Rể Quý Trời Cho

Chương 409: Trong mười phút làm cho nhà họ hồ Biến mất




Giọng nói này xuyên qua mọi âm thanh hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bọn họ quay đầu lại nhìn thấy Lâm Thanh Diện đút tay vào túi quần đứng ở đó.
"Là Lâm Thanh Diện!" Có người hô lên một câu.
Lâm Thanh Diện đi đến ra hiệu với Trần Tài Anh, anh sẽ xử lý chuyện này, Trần Tài Anh gật đầu, sau đó nhường đường cho Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng nhìn Chung Linh Nhi một cái, nhưng lúc Chung Linh Nhi đối mặt với Lâm Thanh Diện thì xoay đầu qua chỗ khác.
Mặc dù Chung Linh Nhi đang say rượu nhưng hiện tại cô ta cũng không nghĩ nhìn thấy Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ thở dài, hiện tại anh phải xử lý rắc rối trước mắt đã, cho nên tạm thời không xin lỗi Chung Linh Nhi.
Hồ Khôn nhìn Lâm Thanh Diện một cái thì nhíu mày, anh ta không nghĩ tới còn có người khác xen vào chuyện này, nhưng anh ta cũng không sợ hãi, cho dù có bao nhiêu người thì chỉ cần ở Hồng Thành, anh ta sẽ không đặt vào mắt.
Hơn nữa anh ta cảm thấy cái tên Lâm Thanh Diện có chút quen thuộc, giống như đã nghe thấy ở đâu đó.
"Mẹ nó, anh lại là thứ gì, nếu ba tôi đến thì sợ là anh phải quỳ xuống xin lỗi." Hồ Khôn mở miệng nói một câu.
Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt Hồ Khôn rồi chỉ vào Chung Linh Nhi lạnh giọng hỏi: "Vừa rồi cậu chiếm tiện nghi của cô ta sao?"
"Chiếm tiện nghi của cô ta thì sao, ông đây còn muốn ngủ với cô ta, anh có thể làm gì được tôi?" Hồ Khôn khinh thường nói.
"Anh xin lỗi cô ta thì tôi sẽ tha cho anh một lần, nếu không thì người xui xẻo là anh." Lâm Thanh Diện nói.
Hồ Khôn cười nhạo nói: "Mẹ nó anh còn giả vờ, vừa rồi tôi nghe mọi người nói anh tên Lâm Thanh Diện đúng không, tôi nhớ ra rồi lần trước tôi đến Hồng Thành thì có nghe người ta nói anh là tên vô dụng nổi tiếng cả Hồng Thành, chỉ có thể dựa vào ăn bám vợ mới sống được, anh như vậy còn muốn tôi xin lỗi sao?"
Anh ta nói xong thì đầy đắc ý nhìn thoáng qua xung quanh nói: "Người này là tên vô dụng nổi tiếng Hồng Thành đúng không, đúng là buồn cười mà, anh ta là kẻ ăn bám lại dám giả vờ trước mặt tôi, có phải mấy người cũng buồn cười đúng không?"
Hồ Khôn vốn dĩ cho mình nói vậy thì người xung quanh cũng sẽ cười nhạo Lâm Thanh Diện, nhưng anh ta không ngờ mình vừa nói xong thì xung quanh lại vô cùng im lặng.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt thấy đồ ngốc nhìn anh ta, làm cho anh ta cảm thấy xấu hổ.
Hồ Khôn không biết vì sao những người này lại dùng ánh mắt đó nhìn mình, bình thường một tên vô dụng giả vờ trước mặt một cậu chủ của gia tộc ở Kinh Đô, không phải bọn họ nên cười nhạo sao?
Nếu một tháng trước Lâm Thanh Diện xuất hiện ở chỗ này nói với Hồ Khôn như vậy thì mọi người xem trò vui sẽ nhiệt tình cười nhạo Lâm Thanh Diện như Hồ Khôn nghĩ.
Nhưng sau hôn lễ lâu đài thủy tinh chấn động cả Hồng Thành thì không có ai coi Lâm Thanh Diện là tên vô dụng nữa.
Hơn nữa tất cả mọi người không nghi ngờ lời Lâm Thanh Diện nói, Hồ Khôn thật sự là cậu chủ của gia tộc ở Kinh Đô, nhưng chỉ là gia tộc hạng hai, mà lúc Lâm Thanh Diện kết hôn thì nhà họ Lâm và thương hội Thiên Nguyên ở Kinh Đô đã tặng tiền mừng với giá trên trời.
Hai thế lực đứng đầu Kinh Đô coi trọng Lâm Thanh Diện như thế, nếu ai còn tiếp tục nói Lâm Thanh Diện là tên vô dụng thì đúng là đồ ngu.
"Người này đúng là xui xẻo, lại chọc vào Lâm Thanh Diện, nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay kết cục của anh ta sẽ cực kỳ thê thảm."
