Rể Quý Trời Cho

Chương 533: Không có dính dáng gì đến cô hết




Hồ lão tam đứng nhìn chằm chằm Lưu Hiểu Hàm, vừa nhìn vừa cười gian, nhưng khi ông ta nghe thấy tiếng nói ở phía sau thì rất hoang mang, ngờ vực. Sau đó, ông ta nhanh chóng quay người lại nhìn, hai mắt trợn tròn cả lên.
"Đại…đại ca sao anh lại ở đây?"
Thấy Lưu Bang Vận tức giận như vậy, Hồ lão tam thấp thỏm, ông ta không biết sao Lưu Bang Vận lại xuất hiện ở đây, nhưng nghe câu nói vừa nãy kia đã hình như anh Vận đến vì hai cô gái này.
Lưu Bang Vận là người như thế nào, người khác không biết nhưng Hồ lão tam biết rất rõ, ở thành phố T, không ai chọc giận Lưu Bang Vận rồi mà sống yên bình cả.
Lưu Bang Vận lần này thật sự nổi giận rồi.
Nhớ lại lúc nãy Lưu Hiểu Hàm nói sẽ tìm bạn đến giải quyết chuyện này, Hồ lão tam lo sợ, có khi nào bạn của Lưu Hiểu Hàm là Lưu Bang Vận không.
Lưu Bang Vận đi đến trước mặt Hồ lão tam, không nói lời nào, trực tiếp tát anh tôi một cái, mắng lên: "Sao cậu lại lớn lối như vậy hả? Ai cho cậu lá gan dám kiếm chuyện với họ hả?"
Hồ lão tam ôm mặt, run như cầy sấy, anh ta không dám làm càn trước mặt Lưu Bang Vận.
"Đại ca, em...”
"Đừng có gọi tôi là đại ca, tôi không phải đại ca của cậu, ngay cả bạn của cậu Lâm mà cậu cũng dám chọc, tôi sao dám làm đại ca của cậu chứ, cậu tự giữ lại tiếng đại ca đó đi!" Lưu Bang Vận nói xong,lại tát Hồ lão tam thêm một cái.
Tuy Hồ lão tam không biết cậu Lâm là ai, nhưng thấy Lưu Bang Vận nổi giận đùng đùng như vậy, cậu Lâm chắc chắn không phải một người bình thường, nếu không Lưu Bang Vận cũng sẽ không tức giận như vậy.
Ông ta không biết nên làm sao cho để Lưu Bang Vận bớt giận, nóng ruột quá, ông ta trực tiếp quỳ trước mặt Lưu Bang Vận.
Lưu Hiểu Hàm và Diêu Hân Du thấy cảnh này, đều rất bất ngờ, không ngờ Hồ lão tam lại sợ người mới tới này như vậy.
Người chung quanh cũng chú ý đến chuyện bên này, họ dừng việc đang làm lại, quay sang nhìn không rời mắt.
Tiếng nhạc sập sình và đèn màu của quán bar đã bị đàn em của Lưu Bang Vận tắt đi, lúc này, Hồ lão tam đã trở thành tiêu điểm của cả quán bar.
"Trời ơi, kia không phải Hồ lão tam sao, sao ông ta lại quỳ như vậy?"
"Cậu không nhìn ra người đứng đối diện ông ta là ai sao, là Lưu Bang Vận người nắm quyền lớn ở thành phố T à, Hồ lão tam ở trước mặt ông ta là cái thá gì chứ, quỳ cũng rất bình thường thôi."
"Ghê thật, Lưu Bang Vận đều ra mặt rồi, không biết đã xảy ra chuyện gì lớn gì đây, vị này xuất hiện chắc chắn không phải chuyện nhỏ, Hồ lão tam lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều."
"Có lẽ là vì hai cô gái kia, địa vị của họ nhất định không tầm thường đâu, được Lưu Bang Vận xem trọng như vậy, thế lực sau lung họ ghê gớm lắm đây."

Lưu Hiểu Hàm cùng Diêu Hân Du nghe người chung quanh bàn tán, họ đã biết người tát Hồ lão tam hai bạt tay là ai, cũng biết thân phận của Lưu Bang Vận, hai người đều rất kinh ngạc.
"Lưu...... Lưu Bang Vận sao lại đến đây, Hiểu Hàm, ông lớn như vậy, sao lại giúp chúng ta?"
Lưu Hiểu Hàm cũng rất ngạc nhiên, cô chỉ nói với Lâm Thanh Diện là cô đang gặp rắc rối, anh cũng đồng ý giúp cô giải quyết, do đó Lưu Bang Vận xuất hiện ở đây, cô đoán có lẽ là vì Lâm Thanh Diện.
"Có thể là Lâm Thanh Diện gọi ông ta đến giúp chúng ta giải quyết chuyện này." Lưu Hiểu Hàm trả lời.
"Sao có thể chứ, Lưu Bang Vận là người có thế lực ở thành phố T, Lâm Thanh Diện làm sao mời được ông ta đến chứ?" Diêu Hân Du lập tức cãi lại suy đoán của Lưu Hiểu Hàm.
