Rể Quý Trời Cho

Chương 391: Mượn bằng năng lực, sao phải trả




Tô Thành, khu Cựu Thành, phía trước một căn nhà có vẻ hơi hoang tàn.
Lâm Thanh Diện đứng trước cửa, nhìn số nhà phía trên đã bị rỉ sét, mắt híp lại.
Đây chính là nơi ở của cái người biết tin tức về Quan Lĩnh mà Lý Vân Khê nói cho Lâm Thanh Diện, sau hai ngày quan sát, Lâm Thanh Diện đã xác nhận, có người sống ở đây.
Hơn nữa Lâm Thanh Diện còn mượn lực lượng của Trình Quân ở Tô Thành, đã điều tra rõ tin tức của người sống ở đây.
Chủ nhân của ngôi nhà này tên Trịnh Chí Cường, là người vùng khác chuyển đến Tô Thành từ hai mươi năm trước. Trước khi chuyển tới Tô Thành, Trịnh Chí Cường từng là một nhà kinh doanh nổi tiếng của một thành phố hạng một ở phía Nam, có thể nói là gia tài bạc triệu.
Mà khi đó Trịnh Chí Cường rất hăm hở, cưới một diễn viên rất nổi tiếng trong showbiz lúc bấy giờ, có thể coi rằng cực kì vinh hiển.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, hai người kết hôn chưa được bao lâu thì một ngày nọ, nữ diễn viên quay phim xong, trên đường về nhà thì qua đời vì tai nạn ô tô, hơn nữa chiếc xe bị bốc cháy nên thi thể cũng không còn.
Sau đó có người căn cứ vào tình hình khi đó mà suy đoán, có thể diễn viên này chưa chết trên xe mà bị người đưa đi mất, bởi vì không tìm ra bất cứ thứ gì tương tự với tro cốt ở trên xe, về cơ bản có thể chứng minh rằng, lúc đó chiếc xe đó chỉ là chiếc xe không, có người cố ý tạo ra tai nạn xe cộ.
Chuyện này đã trở thành tin hot của xã hội lúc bấy giờ, rất nhiều cảnh sát lên đường tìm tung tích của diễn viên nữ đó, nhưng tìm khoảng nửa năm cũng không có được manh mối nào. Không ít người thà tin rằng diễn viên nữ đó bị đốt cháy trên xe, lúc đó không tìm ra tro cốt là vì trang thiết bị chưa đủ hoàn thiện.
Tất nhiên cũng có người nghi ngờ rằng diễn viên nữ đó bị tên lừa đảo đưa vào rừng sâu núi thẳm, bởi vì kĩ thuật giám sát và điều tra khi đó không hề tiên tiến, khả năng tìm ra diễn viên nữ này là rất nhỏ.
Trịnh Chí Cường là chồng của diễn viên nữ đó, tất nhiên rất nóng lòng, ông ta rất yêu vợ mình, ông ta vẫn luôn tin rằng vợ mình chưa chết mà là bị người bắt lại, ông ta đã dựa vào chính khả năng kinh tế của mình thuê người tìm tung tích của diễn viên nữ đó khắp nơi.
Cũng vì việc tìm kiếm không màng đến tiền bạc, nên Trịnh Chí Cường vốn rất giàu có lập tức đối mặt với vấn đề đứt đoạn nguồn vốn, hết cách tiếp tục duy trì công việc kinh doanh của công ty, ông ta đành phải bán công ty và tất cả tài sản của mình rồi tới Tô Thành, mua một ngôi nhà không tồi ở khu vực này khi đó, dùng số tiền còn lại tiếp tục tìm vợ mình.
Đáng tiếc là hai mươi năm qua đi, Trịnh Chí Cường vẫn không tìm được bất kì manh mối nào liên quan đến vợ mình, cũng vì chuyện này mà tính tình trở nên nóng nảy, tính cách lầm lì, khác rất nhiều với ông chủ hăng hái năm đó.
Đây là tin tức có liên quan đến Trịnh Chí Cường mà Lâm Thanh Diện cho người của Trình Quân thu thập được, những thông tin này cũng không khác mấy với thông tin mà lúc đó Lý Vân Khê nói cho anh, chỉ là nó tỉ mỉ hơn thôi.
Khi đó Lý Vân Khê nói rằng, Quan Lĩnh là thiên đường của người giàu, trong đó có đủ trò tiêu khiển để thỏa mãn những kẻ giàu có đó, chắc hẳn rất nhiều người cảm thấy hứng thú với những ngôi sao nữ nổi tiếng, người trong đó bắt mấy ngôi sao nữ vào cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
Trịnh Chí Cường tìm nhiều năm như thế, có lẽ không phải không thu hoạch được gì, ít nhất những chuyện có liên qua đến Quan Lĩnh, Lý Vân Khê đều nghe được từ chỗ Trịnh Chí Cường.
