Rể Quý Trời Cho

Chương 4: Đối xử bình đẳng




Những người có mặt trong sảnh đều ngó sang chỗ La Phượng, rồi nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
La Phượng đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, hai tay chống nạnh, vênh mặt lên nói: “Cậu không sợ làm bẩn sàn nhà chỗ chúng tôi à, cậu có phấn đấu cả đời cũng không mua nổi bất cứ thứ gì ở đây đâu, nếu làm bẩn, cậu có đền nổi không?”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Sao, chỗ các cậu có viết không cho người khác vào tham quan không?”
“Vậy thì sao, cậu tưởng người khác có thể đi vào thì cậu cũng thế à? Cậu đừng quên rằng, cậu chỉ là một tên vô dụng mà ai ai cũng biết, tôi đứng đây lịch sự nói chuyện với cậu đã là rất tốt rồi.” La Phượng huênh hoang nói.
Lâm Thanh Diện bĩu môi, trước giờ anh chưa từng để tâm hạng người xem thường người khác như La Phượng, huống hồ giờ anh đã là chủ tịch công ty Địa Ốc Thiên Vân, La Phượng này đối xử với khách hàng trong công ty như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của công ty, nên anh không thể giữ người này lại được.
“Nếu cô đối xử với khách hàng bằng thái độ như vậy, chỉ sợ cô sắp không giữ được công việc này rồi.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
La Phượng vẫn cực kỳ khinh thường Lâm Thanh Diện, nên nghe anh nói vậy, cô ta càng cười lớn hơn.
“Mọi người mau tới đây mà xem, tên vô dụng này thế mà nói thái độ tôi không tốt, còn nói tôi sắp không giữ được công việc này nữa, đúng là cười chết tôi rồi!”
Mọi người vây quanh lại ngay, phần lớn đều là đồng nghiệp của La Phượng, vì mới tới giờ làm nên chưa có ai tới xem nhà.
“Tôi nói cho mọi người biết, người này là Lâm Thanh Diện, nổi tiếng vô dụng ở Hồng Thành đó, anh ta ở rể nhà họ Hứa, ngày nào cũng giặt giũ nấu cơm không khác gì một người giúp việc, còn là bạn học cấp ba của tôi nữa, tôi thật sự không muốn nói ra chuyện này, vì thấy quá mất mặt.” La Phượng ra sức giễu cợt anh.
Mọi người nghe La Phượng nói vậy thì lập tức nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt khinh bỉ, bọn họ ít nhiều gì cũng từng nghe qua chuyện của anh, biết anh thật sự là tên nhu nhược vô dụng.
“Hóa ra là tên Lâm Thanh Diện nhà quê đó, hèn gì tôi lại thấy ti tiện như thế, nếu cô không nói ra, tôi còn tưởng anh ta là ăn mày đi nhặt rác đó.”
“Một tên vô dụng bất lực, thế mà dám tùy ý bàn luận công việc của chị La chúng ta ư, tuần sau chị La chúng ta sắp thăng chức lên quản lý rồi, tên nghèo hèn này có tư cách gì mà nói chị La chúng ta sắp mất việc chứ?”
“Theo tôi thấy, chúng ta mau đuổi tên vô dụng này ra ngoài đi, hôm nay là ngày chủ tịch mới của chúng ta nhậm chức, ngộ nhỡ lát nữa tên này chạm mặt với chủ tịch mới sẽ rất phiền phức đó.”
Mọi người đều đồng loạt gật đầu, quả thật hôm qua tổng giám đốc có nói, hôm nay chủ tịch mới sẽ tới đây nhậm chức.
La Phượng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, mặc dù cô ta muốn nghe mọi người cười nhạo anh thêm để tôn lên sự vượt trội của mình, vì dù gì ở độ tuổi này, cô ta lên được chức quản lý công ty Địa Ốc Thiên Vân là đã lợi hại hơn nhiều bạn học cùng tuổi rồi.
Cô ta cho rằng, phải đặt cô ta lên bàn cân với tên rác rưởi như Lâm Thanh Diện này mới làm nổi bật được năng lực của cô ta.
Thậm chí cô ta còn ảo tưởng rằng, đợi lát nữa chủ tịch mới tới đây, nói không chừng sẽ yêu cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, như vậy cô ta sẽ thật sự một bước lên mây.
Nhưng cô ta cũng sợ lát nữa chủ tịch mới tới mà gặp phải hạng người không ai muốn nhìn này sẽ tức giận, liền nói với Lâm Thanh Diện: “Anh có nghe thấy gì không, hôm nay chủ tịch mới của chúng tôi sẽ tới đây đó, anh đừng đứng đây gây cản trở nữa, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến tâm trạng chủ tịch mới chúng tôi, anh gánh nổi trách nhiệm này không?”
