Rể Quý Trời Cho

Chương 469: Anh ta đã chết rồi




“Vãi thật, vậy… vậy cũng quá đỉnh rồi đó? Tôi còn chưa nhìn rõ nữa mà bốn tên vệ sĩ kia đã ngã xuống rồi?”
“Thân thủ của Lâm Thanh Diện này, e là có thể so được với cao thủ võ lâm trên phim luôn rồi, đúng là quá đáng sợ mà, nếu mà tôi phải chịu cú đấm này, chắc là tôi đã chết tại chỗ luôn rồi.”
“Mẹ ơi, không ngờ Lâm Thanh Diện đánh nhau lại giỏi như vậy, trước kia lúc mà anh ta đi đến đâu cũng bị chửi là tên vô dụng, tôi còn định đi ức hiếp anh ta cơ, bây giờ nghĩ lại, may mà lúc đó không đi, nếu không, hôm nay e là mọi người đã không còn nhìn thấy tôi nữa rồi.”

Một đám người đều sợ hãi trước thực lực của Lâm Thanh Diện, chớp mắt đã thay đổi cách nhìn về anh.
Hứa Trai Hiệp cũng bị cú đấm bất ngờ này của Lâm Thanh Diện dọa một phen, trước kia anh ta biết Lâm Thanh Diện có thể đánh nhau, nhưng anh ta không ngờ Lâm Thanh Diện lại giỏi đến mức này. Anh ta còn tưởng khi đối diện với bốn tên vệ sĩ kia, Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ không kiên trì được bao lâu rồi bại trận, không ngờ chỉ trong chớp mắt mà Lâm Thanh Diện đã hạ gục được bốn tên vệ sĩ đó.
Sau khi giải quyết xong bốn tên vệ sĩ, Lâm Thanh Diện nhìn Tôn Tuệ Phương, nói: “Chị Tôn, chị không sao chứ?”
Tôn Tuệ Phương lắc đầu nói: “Tôi không sao, chỉ bị ăn đánh một chút thôi, không phải chuyện gì quá to tát.”
Lâm Thanh Diện nhìn vết bầm tím trên mặt Tôn Tuệ Phương, cảm thấy tức giận, nói: “Chị yên tâm, cậu ta đánh chị, tôi sẽ đòi lại cho chị.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện đưa Tôn Tuệ Phương sang phía Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái.
Hứa Trai Hiệp hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái, bụng nghĩ, cho dù Lâm Thanh Diện đánh nhau giỏi thì sao chứ, anh ta còn có vị cao thủ Thạch Phá Thiên này giúp đỡ nữa cơ mà. Cao thủ này được mọi người xem là cao thủ Tu La Thủ, chắc chắn là lợi hại hơn võ mèo cào đó của Lâm Thanh Diện.
Nghĩ như vậy, Hứa Trai Hiệp lại tự tin hơn, anh ta bước về phía Lâm Thanh Diện, nhìn anh nói: “Đừng tưởng rằng anh biết chút võ mèo cào này mà tôi sợ anh, nói cho anh biết, ở chỗ tôi có một cao thủ mà anh không thể nào tưởng tượng nổi, chỉ cần một cuộc điện thoại, anh ấy sẽ đến đây. Đến lúc đó, chỉ cần dùng một tay thôi là cũng có thể đánh anh răng rơi đầy đất, anh có dám để anh ấy đến đây không?”
Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Trai Hiệp, nói: “Cậu nói là Thạch Phá Thiên?”
Hứa Trai Hiệp ngơ ra, không ngờ Lâm Thanh Diện lại biết tên của Thạch Phá Thiên, sắc mặt anh ta lập tức tràn đầy tự tin: “Đúng vậy, chính là anh ấy, nếu như anh đã nghe qua tên của anh ấy, vậy chắc cũng biết là anh ấy rất giỏi. Trước khi anh ấy đến, tốt nhất anh nên nhanh chóng quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, nếu không đợi anh ấy đến rồi, tôi không còn kiên nhẫn nữa đâu.”
Lâm Thanh Diện nhếch miệng, nói: “Anh ta sẽ không đến.”
