Rể Quý Trời Cho

Chương 370: Hôm nay là hôn lễ của tôi và hứa bích hoài




"Cậu ở đây nói bậy nói bạ cái gì vậy, hôm nay ở đây cử hành yến hội của chủ nhân Lâu Đài Thủy Tinh, sao có thể là hôn lễ của cậu được, Lâm Thanh Diện, không phải đầu óc cậu hỏng rồi chứ, tới chỗ như vậy quấy rối, anh cũng không sợ chọc giận chủ nhân của Lâu Đài Thủy Tinh sao!" Lô Quế Mai mặt đầy coi thường nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, hiển nhiên cũng không tin lời của Lâm Thanh Diện.
"Anh cái phế vật này lại cũng dám tới chỗ như vậy, anh lén leo tường vào phải không, tôi đi tìm bảo an của Lâu Đài Thủy Tinh, để cho bọn họ bắt anh lại!" Tống Lộ Tử cũng tức giận nhìn Lâm Thanh Diện, hiển nhiên không cho là Lâm Thanh Diện có tư cách như cô ta, xuất hiện ở nơi cao cấp như vậy.
Một đám thân thích của Hứa gia, cùng những bạn học kia của Hứa Bích Hoài, đều bắt đầu điên cuồng giễu cợt Lâm Thanh Diện, hận không thể dùng nước miếng dìm chết anh.
Lâm Thanh Diện đã sớm dự liệu được bọn họ sẽ như vậy, đây cũng là nguyên nhân để cho bọn họ đi vào trước.
"Các vị, bất kể các người có tin hay không, hôm nay đúng là hôn lễ của tôi và Hứa Bích Hoài, buổi hôn lễ mấy năm trước, cũng không như ý, lần này hôn lễ là một lần bồi thường của tôi đối với Hứa Bích Hoài, tôi muốn cho các người thấy, Hứa Bích Hoài gả cho tôi, là một chuyện hạnh phúc."
Lâm Thanh Diện vỗ tay một cái, dùng thanh âm trong trẻo mở miệng nói.
Sau đó, trên bức tường thủy tinh ngay chính giữa Lâu Đài Thủy Tinh, một tấm vải rơi xuống, hai pho tượng thủy tinh lộ ra, chính là hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đang mặc tây trang và áo cưới.
Tất cả mọi người ở đây đều bị hai pho tượng làm cho rung động, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy hai pho tượng sống động như vậy, coi như ánh mắt không tốt đi chăng nữa, bọn họ cũng đều có thể nhìn ra, hai pho tượng kia chính là hình dáng của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.
Chủ nhân của Lâu Đài Thủy Tinh coi như là rảnh rỗi nhàm chán đi chăng nữa, cũng sẽ không ở đây để hai pho tượng của người không quan trọng, đó chỉ có thể nói, Lâm Thanh Diện cũng không có nói láo, hôm nay, có lẽ thật sự là hôn lễ của anh cùng Hứa Bích Hoài.
Sau khi biết chân tướng của lần yến hội này, sắc mặt của đám người Hứa Trai Hiệp nhất thời cũng trở nên khó nhìn, bọn họ vốn cũng cho là buổi yến hội hôm nay là ván cầu để bọn họ bước lên xã hội thượng lưu, ai nghĩ rằng đây lại là hôn lễ của Lâm Thanh Diện cùng Hứa Bích Hoài.
Cảm giác chênh lệch trong lòng làm cho bọn họ như thế nào đi nữa cũng không thể cao hứng được.
"Lâm Thanh Diện, anh còn ngại buổi hôn lễ năm đó không đủ mất mặt sao? Anh cũng không đi nhìn một chút hiện ở bên ngoài có bao nhiêu người vây quanh, một khi bọn họ biết nơi này đang cử hành hôn lễ của anh, anh sẽ lần nữa trở thành chuyện cười lớn nhất ở Hồng Thành!"
Vừa lúc đó, Tống Huyền Khanh cùng Hứa Quốc Hoa đi vào, Tôn Tuệ Phương đi theo sau lưng hai người, nhìn qua có chút không biết làm sao, bà ta muốn chúc phúc cho Lâm Thanh Diện, nhưng là ngại có áp lực của Tống Huyền Khanh, chỉ có thể im lặng không lên tiếng cùng đi tới.
Tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn sang mấy người Tống Huyền Khanh, sau khi nghe được lời của Tống Huyền Khanh, tất cả đều là giễu cợt, cảm thấy Tống Huyền Khanh nói đúng, một khi người bên ngoài biết nơi này cử hành hôn lễ của Lâm Thanh Diện, vậy hắn lại lần nữa trở thành trò cười của toàn bộ Hồng Thành.
Nghĩ như vậy, mọi người vốn là còn chút mất mác ưu tư cũng hòa hoãn không ít.
"Lâm Thanh Diện, thật không nghĩ tới a, anh vẫn còn có mặt mũi cử hành hôn lễ một lần nữa, chẳng lẽ mấy năm trước mất mặt còn cảm thấy không đủ sao?" Hứa Trai Hiệp cười lạnh nhìn Lâm Thanh Diện.
"Thật là một người không đầu óc, tôi thấy anh ta trời sinh chính là mệnh bị chê cười, còn thần bí hề hề nói là yến hội của Lâu Đài Thủy Tinh, không nghĩ tới lại là hôn lễ của anh ta, thật là mất hứng." Hồ Vũ Tinh cũng theo đó giễu cợt một câu.
Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ mọi người tràn đầy coi thường, cười lên, mở miệng hỏi: "Ở Lâu Đài Thủy Tinh làm hôn lễ, là một chuyện mất mặt sao? Bên ngoài sở dĩ vây quanh nhiều người như vậy, chẳng lẽ không phải là bởi vì bọn họ muốn vào mà không vào được sao? Xin hỏi tất cả mọi người ở đây, có ai cũng có thể ở đây cử hành hôn lễ? Cười nhạo hai chữ lại căn cứ vào điều gì mà nói?"
Lời của Lâm Thanh Diện giống như là một trọng quyền lại một trọng quyền giáng xuống vậy, hung hăng đánh vào lòng đám người Hứa Trai Hiệp tự cho là đúng kia cùng đám người đang tự lừa mình dối người, để cho bọn họ đều ý thức được, những suy nghĩ kia của bọn họ buồn cười đến mức nào.
Khi bọn họ nhận được thư mời, mỗi một người đều mặt mày hớn hở, cảm thấy mình nhất định là gặp được đại vận, mới có thể được mời tới tham gia yến hội của Lâu Đài Thủy Tinh, mà sau khi biết nơi này cử hành hôn lễ của Lâm Thanh Diện, bọn họ còn nói Lâm Thanh Diện sẽ lần nữa trở thành chuyện cười của Hồng Thành.
Chuyện này vốn rất mâu thuẫn, một người có thể ở nơi như Lâu Đài Thủy Tinh cử hành hôn lễ, chỉ làm cho người ta hâm mộ mà thôi.
Bọn họ sẽ nói ra như vậy, cũng bất quá là bởi vì bọn họ đối với Lâm Thanh Diện có ấn tượng cứng nhắc mà thôi, nhưng mà lời của Lâm Thanh Diện lại để cho bọn họ thanh tỉnh lại, Lâm Thanh Diện của bây giờ, đã không còn là tên phế vật trong mắt bọn họ ở quá khứ nữa.
Bọn họ bởi vì được mời mà hết sức phấn khởi, mà Lâm Thanh Diện mới là người mời bọn họ, trong những người ở đây, nếu không phải là bởi vì được Lâm Thanh Diện mời, không có một ai có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà đi vào Lâu đài Thủy được.
Sau khi ý thức được điểm này, sắc mặt của tất cả mọi người cũng trở nên âm trầm, người giả bộ ngủ một khi bị đánh thức, sẽ phải đối mặt với sự lúng túng vô cùng.
"Giả bộ cái gì mà giả bộ, không phải là thuê nơi này của người ta thôi sao, anh có thể thuê được, chúng tôi cũng có thể, nói như là Lâu Đài Thủy Tinh này là của anh vậy." Hồ Vũ Tinh lẩm bẩm một câu.
Những người khác tất cả đều có cùng ý nghĩ với Hồ Vũ Tinh, sau khi ý thức được sự lúng túng, bọn họ rất nhanh tìm được cách để chê bai Lâm Thanh Diện.
