Rể Quý Trời Cho

Chương 568: Không phải là anh ta chứ?




Biệt thự nhà họ Tô.
Xe của Tô Thành Hải chạy vào trong sân, ông ta bước xuống, cảm thấy hôm nay biệt thự của mình yên tĩnh vô cùng, khiến cho ông ta cảm thấy kỳ lạ.
Một người đàn ông trung niên theo Tô Thành Hải bước xuống xe, ông ta là vệ sĩ riêng của Tô Thành Hải, có thực lực tương đối trong trong dàn vệ sĩ của nhà họ Tô.
Tô Thành Hải nhìn vệ sĩ của mình rồi cất tiếng hỏi: “Cậu có thấy hôm nay biệt thự là lạ hay không?”
Vệ sĩ đảo mắt nhìn khắp bốn phía rồi mỉm cười đáp lại, chỉ yên tĩnh hơn mà thôi, có thể gần đây xảy ra nhiều chuyện quá nên ông thấy căng thẳng chăng.”
Tô Thành Hải thở dài bất đắc dĩ, cảm thấy vệ sĩ của mình nói cũng đúng, gần đây tinh thần của ông ta luôn căng thẳng, vừa phải lo về mối liên hôn với nhà họ Hàn vừa phải lo về Lâm Thanh Diện, đúng là hơi mệt thật.
Ông ta đi vào trong căn biệt thự, không hề lo lắng về sự an toàn của mình, có vệ sĩ ở đây, cho dù Lâm Thanh Diện có tìm đến tận nhà thì ông ta cũng chẳng lo.
Sau chuyện lần trước, Tô Thành Hải luôn bắt vệ sĩ phải đi theo ông ta, ông ta cho rằng đúng là Lâm Thanh Diện có thực lực thật nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của vệ sĩ.
Hai người đi vào trong căn biệt thự, sau khi Tô Thành Hải bước vào trong, ông ta vẫn cảm thấy bốn bề đến là im ắng bèn đi lên phòng Hứa Bích Hoài xem thử xem sao, thấy căn phòng trống rỗng không bóng người, cả Hứa Bích Hoài và Hổ Phách đều không có ở đây.
Ông ta nhíu mày lại, ông ta biết hôm nay Hổ Phách và Hứa Bích Hoài ra ngoài giải sầu, theo lý mà nói thì giờ này hai người bọn họ phải về rồi mới đúng.
Tô Thành Hải lập tức lấy điện thoại ra định gọi cho Hứa Bích Hoài một cuộc để hỏi xem cô đang ở nơi nào, vào lúc này, đột nhiên có tiếng động vang lên ở nhà dưới, ông ta vội vàng chạy xuống lầu, muốn xem xem chuyện gì đã xảy ra.
Có điều đến lúc ông ta xuống đến nơi lại thấy phòng khách trống trải không một bóng người, đến vệ sĩ của ông ta cũng chẳng biết ở đâu rồi.
Tô Thành Hải lập tức trở nên cảnh giác, cảm thấy chuyện nà là lạ bèn vội vàng đi đến góc tường, cầm cây gậy đánh golf lên, định dùng nói để phòng thân.
Ông ta cầm gậy đánh golf nhìn quanh quất bốn phía rồi đi ra ngoài cửa, Tô Thành Hải cảm thấy chắc vệ sĩ của mình đã ra ngoài sân hút thuốc rồi.
Vào lúc Tô Thành Hải đi ra ngoài cửa, đột nhiên cảm thấy lưng mình lạnh toát, rồi một giọng nói vang lên: “Ông đi đâu đấy?”
Tô Thành Hải sợ đến nỗi da gà dựng đứng, ông ta lập tức xoay người lại, quơ cây gậy đánh golf của mình về phía người đằng sau lưng.
Có điều gậy đánh golf của ông ta không đụng trúng ai cả mà bị một bàn tay cướp lấy.
Tô Thành Hải nuốt nước miếng, lúc ông ta bình tĩnh nhìn lại mới thấy rõ người đứng sau là ai.
“Lâm Thanh Diện! Lại là cậu à, cậu muốn làm gì đấy!” Tô Thành Hải cất tiếng gọi.
Lâm Thanh Diện gõ vào cây gậy đáh golf trong tay mình rồi mỉm cười mà nói: “Tất nhiên là tìm ông tính sổ rồi.”
Tô Thành Hải hừ lạnh, ông ta lên tiếng: “Cậu đừng nghĩ rằng mình giỏi giang lắm, có vệ sĩ của tôi ở đây, thực lực của anh ta rất mạnh, thừa sức đối phó với loại người như cậu, tôi khuyên cậu mau mau cút khỏi nhà tôi đi, chứ bằng không tôi sẽ bắt cậu nếm mùi đau khổ đó.”
Nụ cười trên gương mặt Lâm Thanh Diện càng trở nên xán lạn hơn, anh duỗi tay người ngã gục bên ghế sô pha rồi hỏi: “Ông nói tên vệ sĩ này à, không phải là anh ta chứ?”
Tô Thành Hải nhìn về phía người ấy, ông ta lập tức biến sắc, không ngờ người vệ sĩ có thực lực cao cường của mình lại bị Lâm Thanh Diện đánh bại.
Lúc ở trên lầu ông ta có nghe thấy tiếng động nho nhỏ, chắc hẳn Lâm Thanh Diện đánh nhau với vệ sĩ của ông ta, bây giờ thấy vệ sĩ của mình nằm đo đất, Tô Thành Hải không thể không đánh giá lại thực lực của Lâm Thanh Diện.