"Một người của gia tộc hạng hai ở Kinh Đô mà thôi, Lâm Thanh Diện lại có quan hệ thân thiết với người nhà họ Lâm ở Kinh Đô, sao anh ta có thể đấu lại với Lâm Thanh Diện, thật là buồn cười."
"Người này đúng là đồ ngốc, còn tưởng rằng Lâm Thanh Diện là tên vô dụng, hiện tại ai mà không biết Lâm Thanh Diện là người duy nhất không thể chọc vào ở Hồng Thành chứ."
...
Hồ Khôn nghe mọi người xì xào bàn tán, bởi vì anh ta không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì cho nên cũng không biết vì sao những người này lại có phản ứng như thế.
Nhưng anh ta không quan tâm vì sao những người này lại có phản ứng kỳ lạ như thế, anh ta không cần phải sợ tên vô dụng này.
Anh ta híp mắt lạnh lùng nói: "Nếu anh dám bắt tôi nói xin lỗi thì tôi cũng sẽ nói mấy lời, hiện tại anh lạy tôi ba cái, sau đó để cô gái kia ngủ với tôi một đêm thì tôi sẽ không so đo chuyện này nữa, nếu không thì với thế lực của nhà họ Hồ ở Kinh Đô cũng có thể làm cho con kiến là anh không sống nổi ở Hồng Thành này."
Lâm Thanh Diện nghe thấy Hồ Khôn nói thì đi tới một bước tát vào mặt anh ta một cái nói: "Nói năng hàm hồ, nên đánh!"
Hồ Khôn cảm thấy mặt mình đau rát, bản năng ôm lấy mặt.
"Mẹ nó anh dám đánh tôi!"
Hồ Khôn lập tức nóng nảy, lúc nãy Chung Linh Nhi tát anh ta một cái, hiện tại tên vô dụng nổi tiếng Hồng Thành cũng tát anh ta một cái, làm cho cậu chủ ở Kinh Đô mất hết mặt mũi.
Anh ta nhào về phía Lâm Thanh Diện định lấy lại thể diện, trong mắt anh ta thì tên vô dụng ở Hồng Thành này không lợi hại bằng Trần Tài Anh.
Nhưng anh ta còn chưa đến trước mặt Lâm Thanh Diện thì anh đã dùng chân đá bay Hồ Khôn.
Hồ Khôn rơi xuống đất, đau đến mức nhe răng trợn mắt, anh ta không chịu nổi sự nhục nhã trong tối nay nên lấy điện thoại trong túi ra gọi cho ba mình.
"Ba, có người bên Hồng Thành bắt nạt con, một người tên là Trần Tài Anh, một người tên là Lâm Thanh Diện, còn có một cô gái, con chụp ảnh bọn họ rồi gửi cho ba, ba mau cho người đến đây giúp con xử lý bọn họ, nếu không thì hôm nay con trai ba mất hết mặt mũi."
Anh ta nói xong thì cúp điện thoại, sau đó chụp ảnh ba người Lâm Thanh Diện rồi gửi qua cho ba mình.
Lâm Thanh Diện thấy Hồ Khôn không biết tốt xấu thì cũng không định khách sáo với anh ta, quan trọng nhất là lúc nãy Hồ Khôn muốn chiếm tiện nghi của Chung Linh Nhi, anh vừa hiểu lầm Chung Linh Nhi nên muốn bù đắp cho Chung Linh Nhi, hiện tại Lâm Thanh Diện vô cùng nhạy cảm chuyện người khác bắt nạt Chung Linh Nhi.
Anh cảm thấy mình nợ Chung Linh Nhi, cho nên muốn cố gắng bù đắp cho cô ta, lúc này ai chạy tới bắt nạt Chung Linh Nhi thì chính là tìm đường chết.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho ông Độ.
"Năng lực nhà họ Hồ ở Kinh Đô thế nào?" Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
"Một gia tộc hạng hai, tôi cũng không rõ tình hình cụ thể, bởi vì gia tộc như vậy chưa đủ tư cách hợp tác với chúng ta, nếu cậu yêu cầu tài liệu tỉ mỉ nhà họ Hồ thì hiện tại tôi cho người chuẩn bị một phần." Ông Độ lập tức nói.
"Không cần, nếu chỉ là một gia tộc nhỏ bé thì không cần điều tra." Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mở miệng: "Trong mười phút làm cho nhà họ Hồ biến mất ở Kinh Đô."
"Vâng cậu chủ." Ông Độ không từ chối, đồng ý với yêu cầu của Lâm Thanh Diện.
Hồ Khôn gửi ảnh cho ba mình thì hung dữ nhìn thoáng ra Lâm Thanh Diện mắng: "Mấy người chờ đó, tôi đã nói với ba mình, ông ấy sẽ lập tức phái người đến đây xử lý mấy người, ba người chờ chết đi!"