Nhưng cô vừa nói xong, Lâm Thanh Diện đã đi tới bên cạnh Lưu Bang Vận, Lưu Bang Vận nhanh chóng xoay sang, cúi đầu giải thích với Lâm Thanh Diện: "Cậu Lâm, thật là ngại quá, tôi cũng không ngờ lại có chuyện như thế này, hơn nữa còn là ở chỗ của tôi, tôi nhất định sẽ xử lí người này, bồi thường cho bạn của cậu."
Lâm Thanh Diện gật đầu với Lưu Bang Vận, sau đó nhìn sang Lưu Hiểu Hàm, cười cười với cô, ý bảo cô không cần lo lắng.
Lưu Hiểu Hàm và Diêu Hân Du nháy mắt ngẩn người ra, là người có thế lực ở thành phố T vậy mà ở trước mặt Lâm Thanh Diện lại cúi đầu khom lưng, giống y như một người cấp dưới vậy, cực kỳ cung kính.
"Thật…Thật là vì Lâm Thanh Diện?" Diêu Hân Du không thể tin được, cô nhìn Lâm Thanh Diện đang đứng ở bên cạnh Lưu Bang Vận không rời mắt, những thứ cô biết trước giờ đều đã đảo lộn cả lên.
Trong mắt cô, Lâm Thanh Diện chỉ là một kẻ ăn bám, suốt ngày bám váy phụ nữ, người mặt dày như vậy là loại người cô ghét.
Hơn nữa vì giữa cô và Lâm Thanh Diện có mâu thuẫn, nên cô luôn xem thường anh, nhưng bây giờ Lưu Bang Vận của thành phố T, lại cung kính với anh như vậy, cô có nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
Chẳng lẽ Lâm Thanh Diện không hề giống với những gì cô vẫn nghĩ?
Lưu Hiểu Hàm lúc này đã tỉnh táo lại, cô vô cùng kích động, dù cô biết Lâm Thanh Diện rất giỏi, đã đồng ý giúp cô thì nhất định sẽ làm được.
Nhưng cô không ngờ Lâm Thanh Diện lại giỏi đến mức này, ngay cả người nắm quyền ở thành phố T ở trước mặt anh đều cung kính như vậy, cô thật sự là nghĩ không ra thân phận của Lâm Thanh Diện là gì.
Có lẽ cô gái đón Lâm Thanh Diện ở sân bay hôm đó thật sự chỉ là nhân viên của Lâm Thanh Diện, cô ấy đến là để báo cáo công việc với anh thôi, dù thế nào, Lưu Hiểu Hàm cũng không tin Lâm Thanh Diện là trai bao.
Lưu Bang Vận giải thích với Lâm Thanh Diện xong, liền nắm lấy lỗ tai Hồ lão tam, lôi ông ta đến quỳ trước mặt Lưu Hiểu Hàm, quát lớn: "Thành thật nói ra quần áo của cậu bao nhiêu tiền, hai cô ấy phải bồi thường sao, còn nữa tổn thất tinh thần của họ cậu tính sao đây hả!"
Hồ lão tam biết đây là cơ hội chuộc tội mà Lưu Bang Vận cho ông ta, chỉ cần ông ta thành khẩn giải thích, rồi cấp hai cô gái kia một ít bồi thường, nếu cậu Lâm vừa lòng, anh ta có thể tránh được tội lần này.
Anh tôi đầy áy náy nhìn Lưu Hiểu Hàm, ngập ngừng nói: "Thật ra bộ quần áo này của tôi chỉ là đồ chợ chưa tới sáu trăm ngàn nữa, đều là do Lâm Cường, nó muốn tôi thông đồng, ép cô trở thành bạn gái nó, sau đó tôi lại chuốc say cô, làm cho nó có cơ hội thừa nước đục thả câu, đây đều là âm mưu của Lâm Cường, tôi cũng vì một phút sốc nổi nên mới giúp nó thôi."
Đến nước này, Hồ lão tam không dám giấu diếm đều gì, dù sao cũng chỉ là cháu trai, sao ông ta có thể vì che giấu giúp Lâm Cường mà rước họa vào thân chứ.
Lưu Hiểu Hàm và Diêu Hân Du nghe Hồ lão tam nói xong đều bị dọa sợ, không ngờ Lâm Cường lại mưu mô như vậy, vốn dĩ Lưu Hiểu Hàm cũng chỉ đoán mò thôi nhưng bây giờ sự thật đã sáng tỏ rồi.
Diêu Hân Du tức giận, cô nghĩ Lâm Cường chỉ vì muốn giúp Hiểu Hàm nên mới nói như vậy, không ngờ mọi chuyện đều do anh ta sắp đặt sẵn, tuy rằng Diêu Hân Du có lúc hơi vô lý, nhưng vẫn có giới hạn nhất định, Lâm Cường làm như vậy khiến cô ta khinh bỉ anh ta.