Chỉ cần những chuyện này không phải do Trịnh Chí Cường tự bịa ra, vậy khả năng ông ta từng tới Quan Lĩnh, hoặc là tiếp xúc với người của Quan Lĩnh.
Tổng hợp lại rồi cân nhắc, Lâm Thanh Diện càng nghiêng về ý sau hơn, dù sao Lý Vân Khê cũng nói rằng người đi vào Quan Lĩnh không có ai sống sót đi ra cả, hiện tại Lâm Thanh Diện vẫn còn sống, vậy có khả năng là ông ta cũng chưa từng đi vào trong Quan Lĩnh.
Dù thế nào đi nữa, Lâm Thanh Diện phải gặp Trịnh Chí Cường này trước, sau khi tiến hành trao đổi có hiệu quả với ông ta mới biết rốt cuộc ông ta có biết Quan Lĩnh ở đâu hay không.
Anh đi tới trước cửa và gõ cửa, một lúc sau, một giọng nói khàn khàn trầm thấp từ bên trong truyền ra.
"Ai đấy?"
"Tôi tìm Trịnh Chí Cường để hỏi thăm một vài việc." Lâm Thanh Diện nói.
"Mau cút đi, dùng loại kĩ xảo biểu diễn vụng về này tới lừa tôi, tôi sẽ không mở cửa, các anh là đám cho vay nặng lãi sẽ không được pháp luật bảo vệ, tôi mượn bằng năng lực của mình, sao phải trả!" Giọng nói của người bên trong không hề sợ hãi chút nào.
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe nói vậy, nhất thời dở khóc dở cười, không ngờ mình bị cho thành kẻ cho vay nặng lãi.
Hơn nữa sao nghe ra thì cảm thấy người này không biết xấu hổ thế.
"Tôi nghĩ là ông hiểu lầm rồi, tôi không phải tới đòi nợ ông, tôi nghe chuyện ông từ chỗ bạn bè, có vài việc muốn hỏi thăm ông." Lâm Thanh Diện nói.
Trên cửa có một cái lỗ, Lâm Thanh Diện thấy có một con mắt nhìn ra ngoài, sau đó, cửa mở ra.
Bên trong là một người đàn ông lôi thôi lếch thếch, tóc tai rối bời, cứ như mấy tháng chưa cao râu, thoạt trông người này có vẻ tiều tụy, nhưng ánh mắt lại lóe lên sự khôn khéo.
"Ông là Trịnh Chí Cường sao?" Lâm Thanh Diện hỏi một câu.
"Là tôi, có chuyện gì thì nói mau." Trịnh Chí Cường quan sát Lâm Thanh Diện, không nhịn được mà nói.
"Là thế này..." Lâm Thanh Diện đang định nói.
Cùng lúc đó, có một đám người đột nhiên lao ra từ ngõ hẻm bên cạnh xông tới cửa nhà Trịnh Chí Cường.
Trịnh Chí Cường thấy thế thì sợ hãi vội vã đóng cửa lại, nhưng ngay lúc đó, một kẻ có vóc người nhỏ con chạy nhanh tới đẩy cửa ra, hô tô với những người phía sau: “Mấy người mau tới đây, tôi đẩy cửa ra rồi, mẹ mày, lần này coi mày trốn đi đâu được!"
Những người ở sau nhanh chóng đuổi tới, một đám vọt vào trong nhà Trịnh Chí Cường.
Trịnh Chí Cường vội vàng xoay người chạy về sau, có điều những tên đó lập tức đè ông ta xuống đất, mấy người còn lại thì lấy dây trực tiếp trói ông ta lại.
"Mẹ mày, bọn mày thả tao ra, bọn mày tự tiện xông vào nhà tao, tao phải báo cảnh sát!" Trịnh Chí Cường cuồng loạn hét lên.
"Mày còn có mặt mũi báo cảnh sát à? Mày nợ bọn tao chín trăm triệu không trả, người nên báo cảnh sát là bọn tao mới đúng chứ?" Một người tát lên mặt Trịnh Chí Cường.
"Bọn mày là đám cho vay nặng lại, tao đây là giúp cảnh sát thu thập bằng chứng để vạch trần bọn mày thôi. Tao nói cho mà biết, tao đã trở thành người cung cấp thông tin cho cảnh sát rồi, nếu bọn mày không thả tao thì cứ chờ bị bắt thôi!" Trịnh Chí Cường vờ nghiêm túc hét lên.