Lâm Thanh Diện cũng đặt điện thoại xuống cũng không quan tâm Hồ Khôn, anh quay đầu nhìn về phía Chung Linh Nhi.
"Linh Nhi, tôi đã hiểu lầm cô chuyện trước đó, tôi không nên ra tay đánh cô, tôi xin lỗi cô, tôi xin lỗi, cô có thay thứ cho tôi không?" Lâm Thanh Diện đầy chân thành nói.
Chung Linh Nhi liếc mắt nhìn anh nói: "Người anh đúng là có bệnh, tôi không biết anh đang nói cái gì."
Cô ta nói xong thì đi đến quầy bar rót một ly rượu, uống hết một hơi.
Chung Linh Nhi vốn ngây thơ lại biến thành như vậy làm cho Lâm Thanh Diện tự trách trong lòng, xem ra lần này anh đã gây tổn thương cho cô ta quá lớn.
Mọi người xung quanh tò mò nhìn Lâm Thanh Diện và Chung Linh Nhi, không biết bọn họ có quan hệ gì.
"Sao Lâm Thanh Diện lại có vẻ áy náy với cô gái kia vậy? Bọn họ có quan hệ gì? Không phải Lâm Thanh Diện vừa tổ chức hôn lễ lại với Hứa Bích Hoài sao, chẳng lẽ nhanh như vậy đã ngoại tình?"
"Mẹ nó, đây đúng là tin tức lớn, lúc này Lâm Thanh Diện mới thay đổi hình tượng trong mắt mọi người chưa được bao lâu lại làm ra chuyện này, thật sự làm cho người ta bất ngờ."
"Quả nhiên, đàn ông có tiền đã sinh ra tật xấu, tôi còn tưởng rằng Lâm Thanh Diện là người đàn ông chung thủy nhất, hiện tại xem ra cũng có tật xấu như bao người."
...
Mọi người lập tức nhiều chuyện về Lâm Thanh Diện không ít người bắt đầu chụp hình Chung Linh Nhi, hỏi những người quen xem rốt cuộc Chung Linh Nhi có thân phận gì.
Lâm Thanh Diện nhìn vẻ mặt Chung Linh Nhi cô đơn thì bất đắc dĩ thở dài, sau đó anh đi về phía Hồ Khôn, anh muốn trút giận lên người Hồ Khôn.
Anh đi tới nắm lấy quần áo của Hồ Khôn, không nói gì đã đánh Hồ Khôn một trận.
Hồ Khôn không có sức phản kháng, một lát sau, Lâm Thanh Diện đánh anh ta thành đầu heo.
Sau khi Lâm Thanh Diện trút giận xong thì buông Hồ Khôn ra, anh nghĩ chờ ông Độ giải quyết nhà họ Hồ xong sẽ tìm một cơ hội nói chuyện với Chung Linh Nhi.
Mười phút nhanh chóng trôi qua, không lâu sau ông Độ gọi cho Lâm Thanh Diện.
"Cậu chủ, đã làm xong."
Lâm Thanh Diện ừ một tiếng, sau đó cúp máy lại nhìn về phía Hồ Khôn.
Lúc này điện thoại của Hồ Khôn cũng vang lên, anh ta đầy oán hận nhìn Lâm Thanh Diện một cái nói: "Ba tôi gọi tới, chắc chắn ông ấy đã sắp xếp xong, anh chờ đó, tôi nhất định khiến anh sống không yên, đồ đáng chết!"
Anh ta nói xong thì nghe điện thoại.
"Ba, ba sắp xếp người cho con chưa, vừa rồi tên ngốc này còn đánh con một trận, lần này con nhất định phải đánh gãy tay chân của anh ta, mạnh mẽ tra tấn anh ta, cậu chủ nhà họ Hồ không thể chịu được cơn giận này!" Hồ Khôn mở miệng nói.
Bên kia im lặng hai giây, sau đó một giọng nói giống như ăn thuốc nổ vang lên: "Mẹ nó hiện tại tao muốn đánh gãy tay chân mày! Mày có biết mình đã chọc vào gười nào không! Mày còn là cậu chủ nhà họ Hồ à, nhà họ Hồ không giữ được nữa rồi, sau này mày chỉ là con chó dễ dàng bị bắt nạt!"
Hồ Khôn sửng sốt, nhanh chóng mở miệng hỏi: "Ba, ba có ý gì? Nhà họ Hồ không giữ được? Ba đang nói cái gì?"
"Vừa rồi mày gửi ảnh tới, một người là nhà họ Lâm, một người là cô chủ thương hội Thiên Nguyên, mày nói tao cho người xử lý bọn họ, đầu mày bị úng nước sao? Nhà họ Lâm đã ra tay với chúng ta, nhà họ Hồ bị hủy hoại trên tay một kẻ không có tiền đồ như mày rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.