Rể Quý Trời Cho

Chương 574: Coi như cũng biết thân biết phận




Đại sảnh của nhà hàng Tân Hải.
Tất cả mọi người đều đi theo Hàn Tu Phổ bước vào bên trong, có không ít người vẫn còn đang bàn tán chuyện lúc nãy, trong miệng thì mắng Lâm Thanh Diện không biết tốt xấu, thừa cơ lấy lòng người nhà họ Hàn.
Lúc này bà cụ Tô đang đứng ở trong đại sảnh, vì đón tiếp bữa tiệc lần này, bà cụ Tô dùng hết tất cả quần áo và đồ trang sức quý giá nhất của mình, dùng cái này để bộc lộ ra vẻ tôn quý của mình.
Nhìn thấy Hàn Tu Phổ được người khác vây quanh đi vào, bà cụ Tô lập tức điều chỉnh lại diện mạo của mình, vẻ mặt tươi cười chào đón ông ta.
“Gia chủ nhà họ Hàn, đã lâu không gặp, ông thật sự càng ngày càng phong lưu phóng khoáng, người đã trung niên mà còn có thể duy trì khí chất như vậy, quả thật là càng ít thêm ít mà.” Bà cụ Tô cười nói.
Hàn Tu Phổ chấp tay với bà cụ Tô, mỉm cười đáp lại: “Bà Tô nói đùa rồi, tinh thần của bà mới là tốt đó, thật sự là càng ngày càng trẻ tuổi mà.”
Bà cụ Tô nhận được lời tán dương của gia chủ nhà họ Hàn, trong lòng đương nhiên mở cờ trong bụng, nhanh chóng khen Hàn Tu Phổ vài câu.
Hàn Tu Phổ chỉ trả lời vài câu tượng trưng, đối với bà cụ Tô, biểu hiện của ông ta cũng không phải lạnh nhạt, nhưng mà cũng không phải nhiệt tình bao nhiêu.
Mặc dù bữa tiệc ngày hôm nay là vì thông gia của hai nhà, nhưng mà trong lòng của mọi người đều hiểu rõ được tính toán ở trong lòng của mình, thực lực của nhà họ Hàn mạnh hơn so với nhà họ Tô, nhà họ Tô lại gả con gái đi, thái độ của Hàn Tu Phổ đối với bà cụ Tô ngạo mạn một chút cũng có thể hiểu được.
“Hôm nay cậu em Thành Hải không đến à, sao không thấy bóng dáng của ông ấy đâu vậy?” Hàn Tu Phổ mở miệng hỏi một câu.
“Đến rồi đến rồi, một bữa tiệc quan trọng như vậy sao nó có thể không đi được chứ, lúc nãy nó còn đang đứng ở đây nói chuyện với tôi, ai biết là chạy đi đâu nữa rồi.” Bà cụ Tô nói xong còn quay đầu nhìn xung quanh, cũng không phát hiện bóng dáng của Tô Thành Hải đâu.
“Ây, thật ra thì ông có gặp nó hay không cũng không quan trọng, chuyện này hôm nay ông chỉ cần thỏa thuận với tôi là được rồi, cũng chẳng có vấn đề gì.” Bà cụ Tô lại nói một câu, trong giọng nói tràn ngập vẻ không thèm quan tâm đến Tô Thành Hải.
Bộ dạng kia dường như là đang nói ở nhà họ Tô, bà ta nói thì mới được tính, cái người được gọi là gia chủ như Tô Thành Hải có hay không thì cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Hàn Tu Phổ gật gật đầu, ông ta cũng hiểu rõ ràng tình huống của nhà họ Tô, cho nên cũng không nói gì thêm nữa.
“Đây là con trai của tôi Hàn Đông.” Hàn Tu Phổ đưa tay chỉ Hàn Đông đang đứng ở một bên, mở miệng nói.
Bà cụ Tô nhìn chằm chằm vào Hàn Đông, lập tức cười nói: “Quả là một cậu trai tuấn tú đẹp trai, bộ dạng và khí chất như thế này, cùng với Tiểu Nhu nhà chúng tôi quả thật rất xứng đôi với nhau.”
Hàn Đông chỉ lạnh lùng nhìn bà cụ Tô một chút, cũng không nói cái gì cả, trong đầu của anh ta vẫn còn đang nhớ đến người lúc nãy mới ra tay ở cửa nhà hàng, nghĩ đến chờ ngày hôm nay qua đi, nhất định phải tìm cho ra người kia so chiêu với anh ta.
“Nếu như ngày hôm nay là bữa tiệc gặp mặt của con trai tôi và con gái nhà họ Tô, có phải là bà nên mời vợ chưa cưới của Hàn Đông ra không?” Hàn Tu Phổ nhìn chằm chằm vào bà cụ Tô rồi nói một câu.
Lúc này bà cụ Tô gật đầu, sau đó nhìn quanh bốn phía muốn tìm kiếm Tô Thành Hải, dù sao thì Hứa Bích Hoài đang ở chỗ của Tô Thành Hải, bà cụ Tô cũng không biết Hứa Bích Hoài đang ở đâu.
“Chắc Tiểu Nhu đi theo Thành Hải, cũng không biết là Thành Hải đang đi làm cái gì, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, nó đúng là một đứa không có tác dụng gì hết!” Bà cụ Tô lẩm bẩm một câu.