Cái thằng này đúng là đồ biến thái!
Vốn dĩ ông ta cứ nghĩ rằng vệ sĩ của mình mạnh đến mức có thể đối phó với Lâm Thanh Diện một cách nhẹ nhàng, nhưng nào ngờ Lâm Thanh Diện lại có thể đánh bại vệ sĩ của ông ta một cách nhẹ nhàng như thế.
Hơn nữa khi nãy Lâm Thanh Diện lặng lẽ đến sau lưng ông ta, nếu như Lâm Thanh Diện muốn giết ông ta, sợ rằng ông ta đã đi chầu Diêm Vương rồi.
Tô Thành Hải nuốt nước miếng, ông ta đứng đầu nhà họ Tô từ bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy bất lực.
“Tôi đã nói chuyện của cậu cho mẹ mình biết nhưng bà ấy lại không tin, bởi thế bây giờ tôi cũng không còn bất kỳ cách nào nữa.” Tô Thành Hải cất tiếng nói.
“Hôm nay tôi đến tìm ông không phải vì chuyện đó, Bích Hoài đã ở chỗ của tôi rồi, bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy.”
Lâm Thanh vừa nói vừa đến ghế sô pha ngồi xuống.
Tô Thành Hải lập tức nhíu mày lại, ông ta cất tiếng nói: “Ý của cậu là tôi không thể bảo vệ an toàn cho tiểu Nhu à?”
Lâm Thanh Diện cười mỉa mai rồi nói: “Ông bảo vệ an toàn cho cô ấy sao? Lẽ nào ông cho người khác cho cô ấy uống thuốc phá thai là bảo vệ cô ấy à?”
Tô Thành Hải lập tức biến sắc, ông ta đi đến trước mặt Lâm Thành Diện rồi cất tiếng hỏi: “Cậu nói cái gì? Thuốc phá thai cái gì?”
“Đừng giả vờ giả vịt nữa, người hầu nữ tên Hổ Phách của ông bỏ thuốc phá thai vào trong trà sữa của cô ấy, nếu như hôm nay tôi không bắt gặp, chắc ông cũng biết hậu quả sẽ như thế nào rồi đấy.” Lâm Thanh Diện nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng.
“Đứa con trong bụng Hứa Bích Hoài là của tôi, cho dù chuyện này chưa xảy ra thì ông cũng không thể thoát nổi tội đâu!”
Tô Thành Hải lập tức cảm thấy sốt ruột: “Cậu bớt ăn nói xằng bậy đi! Từ trước đến nay tôi chưa từng có ý định đụng vào đứa trẻ trong bụng Bích Hoài, hơn nữa ngày nào tôi cũng cho con bé uống canh bổ tốt nhất, sợ sức khỏe của nó yếu ớt sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng, bây giờ cậu còn muốn đổ oan cho tôi, chắc chắn tôi sẽ không nhận đâu!”
Lâm Thanh Diện nhìn phản ứng của Tô Thành Hải, trong lòng anh lập tức hiểu ngay việc chuốc thuốc phá thai cho Hứa Bích Hoài là do một mình cụ bà sai khiến, Tô Thành Hải không hề biết gì cả.
Hơn nữa, việc Tô Thành Hải xem trọng con của Hứa Bích Hoài như thế khiến cho Lâm Thanh Diện phải nhìn ông ta bằng con mắt khác.
Nếu như đã xác định Tô Thành Hải không phải là người sai khiến Hổ Phách, Lâm Thanh Diện cũng có thể nói tiếp với Tô Thành Hải rồi.
“Lâm Thanh Diện, không phải cậu tìm đại lý do để vu oan cho tôi rồi đưa Nhu đi đấy chứ?” Tô Thành Hải nhìn Lâm Thanh Diện chăm chăm.
Lâm Thanh Diện lấy điện thoại của mình ra, mở một video clip cho Tô Thành Hải xem.
Nội dung video clip chính là Hổ Phách thừa nhận cụ bà đã sai khiến cô ta chuốc thuốc Hứa Bích Hoài.
Sau khi xem video clip xong, lông mày của ông ta lập tức nhíu lại thật chặt, ông ta hoàn toàn không ngờ cụ bà nhà họ Tô lại làm như thế.
“Tôi không biết chuyện này, bây giờ bà ấy nghi ngờ tôi muốn đụng tay đụng chân vào mối liên hôn với nhà họ Hàn, không hề tin tưởng ở tôi, chỉ bảo tôi phụ trách sắp xếp bữa tiệc gặp mặt giữa Nhu và cậu chủ nhà họ Hàn thôi.” Tô Thành Hải cất tiếng nói.
“Có thế nào thì ông cũng là người nhà họ Tô, mặc dù người sai khiến Hổ Phách chuốc thuốc Bích Hoài là mẹ ông thì ông cũng không tránh nổi trách nhiệm đâu, nếu ông không muốn nếm thử thủ đoạn của tôi thế thì lựa chọn hợp tác với tôi, đây là lối thoát duy nhất của ông đấy.” Lâm Thanh Diện nói với ông ta.
“Hợp tác với cậu à? Làm gì?”
Lâm Thanh Diện híp mắt lại rồi nói: “Tiêu diệt nhà họ Hàn…Cùng với người mẹ có tâm địa độc như rắn rết của ông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.