Rể Quý Trời Cho

Chương 421: Lương cung nhạn sương




“Cô tìm tôi à?” Lâm Thanh Diện đứng ở cửa hỏi vào.
“Vào đi.” Lương Cung Nhạn Sương không ngẩng đầu lên mà lại tiếp tục bê bình trà lên pha trà, đôi tay xinh đẹp làm nổi bật động tác uyển chuyển, từng động tác đều giống như đang biểu diễn nghệ thuật.
Phong cách này chỉ có con gái của một gia đình dòng tộc lớn chân chính mới có được, đây chính là cảm giác sinh ra trong lòng Lâm Thanh Diện khi nhìn thấy cô gái này.
Lâm Thanh Diện tiến vào, hai mắt nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi pha trà kia, không hiểu sao cô ta lại gọi mình vào đây.
Sau khi Lâm Thanh Diện bước vào, cô ta không nói gì nữa mà là kiên nhẫn pha cho xong bình trà trước mặt mình, Lâm Thanh Diện cũng kiên nhẫn nhìn cô ta pha trà, vô tình còn cảm thấy hưởng thụ.
Một lúc lâu sau cô ta mới pha trà xong, ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện một cái, trong ánh mắt lộ ra ý cười, lên tiếng nói: “Không ngờ anh có thể kiên nhẫn như vậy, tôi cứ nghĩ những người bị nhốt trong địa lao Quan Lĩnh đều là những kẻ tính tình nóng nảy.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười trả lời cô ta: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi vào đó, có lẽ nếu ở lâu tôi cũng sẽ giống bọn họ thôi.”
Lương Cung Nhạn Sương hơi ngạc nhiên, không ngờ được hôm nay lại là ngày đầu tiên Lâm Thanh Diện vào Quan Lĩnh.
“Sao anh lại vào đó, bị bắt vào à?” Lương Cung Nhạn Sương hỏi.
Lâm Thanh Diện lắc đầu, cũng không giấu diếm gì: “Tôi chủ động vào đó.”
“Sao cơ?” Lương Cung Nhạn Sương nhìn Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới một lượt: “Sao lại chủ động vào đó? Ở bên ngoài không sống nổi hay gì, tôi nghe nói những người trong địa lao Quan Lĩnh đa phần đều là kẻ lưu vong.”
“Vì tôi muốn tìm người.” Lâm Thanh Diện trả lời cô ta.
Trên mặt Lương Cung Nhạn Sương lộ ra vẻ tò mò, không nhịn được hỏi: “Anh tìm ai?”
“Rất xin lỗi, trước khi hiểu rõ cô là người thế nào, tôi không thể nói chuyện này cho cô biết được.” Lâm Thanh Diện từ chối.
Nguyên nhân anh thành thật nói cho Lương Cung Nhạn Sương chuyện mình vào đó để tìm người là vì anh có thể cảm nhận được cô gái này không phải người tầm thường. Anh vừa đến đây chẳng quen biết ai, muốn tìm tung tích của Lâm Trung Thiên càng là chuyện không tưởng.
Chỉ khi tiếp xúc được với người ở đây, Lâm Thanh Diện mới có cơ hội tìm hiểu được tin tức liên quan tới Lâm Trung Thiên.
Nhưng anh cũng không thể nói toạc ra mình muốn tìm ai, dù sao anh vốn dĩ cũng không rõ rốt cuộc cô gái đối diện là ai, tìm mình có mục đích gì.
“Anh lại dám thừa nước đục thả câu với tôi cơ đấy, anh có biết không, ở chỗ này, tôi có thể dùng tiền mua tính mạng của anh, nếu anh không muốn nói thì tôi cũng không ngại để người ta cạy miệng anh ra.” Lương Cung Nhạn Sương cười cười thốt ra một câu.
“Vậy cô có thể thử xem.” Lâm Thanh Diện đáp.
Lương Cung Nhạn Sương nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện một lúc mới bật cười: “Không ngờ anh còn kiêu ngạo vậy đấy.”
Lâm Thanh Diện có hơi kinh ngạc, không ngờ cô gái này lại dùng từ kiêu ngạo để miêu tả mình, quả thật chuyện này hơi ngoài dự kiến của anh.
Cô bé từ dưới đất đứng lên, bộ kimono khoác trên người thể hiện ra rõ cái gì gọi là thướt tha mềm mại, Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được dưới khuôn mặt cô gái xinh xắn kia ẩn giấu một linh hồn điên cuồng, từng cử chỉ hành động của cô ta đều lộ rõ điều này.
Có lẽ cô ta cũng không thích loại cảm giác tiểu thư khuê các này, đè nén lâu rồi, buông thả mới là bản tính thật của cô nàng.
“Rốt cuộc cô tìm tôi làm gì?” Lâm Thanh Diện hỏi lại lần nữa.
Cô gái chầm chậm đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện, cười nói: “Cảm thấy anh thật thú vị, muốn xem xem anh là người như thế nào, xem ra anh còn thú vị hơn suy nghĩ của tôi nhiều, không ngờ lại gặp được một người như anh ở đây.”