Hàn Tu Phổ nghe thấy lời nói của bà cụ Tô thì lập tức nhíu mày, không ngờ tới người nhà họ Tô lại để bọn họ chờ ở đây, cái này đối với Hàn Tu Phổ mà nói chính là đang khiêu khích uy nghiêm của ông ta.
Lúc này Hàn Tu Phổ cũng chú ý tới rèm sân khấu treo ở trên tường, mở miệng hỏi: “Bà Tô, không biết mấy tấm rèm ở trên tường đó là được dùng để làm gì vậy?”
Bà cụ Tô quay đầu lại nhìn thoáng qua những cái rèm đó, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng nói: “Những cái này đều là do Thành Hải bố trí, tôi cũng không biết là được dùng để làm gì nữa, chắc có lẽ là Thành Hải chuẩn bị cho mọi người một niềm vui nho nhỏ ấy mà.”
Hàn Tu Phổ lập tức cười lạnh một tiếng, rõ ràng ông ta cảm thấy bất mãn đối với những gì nhà họ Tô đã làm.
“Ba, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, có gặp hay không cũng không đáng kể, cho dù có cưới về thì cũng chỉ dùng để cho con tiết dục thôi, cũng không có gì khác nhau so với những người dùng tiền là có được, con thấy là chúng ta cứ trực tiếp đi về luôn đi.” Hàn Đông nói.
Sắc mặt của bà cụ Tô lập tức thay đổi, nhanh chóng mở miệng nói: “Hai người đừng có gấp mà, để tôi đi kêu bọn họ dẫn Tiểu Nhu tới đây.”
Nói xong, bà cụ Tô trực tiếp hắng giọng la lớn một tiếng: “Tô Thành Hải, cậu đang ở đâu vậy hả, nhanh cút ra đây cho tôi coi.”
Lúc này có một người đi đến trong đám người, chính là Tô Thành Hải đang không dám đối mặt với bà cụ Tô.
Ông ta là lựa chọn giúp Lâm Thanh Diện thì tương đương với việc sẽ đứng bên phe đối lập với nhà họ Hàn, vào thời điểm này đương nhiên ông ta có thể ít tiếp xúc với nhà họ Hàn thì ít tiếp xúc, cho nên lúc Hàn Tu Phổ vừa mới bước vào ông ta liền chui vào trong đám người trốn tránh.
Bà cụ Tô nhìn thấy Tô Thành Hải, lập tức chất vấn một tiếng: “Con gái của cậu đang ở đâu hả, cậu quên hôm nay là ngày gì à, sao còn không nhanh dẫn nó nói tới đây đi.”
Tô Thành Hải nhìn bà cụ Tô, sau đó lại nhìn Hàn Tu Phổ một chút, nuốt nước bọt, mở miệng nói: “Mẹ... bây, bây giờ con cũng không biết Tiểu Nhu đang ở đâu nữa.”
Hai mắt của bà cụ Tô lập tức trừng lớn lên, nói: “Cậu nói cái gì hả, nó là con gái của cậu, sao cậu có thể không biết nó đang ở đâu được chứ.”
Tô Thành Hải bất đắc dĩ thở dài, bây giờ Hứa Bích Hoài đang ở trong tay của Lâm Thanh Diện, sao ông ta có thể biết được bây giờ Hứa Bích Hoài đang ở đâu chứ.
“Bà cụ Tô à, nhà họ Tô của bà rốt cuộc là có ý gì đây hả, tôi đã đồng ý để cho con trai của tôi cưới con gái nhà họ Tô của bà, như thế là đã cho các người mặt mũi rồi, bây giờ các người còn làm như thế này với tôi là có ý gì hả? Chẳng lẽ cô cả nhà họ Tô của các người cảm thấy con trai của tôi không xứng với cô ta, cho nên không chịu ra đây à?” Hàn Tu Phổ lạnh giọng mở miệng nói.
Bà cụ Tô lập tức sốt ruột, nhanh chóng giải thích nói: “Gia chủ nhà họ Hàn, nhà họ Tô chúng tôi tuyệt đối không có ý này đâu, tất cả những chuyện này đều là do cái tên phế vật Tô Thành Hải này làm việc không có hiệu quả, tôi cũng không biết là nó đang làm ra cái trò trống gì nữa.”
Tất cả mọi người ở đây cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, trên mặt của ai cũng đều là vẻ thắc mắc.
Đúng lúc này, cửa nhà hàng lại bị người khác đẩy ra, sau đó ba bóng dáng đi vào bên trong, chính là Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài và Thư Hân.
Ba người bọn họ đi thẳng vào trong đại sảnh, bước chân dừng lại trong cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Hàn Tu Phổ cũng nhìn qua phía của Lâm Thanh Diện, sau khi nhìn thấy người bước vào là cái người lúc nãy gây phiền phức cho ông ta, hai mắt cũng nheo lại.
Lâm Thanh Diện nhìn vào ông ta một lát, sau đó mở miệng cười nói: “Không ngờ tới là người nhà họ Hàn cũng coi như là biết thân biết phận đó, lấy cái đạo đức này của con ông, đương nhiên không xứng với Bích Hoài rồi.”
“Còn có bọn người nhà họ Hàn sắp chết đến nơi rồi, vậy mà còn đứng đây nghĩ đến chuyện lấy vợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.