Rể Quý Trời Cho

Chương 504: Nhận lỗi




Tập đoàn Ninh Vân.
Công Tôn Ninh ngồi trong văn phòng, nhìn chằm chằm vào đống tài liệu mà Lạc Tâm mang đến, cau chặt mày.
Lúc này vết thương trên mặt của Lạc Tâm gần như đã bình phục, nhưng cánh tay của cô ta vẫn còn được băng bó và quàng trên cổ, còn rất lâu mới có thể bình phục.
“Số tiền đầu tư vào dự án tái thiết khu phố cũ của chúng tôi đã gần xài hết một nửa rồi, theo như tôi biết, nhà họ Lâm và thương hội Thiên Nguyên tuy đã đầu tư nhiều tiền như vậy, nhưng cái kế hoạch này từ khi bắt đầu đến hiện tại, căn bản không có dùng tiền của bọn họ qua, chúng ta lần này chỉ e là bị lừa rồi.” Lạc Tâm nói.
Nghe thấy lời của Lạc Tâm xong, Công Tôn Ninh trực tiếp đứng dậy trước bàn, vươn tay cầm lấy văn kiện trên bàn, xé nát ra!
“Thứ chết tiệt này rốt cuộc là làm sao mà mua chuộc được Kim Quốc Trung vậy? Nhà họ Lâm của hắn rõ ràng đã sắp toi rồi, Kim Quốc Trung đã nhìn trúng điểm nào của Lâm Thanh Diện vậy chứ? Vậy mà lại liên hợp với hắn ta gài bẫy tôi!” Công Tôn Ninh điên cuồng hét.
Lạc Tâm trông cũng có chút ảo não, chỉ là trước mắt tất cả mọi thứ của cô ta đều là do Công Tôn Ninh cho, nếu như Công Tôn Ninh không làm được gì Lâm Thanh Diện, vậy cô ta càng không có cách.
“Lâm Thanh Diện này kể từ năm đó bị tôi và chị tôi liên thủ đuổi ra khỏi nhà họ Lâm thì đã trở nên có chút khác rồi, cậu ta rốt cuộc có bao nhiêu thủ đoạn, căn bản không có ai rõ, có lẽ là chúng ta đã quá đánh giá thấp cậu ta rồi.” Lạc Tâm mở miệng nói.
Ánh mắt của Công Tôn Ninh lập tức toát lên hai đường sát khí, nghiến răng nói: “Hắn ta dù có có thủ đoạn, cũng chẳng qua chỉ là một tên nghiệt chủng của kẻ phản tộc để lại thôi, thủ đoạn của loại người này dù có nhiều, không lẽ còn có thể đối kháng với nhà Công Tôn của tôi sao?”
“Hừ, nếu đã không thể trừ khử nhà họ Lâm trên thương nghiệp, vậy tôi đổi một cách khác, nhà họ Lâm trước mắt toàn bộ dựa vào một mình Lâm Thanh Diện chống đỡ, chỉ cần trừ khử hắn, nhà họ Lâm như rồng mất đầu, sẽ chẳng là gì cả.”
Lạc Tâm cảm nhận được sát khí trên người Công Tôn Ninh, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, cô ta hiểu sự khác biệt giữa Công Tôn Ninh, cậu chủ của dòng họ Công Tôn và những cậu chủ của những gia tộc ở Kinh Đô kia.
Trong lòng cô ta, Lâm Thanh Diện quả thực không có gì để chống đối lại Công Tôn Ninh.
“Cao thủ đến từ Quan Lĩnh mà lần trước cậu nói, thật sự lợi hại như miêu tả sao? Quan Lĩnh là chỗ nào chứ? Tại sao tôi lại chưa từng nghe nói qua nơi này?” Lạc Tâm nhìn chằm chằm vào Công Tôn Ninh mở miệng hỏi.