"Bốc phét à, bốc phét tiếp đi, chút đạo đức đó của mày mà còn trở thành người cung cấp thông tin cho cảnh sát à, người ta sẽ cảm thấy mày bị thần kinh thôi!"
Lâm Thanh Diện nhìn tình hình bên trong, đoán được những người này tới đòi nợ.
Lời nói của Trịnh Chí Cường làm cho Lâm Thanh Diện bật cười, ông ta không trả nổi tiền vay nặng lãi, đúng là gì cũng dám nói.
Cùng lúc đó, một tên đầu trọc mặt sẹo đi tới bên nay, trong tay cầm theo một con dao phay.
Lúc tên đầu trọc đi tới cửa còn nhìn Lâm Thanh Diện chằm chằm, nhưng cũng không nói lời nào mà trực tiếp đi vào trong.
"Lão đại, cái tên đần còn không chịu lấy tiền ra, theo em thì chúng ta nên trực tiếp chém đứt một cánh tay của ông ta là được, thứ thần kinh như ông ta, sợ rằng đời này cũng không trả nổi số tiền của chúng ta."
Người bên trong thấy tên đầu trọc đi vào, lập tức bắt đầu nói tới nói lui.
"Bọn mày dựa vào cái gì mà bảo tao trả tiền chứ? Tao đã đưa hết hết cho bệnh viện rồi, bọn họ thu tiền của tao, nếu bọn mày cần thì tao đưa biên lai cho bọn mày, bọn mày đến tìm bệnh viện mà đòi." Trịnh Chí Cường lại la to.
Tên đầu trọc nghe thấy lời nói của Trịnh Chí Cường thì cười lạnh một tiếng, trực tiếp cầm con dao phay trong tay gác lên cổ Trịnh Chí Cường.
"Trịnh Chí Cường, người khác chỉ cho rằng mày bị thần kinh, nhưng tao thì biết trong lòng mày tinh tường lắm nhé. Mày không muốn trả tiền đúng chứ, không cần phải bịa nhiều lí do thế đâu. Mày đưa tiền cho bệnh viện là để khám bệnh cho cô con gái của mày chứ gì? Mày thấy với khả năng của tao, muốn điều tra ra con gái mày ở bệnh viện nào thì có khó không?" Tên đầu trọc cười nói một câu.
Sắc mặt của Trịnh Chí Cường lập tức thay đổi, cả người cũng run rẩy, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn.
"Nếu mày dám làm thế thì tao đi báo cảnh sát thật đấy, cùng lắm thì tao đi tù, bọn mày cũng phải vào với tao!" Trịnh Chí Cường cắn răng nói một câu.
Tên đầu trọc cười nhạo, nói: “Mày cho rằng vì sao tao dám làm chuyện nào? Là vì nhát gan sợ phiền phức à?"
"Tao nói cho mà biết, nếu hôm nay không lấy được tiền thì không chỉ con gái mày gặp phiền toái thôi đâu, hai cánh tay này của mày cũng đừng mong giữ được!"
Tên đầu trọc cầm dao phay hù dọa Trịnh Chí Cường, chờ Trịnh Chí Cường nói chuyện.
Ngay lúc đó, có người vỗ vai hắn ta, hắn nghiêng đầu nhìn, phát hiện là người đứng bên ngoài.
"Thả ông ta đi." Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.
Tên đầu trọc xoay người, hướng con dao phay về phía Lâm Thanh Diện, nói: “Mẹ mày là thằng nào, muốn xen vào việc của người khác đấy à?"
"Ông ta nợ tiền các anh thì tôi có thể trả thay ông ta." Lâm Thanh Diện nói tiếp.
Trịnh Chí Cường không ngờ Lâm Thanh Diện sẽ nói ra những lời này, cũng hơi ngạc nhiên, nhưng tất nhiên là ông ta rất vui lòng khi có người trả tiền thay mình rồi, thế nên vội vã nói: “Bọn mày nghe chưa, người này trả tiền cho tao đấy, bọn mày mau thả tao ra!"
Tên đầu trọc quan sát Lâm Thanh Diện, thấy người này cũng không giống kẻ có tiền chút nào bèn nói: “Cậu chắc chắn có có thể trả tiền thay ông ta chứ? Ông ta thiếu bọn tôi tận chín trăm triệu."
"Chín trăm triệu thôi, tôi ghi số điện thoại cho ông, sau đó ông gọi vào số này là có thể lấy được tiền.”
Lâm Thanh Diện vừa nói vừa đưa cho tên đầu trọc một tờ giấy.