“Con mẹ nó bớt nói nhăng nói cuội ở đây đi, Thạch Phá Thiên là người của tôi, anh ấy đến hay không là do tôi nói, anh nghĩ rằng anh là ai, chẳng lẽ anh nói anh ấy không đến, anh ấy sẽ thật sự không đến?” Nói xong, Hứa Trai Hiệp lấy điện thoại ra, tính gọi điện thoại cho Thạch Phá Thiên.
“Anh ta đã chết rồi, cho dù cậu có gọi điện cũng vô dụng.” Lâm Thanh Diện thấy Hứa Trai Hiệp không tin, bèn nói thêm một câu nữa.
Hứa Trai Hiệp cười khẩy một tiếng, hiển nhiên là không tin lời Lâm Thanh Diện nói, rồi anh ta gọi điện cho Thạch Phá Thiên.
Nhưng một lúc lâu sau, phía bên kia không có ai nghe máy, Hứa Trai Hiệp không khỏi nhíu mày lại.
Lúc này, một người hoảng hốt từ bên ngoài chạy vào, là một trong những tên mà lúc đó Thạch Phá Thiên đưa đến, nhìn thấy Hứa Trai Hiệp ở đây, anh ta bèn nhanh chóng chạy đến phía Hứa Trai Hiệp.
“Không hay rồi, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!” Người đó vừa chạy vừa nói.
Hứa Trai Hiệp nhìn thấy người đó, lập tức nói: “Tôi đang định tìm mấy người đây, anh cả của mấy người đâu, sao gọi điện cho anh ấy lại không được?”
Sau khi người kia đến trước mặt Hứa Trai Hiệp, sắc mặt tuyệt vọng nói: “Anh… anh cả… bị đánh chết rồi.”
“Cậu nói cái gì! Con mẹ nó dám ở đây đùa với tôi à, tôi đánh chết cậu!” Hứa Trai Hiệp nắm lấy cổ áo của người kia.
“Không… không đùa, vô cùng chính xác, anh cả quả thực bị… đánh chết rồi!” Người đó cũng sắp khóc đến nơi rồi.
“Bị ai đánh chết? Anh cả của các cậu mạnh như vậy, sao lại có người đánh chết anh ấy được chứ?” Hứa Trai Hiệp sốt ruột hỏi, sau đó tầm mắt anh ta hướng về phía Lâm Thanh Diện, anh ta không ngờ những lời mà Lâm Thanh Diện nói lại là thật.
Người đó cũng nhìn theo ánh mắt của Hứa Trai Hiệp, lúc tiếp xúc với ánh mắt của Lâm Thanh Diện, người đó ngã xuống đất, gương mặt sợ hãi nhìn Lâm Thanh Diện, khẽ lùi về phía sau.
“Anh ta… chính là anh ta, chính là anh ta đánh chết anh cả, thật đáng sợ, quả thực rất đáng sợ…” Người đó như gặp phải quỷ, sau khi lùi về phía sau, lập tức bò dậy, chạy thẳng ra khỏi công ty Vạn Hào đến đầu cũng không ngoảnh lại.
Hứa Trai Hiệp không dám tin nhìn Lâm Thanh Diện, anh ta không ngờ Thạch Phá Thiên lại thật sự bị đánh chết, hơn nữa lại còn do Lâm Thanh Diện đánh chết, chuyện này quả thực nằm ngoài dự tính của anh ta.
Anh ta nuốt nước miếng, nhìn Lâm Thanh Diện, không biết từ lúc nào trong lòng lại chợt hiện lên nỗi sợ hãi.
Lúc này Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn anh ta, tuy Lâm Thanh Diện không nói gì, nhưng Hứa Trai Hiệp đã nổi da gà toàn thân luôn rồi.
“Anh… anh nhìn tôi như vậy làm gì, chẳng lẽ anh còn muốn ra tay với tôi? Tôi nói cho anh biết, đây là công ty của tôi đó, rất nhiều người đang nhìn đấy, nếu như anh dám ra tay, bọn họ sẽ lập tức báo cảnh sát!” Hứa Trai Hiệp có chút chột dạ nói.
Lâm Thanh Diện nhìn anh ta nở một nụ cười chế giễu, nói: “Sao thế, cậu sợ rồi?”