Nói xong, cô ta đi tới túm áo Lâm Thanh Diện, định lôi anh ra ngoài.
Lâm Thanh Diện vẫn đứng im tại chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm La Phượng.
“Anh bị điếc à? Tôi bảo anh đi ra ngoài, anh còn đứng ngơ ngác ở đây làm gì?” La Phượng tức giận nói.
“Đây là công ty của tôi, sao tôi phải đi chứ?” Lâm Thanh Diện nói.
“Anh bị điên à? Tôi thấy anh làm một tên vô dụng lâu quá nên hóa điên luôn rồi nên mới dám nói đây là công ty anh, sao anh không nói anh là cậu chủ gia tộc lớn luôn đi? Lâm Thanh Diện, anh đừng nằm mơ nữa, anh là một kẻ nghèo hèn, mau cút ra ngoài cho tôi.” La Phượng nhìn anh với ánh mắt như nhìn một tên ngốc.
“Tôi không nằm mơ, đợi lát nữa cô sẽ biết thôi.” Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy Lâm Thanh Diện đã tu luyện bản lĩnh không biết xấu hổ là gì tới cực hạn, mặt dày đứng lỳ ở đây không đi, lại còn dám nói công ty này là của mình, đúng là chuyện viển vông.
La Phượng thấy Lâm Thanh Diện đứng im bất động thì hơi cuống, sợ lát nữa khi chủ tịch mới tới đây sẽ bị Lâm Thanh Diện gây rối, nên vội vàng gọi mấy bảo vệ tới.
“Là anh ta, anh ta chạy tới công ty chúng ta làm loạn, còn giả mạo ông chủ nữa, mau bắt anh ta lại đi!” La Phượng chỉ tay vào Lâm Thanh Diện, hùng hổ nói.
Mấy bảo vệ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, nhận ra người này thật sự không giống người có thể là ông chủ, nên tiến lại gần định ra tay với anh.
Lâm Thanh Diện híp mắt nhìn đám bảo vệ, tay siết thành nắm đấm.
Đúng lúc này, Lưu Minh từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy mấy bảo vệ định ra tay với Lâm Thanh Diện thì sợ xanh mặt.
Anh ta nhanh chóng chạy tới chỗ Lâm Thanh Diện, rồi hét lên: “Các người đang làm gì đấy? Mau dừng tay lại!”
La Phượng vừa thấy tổng giám đốc đi tới thì vội nói với Lưu Minh: “Tổng giám đốc, người này là tên vô dụng nổi tiếng ở Hồng Thành đó, anh ta phát điên rồi, còn chạy tới công ty chúng ta, nói đây là công ty anh ta, hôm nay là ngày chủ tịch mới của chúng ta nhậm chức, chúng tôi sợ anh ta sẽ mạo phạm chủ tịch mới, nên muốn đuổi anh ta ra ngoài.”
“Anh ta là bạn học cấp ba của tôi, anh ta thấy tôi thành đạt hơn anh ta nên trong lòng khó chịu, rồi tới đây làm loạn, cũng may tôi nhận ra sớm, nếu không chắc chắn anh ta đã gây rắc rối không nhỏ cho công ty rồi.” Trong lời nói của La Phượng còn mang hàm ý tranh công.
Lưu Minh nghe La Phượng nói vậy thì sắc mặt cực kỳ khó coi, không nói hai lời đã giơ tay lên, thẳng tay tát cô ta một cái.
“Ngài ấy chính là chủ tịch mới của công ty chúng ta đó, ngài ấy tới đây tham quan các cô làm việc, thế mà cô dám nói ngài ấy phát điên, còn muốn đuổi ngài ấy ra ngoài, có phải cô không muốn sống nữa đúng không?” Lưu Minh tức giận nói.
La Phượng trợn tròn mắt, ánh mắt mấy người có mặt trong đại sảnh cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Anh... anh ta là chủ tịch mới ư? Chuyện này sao có thể, anh ta là tên vô dụng nổi tiếng ở Hồng Thành mà.” La Phương vẫn không dám tin.
“Tôi thấy cô mới vô dụng đó. Cô đúng là có mắt như mù.” Lưu Minh tức đến mức suýt chút nữa thì khâu luôn cái miệng của La Phượng lại.
Anh vội xoay người, cúi đầu nói với Lâm Thanh Diện: “Chủ tịch à, tôi thật sự không ngờ bọn họ lại đối xử với ngài như vậy, chuyện này đều là lỗi của tôi, mong chủ tịch trách phạt.”
Lâm Thanh Diện phất tay, rồi nhìn La Phượng nói: “Người nên bị trách phạt không phải là anh, mà là người tự cho mình là đúng kia.”
“Công ty nên đối xử bình đẳng với khách hàng, hạng người xem thường người khác như cô ta thì nên đuổi sớm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.