Rể Quý Trời Cho

Chương 536: Tiết học công khai




Thứ hai, trường đại học Phú Đán, viện lịch sử.
Chuyện mà trưởng khoa tự mình mời giáo sư thỉnh giảng đến viện lịch sử, nó đã được truyền đi rộng rãi trong viện lịch sử, có lẽ cái này chỉ là một chuyện bình thường, nhưng mà ở trong viện lịch sử có giáo sư thỉnh giảng đến là một chuyện cực kỳ khác thường, làm cho người ta quan tâm.
Bởi vì trưởng khoa của viện lịch sử, Chung Trí, nhiều năm như vậy rồi chưa từng mời qua bất cứ người nào đến làm làm giáo sư, hơn nữa lúc Chung Trí đang giảng bài thì cũng không thường xuyên nói chuyện với học sinh của mình. Trong xã hội này, những người được gọi là nhân vật lịch sử nổi tiếng căn bản cũng không đủ tư cách để đến học viện của bọn họ làm giáo sư thỉnh giảng.
Người duy nhất có thể làm cho Chung Trí để mắt tới cũng chỉ có một người đứng đầu trong giới thẩm định, Tôn Sùng Nam, đại sư Tôn.
Cho nên Chung Trí lại đích thân mời một người ở trong xã hội đến để làm giáo sư thỉnh giảng cho viện lịch sử, làm cho tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, hơn nữa người mà được mời đến đây đã xác định không phải là Tôn Sùng Nam, cho nên tất cả mọi người đều vô cùng tò mò đối với vị giáo sư thỉnh giảng này.
Mà vài ngày trước ở trong học viện có tin tức ngầm truyền ra, người được gọi là giáo sư thỉnh giảng này thật ra là dùng tiền đến để mạ vàng. Ở trong viện lịch sử có một vị giảng viên quen với giáo sư thỉnh giảng này, cho rằng người được gọi là giáo sư thỉnh giảng này cũng không có tư cách giảng dạy cho người khác.
Chuyện này được lưu truyền càng dữ dội hơn trong nhóm giảng viên, không ít người đều nói giáo sư thỉnh giảng này cũng chỉ là một người trẻ tuổi, mới hơn hai mươi tuổi, như thế nào đi nữa thì cũng không đủ trình độ và tư cách để đến đại học Phú Đán làm giáo sư thỉnh giảng.
Trong đó có một người phản ứng mãnh liệt nhất đối với chuyện giáo sư thỉnh giảng này, chính là Mã Tuấn Tài, liên quan tới mấy lời đồn về giáo sư thỉnh giảng đó, có hơn phân nửa đều là từ trong miệng của anh ta truyền đi.
Chính là bởi vì đang tranh luận rất lớn, cho nên có rất nhiều người của viện lịch sử đều đang chú ý đến vị giáo sư thỉnh giảng. Sắp có tiết dạy, còn chưa đến thời gian lên lớp, ở trong phòng học đã có rất nhiều người ngồi đó, trong đó có mấy giảng viên đến để nghe giảng bài.
Hai người Lưu Hiểu Hàm và Diêu Hân Du đã sớm yên vị ở trong phòng học, hơn nữa lại là ngồi vị trí ở hàng đầu.
Trong lòng của Lưu Hiểu Hàm vẫn còn có chút tin tưởng Lâm Thanh Diện, nhưng mà trước khi chưa nhìn thấy người nào lên lớp, cô ta cũng không thể khẳng định Lâm Thanh Diện chính là vị giáo sư thỉnh giảng do trường học đã mời tới.
Mà Diêu Hân Du thì căn bản cũng không tin tưởng người đến đây giảng dạy là Lâm Thanh Diện, bọn họ ngồi ở vị trí cao như thế là vì cầm điện thoại ghi lại "chứng cứ", sau đó đi chất vấn Lâm Thanh Diện, để cho anh hoàn toàn mất mặt.
“Tiểu Hàm, cậu cứ chờ mà xem đi, một lát nữa vị giáo sư thỉnh giảng đó đến đây, cậu liền biết rốt cuộc là Lâm Thanh Diện có phải một tên nhóc thích nói dối hay không.” Diêu Hân Du nói với Lưu Hiểu Hàm.
Lưu Hiểu Hàm mím môi, không biết trả lời Diêu Hân Du như thế nào.
Lúc này, Lâm Thanh Diện ở trong phòng làm việc, Lâm Thanh Diện đang ngồi ở trước bàn làm việc, tự hỏi chờ một lát nữa mình lên lớp thì phải giảng dạy cái gì. Lúc trước anh cũng không chuẩn bị khóa học, anh cảm thấy mình cứ tùy tiện lấy ra chút đồ vật rồi giảng dạy một chút, cũng có thể để cho những học sinh không có hiểu biết đối với lịch sử văn vật học được rất nhiều thứ.
Tiết học công khai này của anh là vì để cho học sinh mở rộng tầm mắt, cho nên anh cũng không có yêu cầu cứng nhắc, chỉ cần giảng dạy không buồn tẻ như vậy là được rồi.
Lúc này Vân Thanh Hằng đang đứng ở bên cạnh của Lâm Thanh Diện, nhìn ở trên bàn của Lâm Thanh Diện ngay cả một quyển sách cũng không có, chứ đừng nói chi là giáo trình, không khỏi lo lắng thay cho Lâm Thanh Diện.