Hứa Trai Hiệp lập tức trừng mắt hét lên: “Có cái rắm! Ông đây sao có thể sợ được, anh đánh nhau giỏi thì sao chứ? Cho dù đánh nhau giỏi, cũng chỉ là một tên lỗ mãng mà thôi, bây giờ thứ ông đây muốn so sánh với anh là một cuộc đọ sức trong kinh doanh, có bản lĩnh thì anh cứ nhắm vào công ty Vạn Hào của tôi mà tới, nếu như phương diện kinh doanh mà anh vượt qua được tôi, vậy xem như anh tài giỏi.”
Lâm Thanh Diện híp mắt lại, nghĩ đến công ty của nhà họ Hứa bị Hứa Trai Hiệp làm cho phá sản, sát khí trong lòng anh lại khó mà khống chế nổi.
Có điều trước mặt nhiều người như vậy, anh quả thực không thể trực tiếp ra tay với Hứa Trai Hiệp, hơn nữa trước đó, anh quả thực cũng phải giải quyết mối phiền phức công ty Vạn Hào này đã.
Những người phạm sai đó, Lâm Thanh Diện anh sẽ không bỏ qua cho một ai cả, chỉ là anh sẽ làm từng bước một mà thôi.
“Một cái công ty nhỏ bé Vạn Hào mà thôi, cậu tưởng rằng tôi để vào trong mắt à?” Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Trai Hiệp rồi nói một câu.
“Xem chút năng lực của anh kìa, tôi có thể khiến công ty nhà họ Hứa phá sản, anh có bản lĩnh khiến công ty Vạn Hào của tôi phá sản không? Lâm Thanh Diện, nói cho anh biết, sau lưng tôi có một thế lực lớn chống đỡ, dựa vào chút tài mọn này của anh, tôi không thèm để trong mắt!” Hứa Trai Hiệp khinh thường nói.
Lâm Thanh Diện ngoảnh đầu sang nhìn Trần Tài Anh, hỏi: “Bao lâu nữa thì Hướng Vấn Thiên tới?”
“Chắc là sắp rồi.” Trần Tài Anh nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, không nói gì nữa.
Hứa Trai Hiệp thấy Lâm Thanh Diện không nói gì, tưởng rằng Lâm Thanh Diện sợ rồi, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Vấn Thiên đến công ty Vạn Hào, ông ta bước vào đại sảnh, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện, lập tức bước nhanh đến.
Hứa Trai Hiệp nhìn thấy Hướng Vấn Thiên xuất hiện, lập tức “hừ” lạnh một tiếng, nói: “Sao nào, chẳng lẽ anh muốn dựa vào tập đoàn Thiên Dương để đối phó tôi, nói cho anh biết, tuyệt đối không thể nào!”
Lâm Thanh Diện không để ý đến anh ta, chỉ quay đầu lại nhìn Hướng Vấn Thiên, hỏi: “Thế nào, có thể khiến công ty Vạn Hào phá sản không?”
Sắc mặt Hướng Vấn Thiên có chút nghiêm trọng, lắc đầu với Lâm Thanh Diện, nói: “Phía sau công ty Vạn Hào có sự ủng hộ kinh tế lớn hơn, chỉ dựa vào tập đoàn Thiên Dương, không có cách nào khiến bọn họ phá sản.”
Nghe thấy lời của Hướng Vấn Thiên, Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái đều có chút kinh ngạc, không ngờ phía sau Hứa Trai Hiệp lại quả thực có thế lực lớn chống đỡ, đến cả tập đoàn Thiên Dương của Lâm Thanh Diện cũng không thể nào đối phó được.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải đối thủ mà không có cách để giải quyết từ khi quen biết Lâm Thanh Diện đến nay.
Từ đây có thể thấy, thế lực đằng sau công ty Vạn Hào kia, mạnh mẽ đến nhường nào.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của Hướng Vấn Thiên, cũng không lộ ra vẻ mặt nhăn nhó gì, mà lại rất bình tĩnh, dường như đây không phải chuyện gì lớn vậy.
