Rể Quý Trời Cho

Chương 384: Bây giờ chúng tôi có thể đi vào được chưa?




"Ừm, tôi không hề nói đùa, đúng là Trình Quân mời tôi tới đây, tôi gọi điện thoại cho anh ta là anh sẽ biết ngay thôi." Lâm Thanh Diện cảm nhận được thái độ của nhân viên phục vụ cũng không tức giận mà chỉ kiên nhẫn giải thích.
Rõ ràng là nhân viên phục vụ không tin Lâm Thanh Diện có số điện thoại của Trình Quân, Trình Quân là doanh nhân nổi tiếng nhất ở Tô Thành này, bữa tiệc từ thiện dạ tiệc nay chính là do anh ta tổ chức, bình thường những nhân vật lớn như vậy mời người khác tham gia tiệc rượu sẽ không mời không bằng miệng mà ít nhất sẽ gửi tới thư mời.
Hơn nữa nhìn qua hai người Lâm Thanh Diện và Lục Hân Dao thật sự là quá bình thường, người tới tham gia bữa dạ tiệc nay ai mà không lộng lẫy chói mắt chứ, thật sự là hai người bọn họ nhìn không hợp với cấp bậc của bữa dạ tiệc nay.
"Lục Hân Dao, sao tiện nhân như cô lại xuất hiện ở đây, cô đừng nói với tôi là cô cũng tới tham gia dạ tiệc hôm nay nhé, còn cả cái tên nhân tình này của cô nữa, tới đây làm gì, đây là dạ tiệc từ thiện mà người giả bị đâm như anh ta cũng tới được sao?"
Uông Diểu Diểu đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện và Lục Hân Dao, kỳ lạ nói một câu.
Lục Hân Dao quay đầu lại nhìn về phía Uông Diểu Diểu, cô ta không ngờ sẽ gặp phải Uông Diểu Diểu ở đây hơn nữa lại còn trong tình trạng đang bị nhân viên phục vụ ngăn lại như vậy nữa, trong phút chốc Lục Hân Dao vô cùng xấu hổ.
"Cô Uông, hai người kia nói mình được ngài Trình Quân mời tới nhưng bọn họ lại không đưa ra được thư mời, xin hỏi cô có biết hai người bọn họ không, nếu như bọn họ thật sự được ngài Trình Quân mời tới vậy thì tôi sẽ để cho bọn họ đi vào." Nhân viên phục vụ nhận ra Uông Diểu Diểu nên lập tức hỏi một câu.
Sau khi Uông Diểu Diểu nghe thấy nhân viên phục vụ nói như vậy cười lên ha hả giống như nghe được trò cười nào ghê gớm lắm, tiếng cười to đó cũng lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của những người xung quanh.
"Mọi người tới đây xem đi, hai người kia nói là mình được ngài Trình Quân mời tới nhưng lại không đưa ra được thư mời, buồn cười chết tôi rồi, đầu năm nay thật sự là chuyện gì cũng có thể xảy ra được, người giả mạo mà cũng có thể tới dạ tiệc từ thiện của người ta được nữa." Uông Diểu Diểu lớn tiếng hô một câu.
Lập tức có không ít người xung quanh nhìn về phía bọn họ, tất cả đều đang đánh giá Lâm Thanh Diện và Lục Hân Dao và phát hiện ra quả thực hai người kia không giống như người có thể tham gia được loại tiệc rượu như thế này.
"Người đàn ông này lái một chiếc Santana gần như đã tàn, mọi người lại nhìn cách ăn mặc của anh ta đi, loại người này làm sao có thể có tư cách tới tham gia tiệc rượu của ngài Trình Quân tổ chức được chứ."
"Người phụ nữ này là bạn cùng phòng của tôi, ở trường học có rất nhiều tin đồn về cô ta, nói cô ta là đồ không đứng đắn chỉ thích đi quyến rũ đàn ông, mọi người cảm thấy ngài Trình Quân sẽ mời loại người này tới tham gia dạ tiệc ư?"
Mặt mũi Uông Diểu Diểu cực kỳ khinh thường giới thiệu Lâm Thanh Diện và Lục Hân Dao với mọi người xung quanh, cô ta muốn bọn họ mất hết mặt mũi không thể tiếp tục chờ đợi ở chỗ này được nữa.
Sau khi mọi người xung quanh nghe xong lời Uông Diểu Diểu lập tức cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện và Lục Hân Dao đều trở nên kỳ lạ hơn rất nhiều.
