Rể Quý Trời Cho

Chương 579: Nhà họ tô là của ông




Bữa tiệc của nhà họ Hàn và nhà họ Tô đã kết thúc, tối ngày hôm đó, gần một nửa số người thuộc tầng lớp thượng lưu ở thành phố T chứng kiến sự sụp đổ của nhà họ Hàn, trơ mắt nhìn một khối tài sản kếch xù bị hủy hoại ở trong tay của một người đàn trông khá là bình thường.
Cái tên Lâm Thanh Diện bỗng chốc trở nên bùng nổ ở thành phố T, trong quá khứ bọn họ không biết người này là ai, nhưng mà sau này cái tên này nhất định sẽ khiến cho những thế lực ở Thành phố T nghe thấy liền sợ đến xanh mặt.
Tối ngày hôm đó, sau khi Hàn Tu Phổ ngất đi, rốt cuộc cũng không thể tỉnh dậy được nữa. Là một người đã tham gia vào việc hãm hại ông nội của Lâm Thanh Diện vào năm đó, Lâm Thanh Diện đương nhiên không thể nào để cho ông ta có thể tiếp tục sống ở trên đời, tối ngày hôm đó trên đường người nhà họ Hàn đưa Hàn Tu Phổ đến bệnh viện, Hàn Tu Phổ cũng đã bị tắt thở không rõ nguyên nhân.
Sau đó có không ít người suy đoán Hàn Tu Phổ là bị Lâm Thanh Diện làm cho tức đến chết, cũng có người nói Hàn Tu Phổ vốn bị bệnh tim, tối ngày hôm đó bị đã kích quá lớn, cho nên ông ta không thể chống chọi được. Đương nhiên cũng có người suy đoán cái chết của Hàn Tu Phổ có liên quan tới Lâm Thanh Diện, có điều tốt ngày hôm đó chân chính xảy ra chuyện gì, cũng không có ai biết được.
Chuyện hai ba con nhà họ Hàn chết cùng một ngày đã gây ra sóng to gió lớn ở thành phố T, đây chính là một lời cảnh cáo cho tất cả những người ở thành phố T, người trẻ tuổi có tên là Lâm Thanh Diện là một người không phải dễ dàng trêu chọc.
Sau khi các đối tác chấm dứt hợp tác với quy mô lớn, cổ phần của các công ty niêm yết thuộc nhà họ Hàn cũng đã bị bán ra với một số lượng lớn, trong vòng một ngày, nền kinh tế của nhà họ Hàn rơi vào cảnh điêu tàn và sụp đổ hoàn toàn.
Những người ở nhà họ Hàn như rắn mất đầu cũng đã hiểu được bọn họ gặp phải tai họa gì, cộng với việc có một số người dẫn dắt trong âm thầm, tất cả những người của nhà họ Hàn đều đang suy nghĩ làm như thế nào để kiếm được lợi nhuận trước khi nhà họ Hàn bị sụp đổ hoàn toàn, căn bản cũng không ai nghĩ đến việc vượt qua khó khăn vào thời điểm này.
Từng hô mưa gọi gió ở thành phố T, sau đó ẩn giấu thực lực nhưng mà vẫn một tay che trời ở thành phố T, nhà họ Hàn đã trở thành lịch sử.
Bởi vì những năm gần đây, nhà họ Hàn cũng không xuất hiện nhiều ở thành phố T, cho nên ngoại trừ tối ngày hôm đó có một số người trải qua chuyện này, phần lớn những người ở thành phố T cũng không biết rằng có một con quái vật khổng lồ đã biến mất trong lịch sử.
Về phần nhà họ Tô cũng không xui xẻo như là nhà họ Hàn, bởi vì Tô Thành Hải đã sớm đứng ở bên phe của Lâm Thanh Diện, cho nên mới không gặp phải kiếp nạn như thế.
Nhưng mà một số người của nhà họ Tô tham gia vào chuyện này vẫn không có cách nào trốn thoát khỏi trừng phạt nên có.
Nhà tổ của nhà họ Tô.
Lâm Thanh Diện và Tô Thành Hải đứng ở cửa, hai người bị bắt giữ đầu tóc rối bời, khuôn mặt tiều tụy, không còn chút sức sống đi theo ở phía sau.
“Không ngờ có một ngày tôi với bà ấy sẽ phải đi đến tình trạng này, số phận quả là một thứ khiến cho người khác không thể hiểu được.” Mặt mũi của Tô Thành Hải tràn đầy bất đắc dĩ, thở dài nói.
“Nhân quả báo ứng thôi, gây ra nghiệp thì phải trả nghiệp, chẳng lẽ không đúng à?” Lâm Thanh Diện lạnh nhạt mở miệng nói.
Tô Thành Hải không nói tiếp nữa, ông ta chỉ biết nếu như người trẻ tuổi đang đứng ở bên cạnh của ông ta muốn trả thù thì không có ai có thể ngăn cản được, cho dù người đó là mẹ của Tô Thành Hải ông ta.
Mấy người cùng nhau đi vào bên trong nhà tổ nhà họ Hàn, lúc này ở nhà tổ nhà họ Hàn có vẻ hơi quạnh quẽ. Tối ngày hôm đó trôi qua, có nhiều người đã nhìn rõ được tình trạng của hiện tại, biết rằng bà cụ nhà họ Tô gặp phải xui xẻo, cho nên đều chạy trước.
Mấy người đi đến trước phòng của bà cụ Tô, Tô Thành Hải đẩy cửa ra bước vào bên trong.