Trên tờ giấy này có số điện thoại của một thuộc hạ của Trình Quân, biệt danh Gấu Xám, là một tay đắc lực chuyên xử lí những chuyện trong thế giới ngầm ở Tô Thành của Trình Quân. Trình Quân đưa số điện thoại này cho Lâm Thanh Diện là để lúc Lâm Thanh Diện gặp phiền toái thì gọi vào số này.
Tên đầu trọc nhận lấy tờ giấy đó, nhìn một cái rồi nói: “Làm sao tôi biết được gọi vào số điện thoại này là lấy được tiền?”
"Tôi không lừa anh, bây giờ các anh có thể đi rồi, tôi còn có chuyện muốn hỏi ông ta." Lâm Thanh Diện nói.
Tên đầu trọc cảm thấy Lâm Thanh Diện đang chơi mình, bèn quơ dao phay trước mặt Lâm Thanh Diện mắng: “Mẹ mày chứ, mày lấy một số điện thoại ra là lừa được tao à? Tao nói nhé, hôm nay tao phải lấy được tiền, nếu không hai đứa mày không đứa nào ra khỏi nơi này được đâu!"
Lâm Thanh Diện nhất thời không nhịn được, thấy tất cả thuộc hạ của tên đầu trọc đều muốn ra tay với mình nên anh cũng không khách sáo, trực tiếp ra tay, ném tất cả bọn họ ra ngoài cửa.
Hết người này đến người khác bị ném ra, bên ngoài nhanh chóng chất đống thành một ngọn núi nhỏ.
Tên đầu trọc bị đè ở dưới cùng, gần như sắp không thở nổi.
"Số điện thoại mà tôi đưa cho các anh thật sự hữu hiệu, các anh chỉ cần nói Lâm Thanh Diện nợ tiền các anh muốn nhờ anh ta giúp đỡ là được." Lâm Thanh Diện nói với người bên ngoài một câu, sau đó thì đóng cửa lại.
Một đám người từ dưới đất bò dậy, mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm cửa nhà Trịnh Chí Cường, hận không thể xông lên lần nữa.
Nhưng lần này mọi người đều biết sự lợi hợi của Lâm Thanh Diện, thế nên không ai dám tiến lên.
"Lão đại, chúng ta làm sao đây? Cũng không thể cho qua thế được?" Một tên tiểu đệ hỏi.
Tên đầu trọc cắn răng, sau đó nói: “Người bên trong quá lợi hại, chúng ta không phải là đối thủ của anh ta, chuyện này chắc nhờ nhờ anh Gấu Xám giải quyết rồi. Bọn mày về trước đi, tao đi tìm anh Gấu Xám nói chuyện này."
Đám tiểu đệ nghe được lời nói của tên đầu trọc thì gật đầu, rồi xoay người đi về.
Còn tên đầu trọc thì gọi xe đi vào trong thành phố.
Trong một quán Karaoke, Gấu Xám đang ngồi với tên đầu trọc, Gấu Xám đang hát, tên đầu trọc ngồi một bên, vẻ mặt cung kính, không dám xen ngang.
Đợi một lúc lâu Gấu Xám hát xong một bài, tên đầu trọc mới tìm được cơ hội nói chuyện của mình với Gấu Xám.
"Người đó đưa cho em một số điện thoại, nói gọi tới số này là lấy được tiền. Em cảm thấy chắc chắn là tên đó lừa em, thế nên em chỉ có thể đến nhờ anh Gấu Xám giúp đỡ." Tên đầu trọc vừa nói vừa đưa tờ giấy đó cho Gấu Xám.
Gấu Xám thở ơ nhìn tờ giấy đó, sau đó thì trợn mắt, đây không phải là số điện thoại cá nhân của anh ta à?
"Người đưa tờ giấy này cho cậu còn nói gì không?" Gấu Xám vội vàng hỏi.
"Người đó nói chỉ cần nói là Lâm Thanh Diện nợ tiền bọn em, gọi điện thoại là lấy được." Tên đầu trọc lại nói một câu.
Gấu Xám nhìn tên đầu trọc chằm chằm, sau đó thì âm u nói: “Không cần gọi điện thoại, số tiền này cậu cũng đừng nghĩ lấy nữa. "
"Ơ?" Tên đầu trọc lập tức trợn mắt, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Tại sao ạ?"
Gấu Xám nhìn rồi lạnh lùng nói: “Bởi vì số điện thoại này là của ông đây, chẳng lẽ cậu muốn đòi tiền ông à?"
Tên đầu trọc ngạc nhiên sững sờ tại chỗ, một lúc lâu cũng không phản ứng kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.