Rể Quý Trời Cho

Chương 52: Con thấy cậu ta giống một tên vô dụng không?




Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh nhìn Từ Tài tức muốn hộc máu, đều có hơi kinh ngạc, nhưng mà bọn họ đều rất rõ, đây là vì Từ Tài chơi không lại người ta, thẹn quá hóa giận.
Lâm Thanh Diện có thể ép vị thần y nổi tiếng xa gần thành như thế này, trên đời này nhất định không tìm được người thứ hai.
Tú trợn mắt há miệng nhìn Từ Tài, cô còn đang chờ Từ Tài báo thù giúp cô kìa, ai ngờ mới được nửa tiếng, Từ Tài lại chủ động nhận thua rồi.
Người này, thật sự giỏi đến vậy sao?
“Bây giờ, sư phụ của cô cũng thua tôi rồi, có phải nên thực hiện cá cược rồi không?” Lâm Thanh Diện cười nói.
Tú không chút tình nguyện nhìn Lâm Thanh Diện, lại quay sang nhìn Từ Tài bằng ánh mắt cầu cứu: “Sư phụ...”
Từ Tài trừng mắt nhìn Tú, nói: “Đã đánh cược thì phải chịu thua, phải làm như thế nào thì làm như thế đấy, đừng có kêu thầy.”
Tú biết, hôm nay sợ là không trốn được chuyện nhận Lâm Thanh Diện làm sư tổ rồi.
“Dạ, sư phụ.”
Tú xoay người nhìn Lâm Thanh Diện, một lúc lâu sau mới cúi người chào, nói: “Xin chào sư... sư tổ.”
Lâm Thanh Diện rất hưởng thụ xưng hô này, cười nói: “Được, nếu cô đã thành đồ tôn của tôi, vậy sau này nhất định phải tuân thủ nghiêm túc mệnh lệnh của tôi. Từ giờ trở đi, cô nhất định phải làm thục nữ, lúc nói chuyện với tôi phải dịu dàng lễ phép, có nghe không?”
Tú lập tức sững sờ, sau đó nắm chặt tay lại.
Tên khốn nạn này là đang nói cô không giống thục nữ, không dịu dàng sao?
Cô hận không thể lao lên cắn Lâm Thanh Diện vài cái, nhưng mà bây giờ Lâm Thanh Diện là sư tổ của cô, lệnh của sư tổ, cô phải nghe theo.
“Vâng... Sư tổ.” Tú nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh rất muốn cười, nhưng mà nghĩ đến mặt mũi của Tú, chỉ có thể chịu đựng.
Lâm Thanh Diện đứng dậy, nhìn Từ Tài cười nói: “Lần này cảm ơn ông, lát nữa tôi chỉ ông vài tuyệt chiêu, bảo đảm làm ông đánh thắng cái tên Lâm Trung Thiên kia.”
Sắc mặt của Từ Tài cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng mà ông vẫn rất chờ mong tuyệt chiêu của Lâm Thanh Diện, dù sao thì ông cũng rất muốn thắng Lâm Trung Thiên.
“Vậy cậu cũng đừng có nuốt lời đó, nếu không sau này đến chỗ tôi khám bệnh, tôi sẽ bỏ thêm vài thứ vào trong thuốc.” Từ Tài tức giận nói.
Trần Tài Anh đứng ở bên cạnh lập tức run lên, da gà trên người nhịn không được nổi lên từng mảng.
Tiễn ba người Lâm Thanh Diện đi rồi, Từ Tài mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó quay sang nhìn Tú, nói: “Sau này mặc kệ con chọc ai cũng đừng chọc vào Lâm Thanh Diện, có nghe không.”
Tú mặt mày khó hiểu hỏi: “Sư phụ, không phải người ta nói Lâm Thanh Diện là tên vô dụng nhất Hồng Thành này hay sao, vì sao không thể trêu chọc anh ta chứ?”
“Vô dụng? Đó chẳng qua chỉ là lớp vỏ ngoài khiêm tốn của cậu ta mà thôi, lúc nãy con đánh cờ với cậu ta, có thấy cậu ta giống một tên vô dụng không?” Từ Tài híp mắt hỏi.
Tú lập tức gật đầu, sau đó giống như đã hiểu ra cái gì, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ.
“Chỉ tiếc tên nhóc này đã kết hôn rồi, nếu không gả con cho cậu ta, thật ra cũng là một lựa chọn không tệ.” Từ Tài đột nhiên thay đổi giọng điệu, lẩm bẩm.
“Sư phụ!” Tú lập tức trừng mắt nhìn Từ Tài.
Từ Tài cười ha ha, vuốt râu quay về phòng.
Trước cửa hội sở vui chơi giải trí Starry.
Trần Tài Anh vô cùng cảm khái nhìn cảnh tượng trước mắt, tuy rằng mới đến Hồng Thành mấy năm, anh cũng đã quen thuộc nơi này.
Nhưng mà bây giờ nhìn lại cái thành phố này, lại khác rất xa với những gì nhìn thấy trước kia.
“Sau này, Trần Tài Anh tôi cũng coi như là cắm rễ ở chỗ này, không hy vọng được thăng chức nhanh, chỉ hy vọng báo đáp được ân cứu mạng của Lâm Thanh Diện anh thôi.” Ánh mắt Trần Tài Anh vô cùng kiên định nói.