Lúc này bà cụ Tô đang ngồi ở bên giường, tóc tai rối bời, ánh mắt vô thần, những món đồ trang sức quý báu đó rơi đầy đất, cả căn phòng nhìn hỗn loạn cực kỳ.
Nghe thấy cửa phòng được mở ra, bà cụ Tô ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, thấy là Tô Thành Hải và Lâm Thanh Diện bước vào, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm hung ác, tức giận mắng to: “Cái thứ đáng phải chịu ngàn dao này! Mày còn có mặt mũi đứng ở trước mặt của tao nữa à? Tô Thành Hải, mày chính là tội nhân của nhà họ Tô, đều là bởi vì mày mới làm cho nhà họ Tô của tao trở nên nghèo túng như thế, thật sự là mày đã ném sạch mặt mũi của tổ tiên mười tám đời.”
Tô Thành Hải trừng mắt nhìn bà cụ Tô, nói: "Mẹ, nhà họ Tô không tụt dốc, mà chỉ có một mình mẹ mới tuột dốc mà thôi, mẹ không chịu tỉnh ngộ nhiều năm như năm vậy, bây giờ chỉ là báo ứng mà ông trời dành cho mẹ thôi."
Bà cụ Tô lập tức mở to hai mắt nhìn, mở miệng la lên: “Cái thứ đại nghịch bất đạo như mày, mày có ý gì hả? Chẳng lẽ mày muốn kết hợp với cái thằng này để đối phó với tao à, tao là mẹ của mày đó.”
Tô Thành Hải lộ ra một nụ cười giễu cợt, mở miệng nói: “Không ngờ là bà còn có thể nói ra được những lời như vậy, thật sự khiến cho tôi cảm thấy bất ngờ. Tôi với bà, nói chính xác đã không còn mối quan hệ này, nhưng mà nhiều năm như vậy bà chưa từng coi tôi là con trai của bà mà đối xử, bà cứ đề phòng tôi giống như là phòng trộm, sợ tôi sẽ cướp mất nhà họ Tô từ trong tay của bà chứ gì.”
“Có phải là bà cho rằng tôi không biết mấy năm gần đây tôi gặp phải tai nạn xe, trúng độc, ám sát là do ai làm à? Tôi nói cho bà biết, giữa tôi và bà đã sớm không có bất cứ tình cảm gì nữa rồi, đi đến một bước ngày hôm nay, toàn bộ đều là do bà gieo gió gặt bão, lúc này bà nói với tôi tình cảm mẹ con, đã muộn lắm rồi!”
Sau khi bà cụ Tô nghe thấy được lời của Tô Thành Hải, sắc mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt, có làm như thế nào bà ta cũng không ngờ đến Tô Thành Hải lại có một ngày có thể nói chuyện với bà ta như vậy.
“Chuyện tiếp theo giao cho cậu đấy, tôi với bà ta đã không có quan hệ gì với nhau nữa, cho dù cậu xử lý bà ta như thế nào thì cũng không có liên quan gì tới tôi.” Tô Thành Hải nói một câu với Lâm Thanh Diện, sau đó liền quay người bước ra khỏi căn phòng.
Trên mặt của bà cụ Tô tràn đầy vẻ tuyệt vọng, có điều trong lòng của bà vẫn không hề hối hận một chút nào, ngược lại còn đang trách móc Tô Thành Hải tuyệt tình.
Lâm Thanh Diện nhìn bà cụ Tô, sau đó cho người đẩy Hổ Phách đến bên cạnh của bà cụ Tô.
“Đứa nhỏ trong bụng của Bích Hoài là của Lâm Thanh Diện tôi, đám người hung ác tàn độc các người vậy mà lại dám làm hại một đứa bé chưa được sinh ra đời, bất kể thành công hay là không thành công, tội của các người đều không thể thoát được.”
“Lâm Thanh Diện tôi từ trước đến nay là người có thù báo thù, các người đã làm hại con của tôi, tôi sẽ lấy mạng sống của các người. Gieo nhân nào gặp quả nấy, hi vọng các người sẽ biết rõ sai lầm của bản thân mình, kiếp sau làm nhiều việc thiện, đừng có sống ác độc như vậy nữa.”
Nói xong, anh ném cho hai người bên cạnh một ánh mắt, hai người bọn họ lập tức lấy ra hai gói thuốc, dùng nước ở trong phòng rót hai ly, cầm đến đặt ở trước mặt của Hổ Phách và bà cụ Tô.
“Uống đi.”
Mặt mũi của Hổ Phách lập tức tràn đầy vẻ tuyệt vọng, bắt đầu quỳ gối ở trước mặt của Lâm Thanh Diện cầu xin tha thứ, thân thể của bà cụ Tô cũng run lên nhè nhẹ, rõ ràng là quá sợ hãi không thể nói ra được bất cứ cái gì khi cái chết đang cận kề.
“Cậu cho rằng cậu là ai, cậu bắt chúng tôi uống thì chúng tôi liền uống à? Tôi chính là người nắm quyền của nhà họ Tô, cậu đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ khiến cho cậu chết không có chỗ chôn!” Bà cụ Tô hét lên với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện khoát khoát tay, hai người đàn ông cầm ly lập tức tiến lên cưỡng ép Hổ Phách và bà cụ Tô, đổ thuốc ở trong ly vào trong miệng của hai người bọn họ.
Lâm Thanh Diện cũng không tiếp tục đứng lại nữa, quay người đi ra khỏi căn phòng, đi đến trước mặt của Tô Thành Hải đang ngẩn người, sau đó dùng một giọng điệu lạnh nhạt mà nói: “Sau này, nhà họ Tô là của ông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.