“Quan Lĩnh đã trở thành một bí mật mà chỉ có xã hội thượng lưu thực sự mới có thể chạm vào, một nhân vật cấp bậc như cô làm sao có thể biết được sự tồn tại của Quan Lĩnh chứ.” Công Tôn Ninh bĩu môi: “Chiến Thần Bảng Quan Lĩnh, đại diện cho chiến lực siêu cường của Quan Lĩnh, người mà tôi mời là người đứng đầu Chiến Thần Bảng, ở trong Quan Lĩnh, người này có danh xưng Nhân Vương, chỉ mình hắn đã có thể chống lại hàng trăm tên côn đồ không ra gì của các người ở đây rồi, nếu như ở thời cổ đại, một mình hắn chính là một đội quân.”
Nghe sự miêu tả của Công Tôn Ninh, trong lòng Lạc Tâm dấy lên sự kinh hãi nồng đậm, không ngờ trên thế giới này lại có thể có một người có thể chống lại một đội quân, nếu như thật sự là vậy, thì cho dù thực lực của Lâm Thanh Diện có mạnh, chắc chắn cũng không thể đối địch với vị Nhân Vương mà Công Tôn Ninh nói này.
“Vậy cao thủ mà cậu mời, khi nào mới có thể đến.” Lạc Tâm hỏi.
“Quan Lĩnh cách Kinh Đô khá xa, hơn nữa muốn mời người từ Quan Lĩnh không phải là chuyện dễ, nhưng theo như tôi ước chừng, hắn sẽ đến Kinh Đô nhanh thôi.”
“Tôi đã nghĩ xong sẽ đối phó với Lâm Thanh Diện thế nào rồi, bây giờ chỉ còn chờ vị Nhân Vương này đến nữa thôi, chỉ cần hắn đến Kinh Đô, kế hoạch của tôi liền có thể thực thi rồi.”
“Lần này, tôi nhất định phải khiến Lâm Thanh Diện chết không chốn chôn thây.”
Khoé môi Lâm Thanh Diện từ từ cong lên, trong ánh mắt cũng lộ ra một nụ cười trông đợi.

Nhà tổ họ Lâm.
Lâm Thanh Diện lúc này đang ngồi trong phòng khách, uống trà cùng một người đàn ông mặc đồ vest màu xanh, đeo kính gọng vàng.
Tên của người đàn ông này là Khương Ngọc Lương, là lão tổng của bất động sản Vạn Long ở Kinh Đô, bất động sản Vạn Long có tiếng tăm khá mạnh ở Kinh Đô, vào thời hoàng kim năm đó, cũng chỉ kém nhà họ Lâm một chút mà thôi.
Bây giờ mọi người đều biết nhà họ Lâm sẽ đạt được địa vị gì ở Kinh Đô, Bất động sản Vạn Long đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội nịnh hót nhà họ Lâm.
Mà lão tổng của bất động sản Vạn Long, cũng là một trong số ít người có đủ tư cách để ngồi trò chuyện với Lâm Thanh Diện.
“Gia chủ nhà họ Lâm thật sự là thiên tài trăm năm hiếm có, tuổi còn trẻ như vậy mà đã dẫn dắt gia tộc họ Lâm đến một tầm cao như vậy. Điều này thật khiến đám người đã bước nửa chân vào trong đất như chúng tôi xấu hổ a.” Khương Ngọc Lương mỉm cười khen ngợi Lâm Thanh Diện.
“Khương tổng quá khen rồi.” Lâm Thanh Diện lịch sự đáp một câu.
“Bây giờ bất động sản Vạn Long của chúng tôi đã nhìn trúng một mảnh đất cách khu phố cổ không xa, bây giờ vẫn còn là một viện phúc lợi cho trẻ em, tôi đã mua mảnh đất đó và dự định sẽ dỡ bỏ viện phúc lợi đó trong tương lai gần, đến lúc thi công xây dựng, có thể vẫn cần sự chiếu cố của gia chủ Lâm, hy vọng gia chủ Lâm có thể chiếu cố nhiều nhiều.” Khương Ngọc Lương nói.