“Anh Diện, hay là chúng ta trở về trước để thương lượng xem làm thế nào để đối phó công ty Vạn Hào này, sau lưng bọn họ tuy có người chống đỡ, nhưng không có nghĩa là không có cách đối phó.” Hướng Vấn Thiên nói với Lâm Thanh Diện.
“Không cần.” Lâm Thanh Diện nói.
Hứa Trai Hiệp thấy nhóm người đang thương lượng, sắc mặt Hướng Vấn Thiên nặng nề, lập tức đoán ra được chuyện gì, cho dù có là tập đoàn Thiên Dương, cũng chẳng làm gì được công ty Vạn Hào cả.
Anh ta đảo mắt, sau đó cười xấu xa nói một câu: “Lâm Thanh Diện, không phải anh muốn đối phó với công ty Vạn Hào của tôi sao? Sao bây giờ ai nấy đều mặt mũi nặng nề thế kia, sao vậy, không làm gì được công ty Vạn Hào của tôi à?”
Sau khi mọi người của công ty Vạn Hào nghe được lời này của Hứa Trai Hiệp, cũng đều đoán được tập đoàn Thiên Dương không thể đối phó được công ty Vạn Hào, trong lòng thậm chí còn có chút kiêu ngạo.
“Không ngờ tập đoàn Thiên Dương danh tính lẫy lừng lại không thể làm gì được công ty Vạn Hào của chúng ta, công ty chúng ta quả thực là đỉnh quá mà.”
“Haha, nghĩ lại thì, chuyển từ công ty nhà họ Hứa đến công ty Vạn Hào, quả đúng là một quyết định chính xác. Lúc đó lại có nhiều người trực tiếp lựa chọn việc từ chức như vậy, đúng là quá ngốc mà, đây là công ty mà đến cả tập đoàn Thiên Dương cũng không làm gì được đấy.”
“Lâm Thanh Diện, tôi thấy anh đừng nên ở đây lãng phí sức lực nữa, trước kia tôi là người của công ty nhà họ Hứa, bây giờ đang ở công ty Vạn Hào, cảm giác còn tốt hơn một trăm lần so với công ty nhà họ Hứa. Cho dù là tập đoàn Thiên Dương cũng không phải đối thủ của công ty Vạn Hào, mấy người vẫn nên nhanh chóng rời khỏi công ty của chúng tôi đi, nếu không chọc vào chủ tịch của chúng tôi, mấy người sẽ chỉ rước thiệt vào thân thôi.” Một người trước kia từng làm việc cho công ty nhà họ Hứa nói với Lâm Thanh Diện.

Hứa Trai Hiệp nhìn thấy nhân viên trong công ty cũng ủng hộ anh ta như vậy, trong lòng vô cùng đắc ý, lại nói với Lâm Thanh Diện một câu: “Nghe thấy chưa, đến cả nhân viên trước kia của anh cũng nói như vậy, anh vẫn nghĩ rằng anh có thể đấu với tôi sao? Tôi thấy anh vẫn nên nhận thua sớm đi, đừng ở đây lãng phí sức lực nữa.”
“Con mẹ nó, còn dám huênh hoang như vậy, anh Diện, để em qua đó đánh nó một trận, xem nó còn dám nói như vậy nữa không.” Lý Huỳnh Thái tức giận nói.
Lâm Thanh Diện xua xua tay, nói: “Không cần, lát nữa cậu ta sẽ đẹp mặt thôi.”
Sau đó Lâm Thanh Diện lấy điện thoại ra, rồi bấm một dãy số.
Số này là số độc quyền để liên lạc với tất cả các thế lực lớn của Quan Lĩnh phân bố ở bên ngoài.
Bình thường biết được số này, chỉ có người mà ông chủ Quan Lĩnh và cả người mà ông chủ Quan Lĩnh tin tưởng nhất, vì vậy, phàm là người ngoài giới gọi đến số này, những thế lực ở bên ngoài của Quan Lĩnh đều sẽ dốc hết sức để phục vụ.
Sau khi kết nối máy, Lâm Thanh Diện không nói gì thừa thãi mà nói thẳng: “Giúp tôi điều tra công ty Vạn Hào ở Hồng Thành, trong vòng mười phút, khiến nó phá sản.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.