Lâm Thanh Diện cười: “Tôi tìm anh đến cũng không phải vì để anh báo ân, tôi muốn anh nắm chắc thế giới ngầm của Hồng Thành trong tay.
Trần Tài Anh nghiêm túc gật đầu nói: “Anh yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ làm được giúp anh.”
Lý Huỳnh Thái đứng bên cạnh vỗ vai Trần Tài Anh, cười nói: “Hai người chúng ta cùng nhau cố lên, tuy rằng bây giờ ở mặt ngoài Hồng Thành chỉ còn lại một mình Long Phi, nhưng mà những thế lực khó giải quyết vẫn có không ít, muốn khống chế thế giới ngầm của Hồng Thành, đúng là gánh thì nặng mà đường thì xa.”
“Có anh và Lâm Thanh Diện, chuyện này chắc là cũng không khó.” Trần Tài Anh nói.
Lý Huỳnh Thái và Lâm Thanh Diện nhìn nhau, đều nở nụ cười.
“Chuyện này anh nghĩ nhiều rồi, nhiệm vụ chủ yếu của anh Diện bây giờ là làm người đàn ông nội trợ, anh ấy không giúp anh được đâu.” Lý Huỳnh Thái nói.
Trần Tài Anh mặt mày ngơ ngác, hỏi: “Vậy không phải còn có anh sao”
“Tôi? Từ hôm nay trở đi, tôi chỉ phụ trách việc đánh nhau, những chuyện khác tôi mặc kệ, trước khi anh đến, tôi là bị anh Diện ép làm mấy chuyện này, bây giờ anh đã đến rồi, những việc này giao lại cho anh.” Lý Huỳnh Thái cười nói.
Trần Tài Anh đột nhiên có cảm giác lên nhầm thuyền giặc, Lý Huỳnh Thái này dù sao cũng coi như một trong ba Thiên Vương ở Hồng Thành, sao tự nhiên lại có cảm giác không đáng tin đến vậy chứ?
“Anh Diện, hôm nay là ngày vui, ở lại uống chút rượu đi.” Lý Huỳnh Thái nhìn Lâm Thanh Diện nói.
“Hai người uống đi, tôi không uống đâu, tôi phải về nhà đi chợ nấu cơm nữa.” Lâm Thanh Diện cười trả lời.
Trần Tài Anh lại trừng mắt, nghĩ thầm một người như Lâm Thanh Diện vậy mà lại cam tâm đi làm một người đàn ông nội trợ.
Nhưng mà nghĩ lại, vợ của Lâm Thanh Diện đẹp như thế, nếu đổi lại là anh, chắc anh cũng đồng ý đi làm người đàn ông nội trợ.
Nghĩ như vậy, một ít chuyện cũ đột nhiên hiện lên trong lòng, Trần Tài Anh lắc đầu, ép bản thân không được nghĩ về những chuyện đó nữa.
Trên đường về, Lâm Thanh Diện đi vào chợ, sau khi mua xong đồ ăn rồi mới về thẳng nhà.
Mới vừa bước vào cửa, Tống Huyền Khanh ngồi trên ghế sofa lập tức khó chịu nói: “Biết bây giờ là mấy giờ rồi không, cậu còn biết đường về à? Cả nhà chúng tôi đang chờ cậu về nấu cơm đó!”
“Con đi làm ngay đây.” Lâm Thanh Diện cũng không cãi lại, xách đồ ăn vào thẳng phòng bếp.
Buổi tối lúc đi ngủ, Hứa Bích Hoài lại mặt dày bảo Lâm Thanh Diện massage cho cô lần nữa, mà chỗ tốt Lâm Thanh Diện có thể hưởng được là có thể ngủ cùng một giường với Hứa Bích Hoài.
Hai hôm sau, đã đến ngày họp lớp của Hứa Bích Hoài.
Hôm nay sau khi Hứa Bích Hoài đi làm về, chọn ra một bộ quần áo mình thích, lại trang điểm nhẹ nhàng, vô cùng xinh đẹp.
Sau khi cô trang điểm xong, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Sao anh cứ đứng đờ ra đây làm gì, nhanh chóng đi sửa soạn đi, nếu không lát nữa sẽ đến muộn mất.”
“Thật sự muốn anh đi cùng em sao?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
“Đương nhiên là thật, nếu anh còn rề rà nữa thì em sẽ không dẫn anh theo thật đó.” Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện vô cùng vui vẻ, lập tức đi sửa soạn lại một chút.
Trong mắt Lâm Thanh Diện, Hứa Bích Hoài chịu dẫn anh đi gặp bạn học, chính là một loại khẳng định.
Tuy rằng hôm đó Lục Thiên Điệp từng nói, nếu Hứa Bích Hoài muốn dẫn Lâm Thanh Diện đi cùng chắc chắn sẽ bị các bạn học chê cười, nhưng mà Hứa Bích Hoài cũng không vì chuyện này mà không dẫn Lâm Thanh Diện theo.
Nếu Hứa Bích Hoài đã bắt đầu đối mặt với Lâm Thanh Diện, vậy cuộc họp lớp ngày hôm nay, anh nhất định phải làm cho Hứa Bích Hoài nở mày nở mặt một chút.
Mấy chuyện vả mặt thế này, Lâm Thanh Diện làm tốt hơn người ta nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.