Lâm Thanh Diện lúc này đang nghĩ đến thân thế của Hứa Bích Hoài, căn bản không có nghe lời nói của Khương Ngọc Lương cho lắm, đợi ông ta nói xong, cũng chỉ tùy tiện gật gật đầu.
“Số trà này là tôi chuyên môn phái người đi Vân Nam đem về, toàn bộ đều là sản xuất thủ công, nguyên liệu được lựa chọn cẩn thận, cái này cũng không tính là quà cáp gì, hy vọng gia chủ Lâm được để bụng, nhất định phải nhận a.”
Khương Ngọc Lương đưa cho Lâm Thanh Diện một hộp trà, trên hộp trà có một tờ giấy, trên đó la liệt những mục quà cáp lớn, cộng lại giá trị vài tỷ, lá trà chỉ là lớp vỏ, thứ mà Khương Ngọc Lương thật sự muốn tặng chính là thứ trên tờ giấy đó.
Lâm Thanh Diện cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái hộp trà đó một cái, đẩy tờ giấy bên trên về lại cho Khương Ngọc Lương, chỉ lấy hộp trà.
“Tôi nhận hộp trà này, lát nữa đem cho ba vợ tôi uống, còn lại thì bỏ đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi qua chỗ ba vợ một chuyến, ông Độ, ông chiêu đãi Khương tổng giùm tôi.”
Lâm Thanh Diện nói xong, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi ra bên ngoài.
Ông Độ ngồi ở bên cạnh mỉm cười nhìn Khương Ngọc Lương một cái, mở miệng nói: “Gia chủ nhà chúng tôi luôn không thích người khác tặng quà quá quý, Khương tổng thu lại đi.”
Khương Ngọc Lương tuy cảm thấy ngượng, nhưng cũng không dám nói gì, hơn nữa Lâm Thanh Diện ít nhất đã lấy hộp trà đó của ông ta, ông ta nghe nói mấy người đến tặng lễ, chưa từng tặng được một món nào thành công cả, so với người khác, ông ta đã coi như là tốt lắm rồi.
....
Sau khi ra khỏi nhà tổ họ Lâm, Lâm Thanh Diện đến nơi mà Hứa Quốc Hoa ở, cho hộp trà đó cho ông ta, thuận tiện hỏi Hứa Quốc Hoa ở đây có quen không.
Không có sự trói buộc của Tống Huyền Khanh, Hứa Quốc Hoa có thể nói là thoải mái chưa từng có, hơn nữa Lâm Thanh Diện đã bao hết tất cả các chi phí của ông ta ở đây rồi, sao ông ta có thể ở không quen chứ.
Lâm Thanh Diện vừa mới đến chỗ ở của Hứa Quốc Hoa, Hứa Quốc Hoa liền bắt đầu cảm kích Lâm Thanh Diện, hơn nữa còn vô cùng áy náy với Lâm Thanh Diện về thái độ đối với anh trước đây, và cả những chuyện đã làm sai.
Lâm Thanh Diện không chịu nổi khi Hứa Quốc Hoa cứ mãi lải nhải bên tai anh, cho nên ở lại chẳng bao lâu thì nói mình còn có việc nên đi ra khỏi tiểu khu.
Đến cửa tiểu khu, Lâm Thanh Diện vốn dĩ định bắt xe đến tòa nhà Thiên Nguyên, xem thử tình hình trước mắt của Chung Linh Nhi, chính vào lúc anh đi đến bên đường, vươn tay muốn bắt xe thì một thân ảnh vội vàng chạy qua trước mắt anh, trực tiếp tông trúng tay của anh.
Đó là một cô gái, thân hình mảnh mai, trong lòng còn ôm một sấp văn kiện, sau khi tông vào tay của Lâm Thanh Diện thì không đứng vững, nằm sấp xuống mặt đất.
Cô ta vội vàng chồm dậy thu dọn văn kiện rơi trên mặt đất, trông có chút hấp tấp, Lâm Thanh Diện có chút áy náy, lập tức ngồi xổm xuống giúp cô ta nhặt số văn kiện đó lên.