"Không ngờ Lâm Cường lại là người như vậy, trước giờ là tôi không có mắt nhìn người, tin lầm anh ta, thật ghê tởm mà." Diêu Hân Du nói thầm.
"Bây giờ tôi biết mình sai rồi, tôi thành thật xin lỗi các cô, hy vọng các cô rộng lượng, tha lỗi cho tôi, tôi nguyện dùng sáu trăm triệu để bồi thường thiệt hại tinh thần của các cô, các cô làm ơn nhận lấy đi, sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa." Hồ lão tam nói tiếp.
Lưu Hiểu Hàm nghe Hồ lão tam nói vậy, nhanh chóng trả lời: "Không cần đâu, anh biết mình làm sai là được rồi, không cần bồi thường cho chúng tôi sáu trăm triệu đâu."
"Cô gái, cô hãy nhận lấy đi, nếu không lương tâm tôi sẽ cắn rứt lắm, cô không lấy nghĩa là cô chưa tha lỗi cho tôi, đại ca cũng sẽ không tha cho tôi, tôi xin cô đó, cô nhận lấy đi mà giờ tôi đi rút tiền ngay." Hồ lão tam hoảng loạn.
Nghe Hồ lão tam nói như vậy, Lưu Hiểu Hàm có chút do dự, ngẩng đầu nhìn sang Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện gật đầu với cô, ngầm bảo cô nhận đi.
Lưu Hiểu Hàm lúc này mới nói với Hồ lão tam: "Vậy…Vậy được rồi."
Thấy Lưu Hiểu Hàm đồng ý, Hồ lão tam mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Lưu Bang Vận.
Lưu Bang Vận hừ một tiếng, quay sang nói với Lâm Thanh Diện: "Cậu Lâm, cậu ta nhận lỗi như vậy cậu vừa lòng chưa, nếu chưa thì để tôi tiếp tục chăm sóc cậu ta."
"Không cần, ông ta biết sai là được rồi." Lâm Thanh Diện trả lời.
Lưu Bang Vận gật đầu, đá Hồ lão tam một đá, mắng: "Còn không nhanh cám ơn cậu Lâm độ lượng."
Hồ lão tam lập tức quỳ trước Lâm Thanh Diện, cảm kích nói: "Cảm ơn cậu Lâm độ lượng tha lỗi cho tôi, sau này tôi nhất định sẽ không tái phạm."
Lâm Thanh Diện gật gật đầu, sau đó Lưu Bang Vận liền bảo Hồ lão tam đi rút tiền đến.
Hồ lão tam bỏ sáu trăm triệu vào một cái túi lớn, đưa cho Lưu Hiểu Hàm, Lưu Bang Vận thấy không có chuyện gì nữa thì đuổi đi.
Lưu Hiểu Hàm cầm túi tiền, cô không biết nên làm sao liền quay sang Lâm Thanh Diện, nói: "Anh Diện, tiền này......"
"Nhận đi, đây là tiền bồi thường của cô." Lâm Thanh Diện mở miệng.
Diêu Hân Du đứng một bên vui vẻ, nhìn Lâm Thanh Diện nói một câu: "Không ngờ anh lại quen biết với Lưu Bang Vận à, trước giờ là tôi xem thường anh."
"Hiểu Hàm, chúng ta phát tài rồi, có số tiền này, chúng ta có thể mua rất nhiều quần áo đẹp." Cô quay sang vui sướng nói với Lưu Hiểu Hàm.
Lâm Thanh Diện liếc cô ta một cái, nói: "Tiền đó đều là tiền bồi thường của Hiểu Hàm, không dính gì đến cô hết."
Diêu Hân Du đờ người ra, cô giống như đã bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt vậy, vô cùng xấu hổ.
Cô nhìn về phía Lâm Thanh Diện, anh ta đây là muốn đối đầu với cô mà.
"Hừ, tôi không hề nói tôi sẽ đụng tới số tiền này, anh đừng có nhìn tôi như vậy, chỉ là giải quyết một chuyện cỏn con thôi mà có gì giỏi đâu chứ." Diêu Hân Du nghiến răng nghiến lợi nói.
Lưu Hiểu Hàm thấy vậy, nhanh chóng kéo kéo quần áo của Diêu Hân Du, rồi nói cảm ơn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện dặn Lưu Hiểu Hàm về sớm một chút, con gái ở quán bar không an toàn, rồi liền cùng Lưu Bang Vận trở về phòng.
Diêu Hân Du thấy Lâm Thanh Diện rời khỏi, giận dỗi nói: "Thật sự là tức chết mà, Hiểu Hàm, anh ta ngất định là có ý với cậu, nếu không sao chỉ đối xử tốt với mình cậu chứ, thật là một người dối trá mà!"
Lưu Hiểu Hàm Du nhìn Diêu Hân một cái, nói chân tình: "Hân Du, tớ thấy cậu nên xem lại mình đi, Thanh Diện đối xử với cậu không tốt, có lẽ là vì cậu đối tệ với anh ấy đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.