Mấy ngày nay cô ta cũng đã nghe không ít những lời đồn liên quan tới Lâm Thanh Diện, có rất nhiều người đều đang nói Lâm Thanh Diện là dùng tiền đến để đánh bóng tên tuổi, căn bản cũng không có trình độ lịch sử, cái này khiến cho Vân Thanh Hằng rất tức giận bất bình.
Cô ta biết sự lợi hại của Lâm Thanh Diện ở phương diện giám định, ngay cả đại sư Tôn Tôn Sùng Nam cũng tán thưởng có thừa với Lâm Thanh Diện, sao anh lại không có trình độ được chứ.
Cho nên cô ta vẫn luôn chờ đợi tiết học công khai ngày hôm nay, chỉ cần Lâm Thanh Diện bước lên bục giảng giảng bài, những người coi thường Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ ngậm miệng lại.
Chỉ là bây giờ nhìn qua, Lâm Thanh Diện giống như là không hề chuẩn bị một thứ gì cả, cái này khiến cho trong lòng của Vân Thanh Hằng bận tâm. Nếu như Lâm Thanh Diện bước lên bục giảng mà không nói được cái gì, vậy thì những lời dồn kia sẽ trở thành sự thật. Như thế này, cho dù trình độ của Lâm Thanh Diện có cao, chỉ sợ là những người ở trong trường học cũng sẽ không tin tưởng.
Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Diện nhìn thời gian một chút, đứng dậy ở trước bàn làm việc, nói với Vân Thanh Hằng: “Chúng ta đi thôi, sắp đến giờ học rồi.”
Vân Thanh Hằng do dự một lát, mở miệng nói: “Anh Lâm, anh xác định là lên lớp như vậy đó hả, tôi thấy anh không có chuẩn bị cái gì cả, nếu không thì để tôi đi đến chỗ của giảng viên lấy một phần giáo trình giúp cho anh, trước tiên anh cứ dựa theo giáo trình mà giảng bài, chờ lần sau anh hẵng giảng những thứ của anh.”
Lâm Thanh Diện cười cười với Vân Thanh Hằng, mở miệng nói: “Không có bài giảng không có nghĩa là không giảng dạy được, đi thôi, những thứ mà tôi muốn giảng đều nằm ở trong đầu.”
Thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Vân Thanh Hằng cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu đi theo Lâm Thanh Diện bước ra khỏi văn phòng.
Ở trong hành lang, hai người bọn họ đụng phải Mã Tuấn Tài đang chuẩn bị đi nghe giảng.
Mã Tuấn Tài nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, phát hiện ở trong tay của anh không có mang theo cái gì cả, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười lạnh, một bộ dạng âm dương quái khí nói: “Giảng bài mà lại không mang theo giáo trình, đây là lần đầu tiên mà tôi thấy đó. Giáo sư Lâm, không phải là trước đó anh vẫn chưa bước lên lớp đó chứ, cho nên không biết trước khi giảng bài thì cần phải chuẩn bị giáo trình trước?”
Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua Mã Tuấn Tài, mở miệng nói: “Giảng bài chính là miêu tả những thứ có nghiên cứu, chỉ cần những thứ mà tôi nói có tác dụng với học sinh, thế thì cũng đủ rồi, có giáo trình hay không thì cũng không có liên quan gì nhau.”
“Ha ha, vậy trước hết tôi xin chúc tiết học này của giáo sư Lâm sẽ được thuận lợi, đến lúc đó bước lên bục giảng rồi cũng đừng làm ra trò cười mới tốt. Đúng rồi, học sinh trong trường học của chúng tôi đã thuộc làu làu những kiến thức của trung học, lúc giáo sư Lâm giảng bài chú ý một chút là được rồi.” Mã Tuấn Tài cười lạnh, nói xong liền quay người bước nhanh rời khỏi nơi này.
Trên mặt của Vân Thanh Hằng tràn đầy tức giận, cảm thấy lời nói lúc nãy của Mã Tuấn Tài thật sự rất quá đáng, anh ta vậy mà cảm thấy anh Lâm chỉ có thể giảng được một vài kiến thức của trung học phổ thông, loại châm biếm này quả thật quá không tôn trọng anh Lâm rồi.
“Anh Lâm, có lẽ là anh đến đây đã đoạt mất danh tiếng của giảng viên Mã, cho đơn giảng viêng Mã mới có chút giận dỗi, hy vọng là anh có thể không để ý đến.” Vân Thanh Hằng an ủi một câu.
“Không sao đâu, chờ một lúc nữa lên lớp, anh ta sẽ biết được những thứ mà tôi dạy không phải là kiến thức của trung học.” Lâm Thanh Diện nói.
Hai người bọn họ cùng nhau đi về phía tòa nhà giảng dạy.
Ở bên trong phòng học, tất cả mọi người đều đang mong đợi nhìn về phía cửa, đã sắp đến giờ học rồi, chắc có lẽ là vị giáo sư thỉnh giảng đó cũng đã sắp tới.
Mã Tuấn Tài ngồi ở bên trong phòng họp, trên mặt mang theo một nụ cười lạnh nhìn chằm chằm vào tấm bảng đen ở phía trước, trong lòng nghĩ chờ một lát nữa phải hỏi Lâm Thanh Diện vài vấn đề hóc búa, để cho anh không thể có đường lui được.
“Sắp đến giờ học rồi, vị giáo sư kia cũng chưa tới nữa. Tiểu Hàm, cậu lập tức đã có thể biết được bộ mặt dối trá của Lâm Thanh Diện đó rồi.” Diêu Hân Du có chút mong chờ nói với Lưu Hiểu Hàm.
Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện bước vào từ bên ngoài, đứng ở trên bục giảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.