị hiện giờ của anh ở Hồng Thành.
Chu Sinh lại là người vùng khác, chưa từng nghe nói đến sự tích của anh ở Hồng Thành, ấn tượng của hắn đối với anh đều là nghe từ chỗ Tống Huyền Khanh.
Cho nên trong lòng hắn, Lâm Thanh Diện vẫn là tên phế vật ngu ngốc chỉ biết giặt đồ nấu cơm.
Lâm Thanh Diện không để ý thái độ của Chu Sinh đối với mình, dù sao bất kể thái độ của hắn thế nào, kết quả cuối cùng cũng như nhau.
“Mày còn chưa trả lời câu hỏi của tao, tiền mày lừa của Tống Huyền Khanh còn lại bao nhiêu.” Lâm Thanh Diện lại hỏi.
“Mày mẹ nó miệng thối à, ai lừa tiền bà ta, đó là bà ta tự nguyện đầu tư!” Chu Sinh hùng hồn nói.
Lâm Thanh Diện thấy hắn nói vậy, trực tiếp bóp cổ hắn, lạnh giọng nói: “Mày muốn chết sao?”
Mặt Chu Sinh thoáng chốc đỏ bừng, không ngừng giãy giụa.
Lúc này, quản lý sòng bạc dẫn vài tên du côn vóc dáng vạm vỡ đi tới, đứng trước mặt Lâm Thanh Diện.
“Các anh này, anh thế này là có ý gì? Đến sòng bạc chúng tôi gây sự, là không xem người ở đây ra gì sao?” Quản lý nhìn Lâm Thanh Diện nói.
Chu Sinh mấy ngày nay đã thua gần ba mươi tỷ ở sòng bạc của họ, là ‘khách hàng lớn’ chân thật của sòng bạc, bây giờ khách hàng gặp khó khăn, họ đương nhiên phải ra mặt giúp đỡ, nếu không sau này sẽ không ai hào phóng tặng tiền cho sòng bạc của họ như vậy nữa.
Lâm Thanh Diện nghiêng đầu nhìn quản lý một cái, lạnh giọng nói: “Không muốn chết thì cút.”
Quản lý lập tức tức giận, không nghĩ tới tên này lại dám phách lối như vậy, liền cho người của mình ra tay với anh.
Chu Sinh cũng hung hăng trừng mắt anh, cắn răng nói: “Dmm...buông ông ra, ông là khách quý nơi này, nếu mày còn gây phiền phức cho ông, người của sòng bạc sẽ không bỏ qua cho mày!”
Chính vào lúc này, trong đám người có người đi tới cạnh quản lý, ghé vào tai hắn ta nhỏ giọng nói: “Người này là Lâm Thanh Diện, tôi khuyên anh tốt nhất đừng chọc anh ta, nếu không chỉ một câu của anh ta, thì sòng bạc này của các người sẽ không còn nữa.”
Sắc mặt quản lý thay đổi, đại danh Lâm Thanh Diện hắn ta đương nhiên từng nghe nói, hoàng đế ngầm Hồng Thành ở trước mặt anh cũng phải thành thật, hắn chỉ là một quản lý sòng bạc mà thôi, sao có thể chọc tới đại nhân vật thế này.
Huống chi hắn có thể lên tới chức quản lý sòng bạc còn là dựa vào có thân thích đi theo Trần Tài Anh, nếu để Trần Tài Anh biết hắn dám nói chuyện với Lâm Thanh Diện như vậy, hắn và thân thích của hắn e rằng đều xong đời.
Ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, quản lý lập tức ngăn cản đám du côn phía sau mình, sau đó đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, khom người với anh, mặt đầy xin lỗi: “Anh, là tôi có mắt không tròng va chạm với anh, tôi dẫn người đi ngay, tuyệt đối sẽ không lắm chuyện nữa, sòng bạc này anh muốn làm thế nào thì làm, cho dù dở bỏ cũng không sao, chúc anh chơi vui vẻ.”
Nói xong, quản lý bèn dẫn mấy người dứt khoát rời đi, sợ mình đi muộn sẽ bị Lâm Thanh Diện tát cho chết.
Chu Sinh vốn cho rằng người của sòng bạc giúp mình thì hôm nay mình nhất định không sao nhưng khi nhìn thấy một màn này liền lập tức nghệch mặt.
Hắn không hiểu những người này tại sao lại sợ một tên phế vật, miệng nói hàm hồ vài câu.
Thấy người của sòng bạc rời đi, Lâm Thanh Diện cũng không tính toán với họ, tất cả lửa giận của anh hiện tại đều tập trung trên người Chu Sinh và Tống Huyền Khanh, đương nhiên không tâm tư để ý người khác.
Thấy Chu Sinh sắp bị mình bóp chết, Lâm Thanh Diện buông lỏng tay, nói: “Tao không quan tâm mày lừa Tống Huyền Khanh bao nhiêu tiền, bây giờ tao cho mày một cơ hội, mày theo tao tới trước mặt Tống Huyền Khanh giải thích rõ rốt cuộc mày là người thế nào, để bà ta biết rõ mình rốt cuộc ngu xuẩn bao nhiêu thì tao có thể tha cho mày không chết, nếu không, thần tiên cũng không thể cứu được mày!”
Chu Sinh vẫn chưa ý thức được hoàn cảnh hiện tại của mình, theo hắn thấy, một phế vật ngu xuẩn như Lâm Thanh Diện, căn bản không có tư cách nói chuyện như vậy với mình.
Hắn lùi về phía sau hai bước, cắn răng nghiến lợi nói: “Mày mẹ nó đừng cho rằng sức mày mạnh thì tao sẽ sợ mày, nói cho mày biết, tao ở đây có quan hệ, mày có tin tao gọi một cú điện thoại kêu mấy anh em tới chém chết mày không!”
Lâm Thanh Diện lập tức bị lời này của hắn chọc cười, anh biết, nếu không thể Chu Sinh kiến thức đến năng lực của mình thì tên này sẽ tiếp tục cố chấp như Tống Huyền Khanh.
“Được, vậy mày gọi đi.” Lâm Thanh Diện nói.
Chu Sinh không nói hai lời lấy điện thoại ra, mắng mỏ nói vài câu, sau khi cúp điện thoại, lườm Lâm Thanh Diện nói: “Mày ở đây chờ cho tao, người của tao sẽ đến ngay, đến lúc đó mày đừng sợ đái ra quần!”
Lâm Thanh Diện cười, dứt khoát tìm ghế ngồi xuống, hỏi: “Tao cũng kêu vài người tới, mày không để ý chứ?”
Chu Sinh bĩu môi, cười khinh thường: “Mày mẹ nó là đồ phế vật, có thể gọi ai chứ, mày cứ tùy ý đi, dù sao người mày gọi tới nhất định cũng phế vật như mày, đối với ông đây mà nói căn bản không có uy hiếp gì.”
Lâm Thanh Diện không để ý hắn nữa, mà là lấy điện thoại ra, gọi cho Trần Tài Anh.
“Kêu một trăm anh em tới sòng bạc ngầm phố Bình An, nhanh nhất có thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.