"Lại còn có ý định trà trộn vào dạ tiệc của ngài Trình Quân cơ đấy, thật sự là buồn cười mà, thậm chí ngay cả việc tham gia dạ tiệc cần thư mời bọn họ cũng không biết."
"Có phải người nào cũng có thể tùy tiện tham gia dạ tiệc từ thiện của ngài Trình Quân được đâu, một người chỉ đi chiếc xe Santana tàn lại còn muốn trà trộn đi vào, thật sự cho rằng tự lừa dối bản thân mình là thật sự có thể trở thành người thượng lưu à."
"Mau đuổi bọn họ đi đi, để loại người này xuất hiện ở dạ tiệc thực sự là đang hạ thấp thân phận của chúng ta đấy, mau họi bảo vệ tới nhanh lên, tôi không muốn ở cùng loại người này thêm một giây phút nào nữa."
...
Nhìn thấy người xung quanh bắt đầu châm biếm Lâm Thanh Diện và Lục Hân Dao, trên mặt Uông Diểu Diểu lộ ra một nụ cười đắc ý.
Lục Hân Dao vô cùng xấu hổ, trường hợp này cô ta hoàn toàn không biết phải ứng đối như thế nào nên chỉ có thể quay đầu qua nhìn Lâm Thanh Diện đang đứng bên cạnh một chút.
Cô ta nhìn thấy Trình Quân mời Lâm Thanh Diện tham gia dạ tiệc cho nên cô ta biết Lâm Thanh Diện không hề nói dối, chỉ có điều bị nhiều người chỉ trích như vậy, cô ta cũng hơi luống cuống.
Hiển nhiên là Lâm Thanh Diện cũng hơi tức giận, Uông Diểu Diểu này bịa chuyện linh tinh như vậy khiến trong lòng anh hơi khó chịu.
Nhưng anh không phản ứng lại Uông Diểu Diểu, mà là gọi điện thoại cho Trình Quân.
Chỉ cần gọi được Trình Quân đến đây thì vẻ đắc ý của Uông Diểu Diểu sẽ tự sụp đổ.
Vốn Uông Diểu Diểu vẫn còn muốn tiếp tục châm chọc Lâm Thanh Diện và Lục Hân Dao thêm vài câu, nhưng lúc này ở khách sạn bên cạnh có mấy thanh niên vẫy vẫy tay với cô ta, bảo cô ta nhanh chóng đi vào trong.
Uông Diểu Diểu trả lời mấy người kia một câu sau đó quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ kia: "Mau đuổi hai người này đi đi, nếu mà bị ngài Trình Quân nhìn thấy thì người xui xẻo sẽ là anh đấy."
Nói xong, cô ta nhanh chóng đi vào bên trong.
Chờ Uông Diểu Diểu đi vào trong rồi, nhân viên phục vụ kia cũng mất hết kiên nhẫn nhìn hai người một cái, lạnh lùng nói: "Là tôi đuổi hai người đi hay là hai người tự đi đây, nếu như hai người cứ cố chấp ở lại đây thì cũng đừng trách tôi không khách sáo."
Lúc này Lâm Thanh Diện đã gọi được điện thoại cho Trình Quân nên không phản ứng lại nhân viên phục vụ.
"Cậu chủ, ngài đến địa điểm tổ chức dạ tiệc rồi à, trong này tôi có chút việc không thể không đi xử lý được nên có lẽ không thể tự mình ra đón tiếp ngài được, đến cửa ngài cứ đưa điện thoại cho nhân viên phục vụ để tôi nói với anh ta một tiếng, để ngài đi vào." Trình Quân nói.
"Chúng tôi đã đến cửa rồi nhưng người ở đây lại cảm thấy tôi và em gái tôi không đủ tư cách tới tham gia buổi dạ tiệc này, còn đang muốn đuổi chúng tôi đi đây." Lâm Thanh Diện nói.
Rõ ràng giọng nói của Trình Quân trở nên hốt hoảng, vội vàng nói: "Cậu chủ, đây là sai sót của tôi, lát nữa tôi nhất định sẽ nhận sai với ngài, bây giờ ngài cứ đưa điện thoại cho nhân viên phục vụ đi, tôi sẽ nói với anh ta."
Lâm Thanh Diện ngẩng đầu lên nhìn nhân viên phục vụ một chút, nói: "Trình Quân tìm anh."
Nhân viên phục vụ sững sờ, lập tức nhếch miệng lên, nói: "Anh vẫn còn muốn đóng kịch nữa à, anh cho rằng tùy tiện gọi điện thoại là có thể giả mạo ngài Trình Quân được sao, tôi khuyên anh đừng nên uổng phí sức lực ở đây nữa."