“Thực xin lỗi, hồi nãy tôi không chú ý thấy cô, không cẩn thận làm vướng lấy cô, cô ngã không sao chứ?” Lâm Thanh Diện quan tâm hỏi một câu.
Cô gái đó ngẩng đầu lên, mỉm cười với Lâm Thanh Diện, nói: “Không sao, tôi tự nhặt là được rồi.”
Chính vào lúc này, Lâm Thanh Diện sững sờ, bởi vì cô gái trước mắt này thực sự quá giống với Hứa Bích Hoài rồi, đặc biệt là vào giây phút cô ta cười, Lâm Thanh Diện còn tưởng là Hứa Bích Hoài quay về rồi nữa.
“Bích...Bích Hoài, là em sao?”
Cô gái lập tức sững người, hỏi: “Bích Hoài? Đó là ai?”
Lâm Thanh Diện lúc này mới hồi thần, ánh mắt tập trung lại, phát hiện người trước mắt chỉ có một chút giống Hứa Bích Hoài thôi, giữa hai người vẫn có một sự khác biệt lớn, Lâm Thanh Diện chỉ là quá nhớ Hứa Bích Hoài, cho nên vào giây phút nhìn thấy cô gái này lúc nãy sinh ra ảo giác mà thôi.
“Thật...thật xin lỗi, tôi nhìn nhầm rồi.” Lâm Thanh Diện có chút xấu hổ mà giải thích.
Cô gái đó không nói gì nữa, sau khi nhặt văn kiện ở dưới đất xong, liền tiếp tục chạy về phía trước.
Lâm Thanh Diện đứng tại chỗ sững sờ một hồi, cô gái hồi nãy đã khơi dậy một số ký ức của anh đối với Hứa Bích Hoài, nghĩ đến Hứa Bích Hoài hiện nay không rõ tung tích, trong lòng lại dấy lên một hồi cảm thương.
“Cô gái hồi nãy hình như rất vội, giống như là gặp phải rắc rối gì đó, cô ta và Bích Hoài giống nhau như vậy, hẳn cũng là người có tâm địa lương thiện, hay là theo qua đó xem thử cô ta gặp phải chuyện gì, nói không chừng giúp người ta giải quyết một số rắc rối, có thể khiến mình an tâm hơn chút.”
Lâm Thanh Diện tự mình lẩm bẩm một câu, sau đó liền chạy theo cô gái về phía trước.
Cô gái trông có vẻ rất vội, cơ thể mảnh mai chạy rất nhanh, hẳn là thật sự đã gặp phải chuyện gấp gì đó rồi.
Lâm Thanh Diện mãi đi theo sau cô gái, trong lòng nghĩ nếu như là chuyện rắc rối gì đó, anh có thể giúp đỡ giải quyết một chút, nếu như không phải, hoặc là chuyện anh không thể nhúng tay được, anh cũng chỉ có thể để mặc thôi.
Không bao lâu, cô gái quẹo vào một con hẻm, đi đường tắt đến trước một cái cửa lớn.
Sau khi Lâm Thanh Diện theo qua đó, phát hiện bên trên cái cửa lớn đó viết mấy chữ lớn ‘Viện Phúc Lợi Nhi Đồng’, chỉ là mấy chữ đó đã bị gỉ sét, trông có vẻ đã rất lâu rồi.
Mà lúc này ở trước cửa viện phúc lợi, có hai chiếc máy xúc đang đậu ở đó, có rất nhiều thanh niên tay cầm gậy, trông rất không thân thiện.
Mà ở cửa của viện phúc lợi, mấy người lớn dắt theo một đám trẻ con đứng đối diện với hai cái máy xúc đó, nhìn biểu hiện trên mặt bọn họ, đều rất là phẫn nộ.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lâm Thanh Diện đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Cưỡng ép phá dỡ, không còn là mới mẻ trong thời đại tấc đất tấc vàng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.