Nói xong, cô ta xòe một tay nâng cằm Lâm Thanh Diện lên.
Đúng lúc này một bóng người xuất hiện trong phòng, trực tiếp chắn trước mặt Lâm Thanh Diện, ép anh phải lùi về sau mấy bước.
Đồng tử của Lâm Thanh Diện thu nhỏ lại, nhận ra người đột nhiên xuất hiện kia là một cao thủ- người có thực lực vượt xa Cuồng Đao.
“Tiểu thư, kẻ này chỉ là một tên biểu diễn mua vui ở Quan Lĩnh thôi, không có gì đặc biệt cả, người không nên để anh ta bước vào phòng mình.”
Người đứng trước Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.
Lúc này Lâm Thanh Diện mới nhìn rõ người kia, đây là một người đàn ông tuổi tác không chênh lệch gì nhiều với anh, mặc quần áo thể thao màu đen, khí thế khó ai sánh bằng, nếu anh đoán không sai thì chắc người này là vệ sĩ của cô gái kia.
Lương Cung Nhạn Sương nhìn thấy vệ sĩ đứng chắn giữa mình và Lâm Thanh Diện thì chợt cau mày, lạnh lùng nói: “Không tới lượt anh quản lý chuyện của tôi, đừng quên tôi là đến đây để du lịch, ở đây anh không thể báo cáo với ba tôi.”
“Tôi cũng vì muốn tốt cho cô thôi tiểu thư, người này chỉ là một con chó mà Quan Lĩnh nuôi thôi, cũng do hôm nay anh ta thắng một trận đấu bình thường trên võ đài nên mới được người chú ý. Nếu tiểu thư thích, tôi sẽ để Quan Lĩnh bên kia chọn ra người ưu tú hơn kẻ này trăm lần tới hầu hạ tiểu thư.” Vệ sĩ đáp lời.
Lương Cung Nhạn Sương cực kỳ khó chịu nhìn tên vệ sĩ này, cô trực tiếp nhấc tay tát một cái lên mặt anh ta, cắn răng nói: “Ở bên ngoài anh có thể thay ba tôi quản tôi, nhưng ở đây anh không có tư cách ấy, tôi thích ai không tới lượt anh xem vào chỉ trỏ. Còn bây giờ anh ra ngoài ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ nói với ba là anh sàm sỡ tôi, đến lúc đó cứ chờ bị lột da rút gân đi!”
Tên vệ sĩ thấy Lương Cung Nhạn Sương không chịu nghe lời mình thì lập tức lo lắng cuống cuồng, anh ta quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, lạnh lùng nói: “Chỉ là một con chó thôi, có tư cách gì mà dám vào phòng tiểu như nhà ta, lập tức biến ngay, nếu không đừng trách ta cư xử không có lễ độ.”
Lâm Thanh Diện cười nói: “Một vệ sĩ như cậu lo hơi nhiều rồi đấy, tôi thấy là do cậu thích tiểu thư nhà cậu nên mới nóng nảy như thế nhỉ?”
Tên vệ sĩ bị Lâm Thanh Diện nhìn thấu nỗi lòng thì lập tức nổi nóng, chẳng nói chẳng rằng ra tay với Lâm Thanh Diện.
“Thứ rác rưởi, một con chó tấu hài mua vui cũng dám chế nhạo ta à?”
Một tay tên vệ sĩ vồ về phía Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện lùi về sau hai bước tránh khỏi tấn công của anh ta.
Vệ sĩ lập tức thay chiêu muốn tấn công Lâm Thanh Diện thêm lần nữa, đúng lúc này Lương Cung Nhạn Sương đứng chắn trước mặt Lâm Thanh Diện, ánh mắt lạnh lùng, cắn răng thốt ra một chữ: “Cút!”
Tên đó lập tức thu tay lại, vẻ mặt không cam tâm tình nguyện nhìn Lương Cung Nhạn Sương, hé miệng khẽ nói: “Tiểu thư, tôi...”
“Còn nói thêm nửa chữ nữa thì vĩnh viễn cút khỏi nhà họ Lương Cung đi.” Lương Cung Nhạn Sương không hy vọng có một tên vệ sĩ dám đè ép mình. Ở nhà họ Lương Cung, ngoài ba có thể nói được cô, những người khác nào ai dám can thiệp quyết định của cô.
Người vệ sĩ này làm thế đúng là tự tìm đường chết, Lương Cung Nhạn Sương cũng sẽ không vì anh ta tốt bụng nhắc nhở mà thấy biết ơn.
Vệ sĩ nghe Lương Cung Nhạn Sương nói vậy, cuối cùng cũng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, quay người ra khỏi phòng này.
Lương Cung Nhạn Sương đi qua đóng chặt cửa lại, sau đó nói to như cố ý nói cho tên vệ sĩ đứng ngoài nghe: “Tôi muốn làm gì cũng không đến lượt mấy người nhúng tay, mấy người cảm thấy anh ta không có tư cách xuất hiện ở đây thì bà đây lại càng muốn dây dưa với anh ta.”
“Tối hôm nay nhất định là một đêm mãnh liệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.