"Tốt nhất là anh vẫn nên nghe xem anh ta nói cái gì trước đã." Lâm Thanh Diện mở miệng.
Nhân viên phục vụ tràn đầy nghi ngờ nhận lấy điện thoại, đặt ở bên tai, nói: "Anh cho rằng ai cũng có thể giả mạo ngài Trình Quân ư, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không bị mấy mánh khoé này của các anh lừa..."
"Nói cho tôi biết tên của anh, sau này anh không cần tới đây làm nữa đâu." Giọng nói tức giận của Trình Quân vang lên.
Sau khi nhân viên phục vụ nghe được giọng nói của Trình Quân lập tức trở nên sững sờ, người nhận ra giọng nói của Trình Quân khá nhiều, người nhân viên này thường xuyên nghe Trình Quân diễn thuyết ở trên TV, cho nên nghe xong nhận ra.
"Anh... Anh thật sự là ngài Trình Quân?" Nhân viên phục vụ cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Tôi không phải là Trình Quân chẳng lẽ lại là anh à? Tôi rảnh rỗi nhàm chán đến mức tới chơi đùa với anh sao? Người đang bị anh ngăn lại là vị khách quan trọng nhất ngày hôm nay của tôi đấy, bây giờ anh mau để cho anh ấy đi vào đi, nếu không anh không chỉ mất đi công việc này mà cứ chuẩn bị đón nhận lửa giận của tôi nữa đấy!" Trình Quân gần như là hét ra.
Cả người nhân viên phục vụ đều khẽ run rẩy, căn bản là anh ta cũng không ngờ được Lâm Thanh Diện lại thật sự gọi điện thoại cho Trình Quân, hơn nữa Trình Quân còn nói Lâm Thanh Diện còn là vị khách quan trọng nhất buổi tối hôm nay của anh ta nữa.
"Trình, ngài Trình, đó chỉ là hiểu lầm thôi, tôi sẽ để cho bọn họ đi vào ngay, ngài tuyệt đối đừng tức giận, tôi thực sự không biết người này là khách của ngài, nhìn dáng vẻ của bọn họ tôi cứ tưởng là giả mạo..." Nhân viên phục vụ hoảng hốt nói.
"Đừng nói nhảm nữa, mau trả lại điện thoại trả lại." Trình Quân nặng nề nói.
Nhân viên phục vụ lập tức đưa điện thoại di động trả về, tay không nhịn được cũng bắt đầu run rẩy lên.
"Thưa ngài, điện thoại của ngài ạ."
Lâm Thanh Diện nhận lấy điện thoại, Trình Quân lại nói: "Cậu chủ, ngài tuyệt đối đừng tức giận, tôi xử lý xong chuyện bên này ngay lập tức sẽ tới tìm ngài, tự mình nhận lỗi với ngài."
Lâm Thanh Diện không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Anh nhìn chằm chằm vào nhân viên phục vụ, mở miệng hỏi: "Bây giờ chúng tôi có thể đi vào được chưa?"
Hai mắt nhân viên phục vụ tràn đầy hoảng sợ nhìn Lâm Thanh Diện, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Trình Quân, anh ta bị dọa đến trợn tròn mắt.
Một hồi lâu sau, nhân viên phục vụ mới phản ứng lại được, mặt mũi tràn đầy hối hận nói với Lâm Thanh Diện: "Thưa ngài, là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, xin ngài nói giúp tôi vài câu với ngài Trình Quân, là tôi đáng chết, ngăn cản không cho ngài đi vào, tôi cũng không nên nói ngài như vậy, đều là lỗi của tôi."
Thấy nhân viên phục vụ bắt đầu xin lỗi, Lâm Thanh Diện biết mình đã có thể vào, anh không đáp lại nhân viên phục vụ mà trực tiếp mang theo Lục Hân Dao đi vào bên trong.
Nhân viên phục vụ vô cùng sốt ruột, hoàn toàn không dám cản đường Lâm Thanh Diện, ngoài miệng còn không ngừng cầu xin tha thứ.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này mặt mũi đều tràn đầy chấn kinh, lúc đầu bọn họ còn cho rằng nhân viên phục vụ sẽ đuổi Lâm Thanh Diện đi ra, nhưng không ngờ nghe điện thoại xong lại biến thành rối rít xin lỗi như vậy.
"Ông trời của tôi ơi, sao thái độ của nhân viên phục vụ này lại thay đổi nhanh như vậy, hơn nữa sao có thể để hai người kia đi vào chứ?"
"Không phải người kia thật sự là bạn của ngài Trình Quân đấy chứ?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.