"Lâm Thanh Diện, tôi không quan tâm anh từ nơi nào xây được cái Lâu Đài Thủy Tinh hơn sáu trăm tỷ này, coi như đồ vật anh mua hơn ba nghìn tỷ, tôi cũng sẽ không để cho anh bước vào cửa nhà tôi! Hôn lễ hôm nay coi như không phải một chuyện cười, anh cũng đừng hòng nữa lấy được sự thừa nhận của tôi!" Lúc này Tống Huyền Khanh mở miệng nói một câu.
Vốn còn muốn nói Lâm Thanh Diện có thể thuê Lâu Đài Thủy Tinh làm hôn lễ cũng không phải chuyện lợi hại gì, sau khi Hứa Trai Hiệp nghe được lời của Tống Huyền Khanh, lập tức bị nghẹn lời.
Anh ta mặt đầy không dám tin nhìn về phía Tống Huyền Khanh, mới vừa rồi bà lại nói tòa Lâu Đài Thủy Tinh này là Lâm Thanh Diện tiêu tốn hơn 600 tỷ làm ra, chỉ là mấy con số này, sẽ để cho anh ta cảm thấy hơi không chân thật.
Tất cả những người chung quanh Hứa Trai Hiệp đều có phản ứng giống như anh ta, đều bị con số Tống Huyền Khanh nói ra dọa sợ.
"Tôi không cần lấy được sự thừa nhận mẹ, tôi chỉ cần lấy được sự thừa nhận của Hứa Bích Hoài là đủ rồi." Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mở miệng: "Hy vọng hôn lễ lần này, các người có thể chơi vui vẻ."
Nói xong, Lâm Thanh Diện xoay người đi bên trong chuẩn bị cho nghi thức sắp tiến hành.
Thấy Lâm Thanh Diện rời đi, tất cả mọi người của Hứa gia cảm kích vây quanh Tống Huyền Khanh cùng Hứa Quốc Hoa.
"Chị mới vừa nói cái Lâu Đài Thủy Tinh này là Lâm Thanh Diện tiêu tốn hơn 600 tỷ để xây dựng? Nơi này chẳng lẽ không phải là hắn thuê được sao?" Lý Thục Phân mở miệng hỏi.
"Đúng vậy a, bà có phải phối hợp với Lâm Thanh Diện diễn xuất lừa gạt chúng tôi hay không? Lâm Thanh Diện làm sao có thể có hơn 600 tỷ, thật là nói mạnh miệng cũng không đỏ mặt." Lô Quế Mai bĩu môi nói.
"Đây nhất định không phải Lâm Thanh Diện bỏ tiền xây dựng, tuyệt đối không thể nào, các người cho là 600 tỷ là đùa giỡn sao? Nhà nó nếu là có tiền như vậy, sẽ còn dời đến trong tiểu khu chúng ta ở sao?" Hứa Quốc Đống cũng chất vấn một câu.
Tống Huyền Khanh khinh thường nhìn mọi người một cái, mở miệng nói: "Đây nếu là thuê được, các người đi thuê một cái cho tôi nhìn một chút. Có tiền lại không thể ở tiểu khu của các người? Người có tiền còn mặc món đồ mấy chục đồng ở vỉa hè, chẳng lẽ anh còn quy định có tiền phải mặc quần áo đắt tiền? Thật đúng là suy nghĩ điển hình của người nghèo, các anh đừng đứng chung với tôi, tôi cũng không muốn mất mặt."
Mọi người bị lời của Tống Huyền Khanh nói cho mặt đỏ tới mang tai, căn bản không có bất kỳ cơ hội phản bác nào, bọn họ sao có thể nghĩ đến, Tống Huyền Khanh sẽ cây ngay không sợ chết đứng như vậy, như vậy một chút cũng không giống bà trước kia.
Mặc dù vô cùng phản đối Lâm Thanh Diện cử hành hôn lễ lần này, nhưng Tống Huyền Khanh biết mình đã không có cơ hội ngăn trở, hơn nữa Lâm Thanh Diện có thể tốn hai trăm triệu xây Lâu Đài Thủy Tinh này, vậy hôm nay người được mời tới tham gia hôn lễ chắc chắn sẽ không phải là nhân vật đơn giản, coi như là vì nhìn một chút thế sự, hôm nay bà cũng sẽ ở đây dự hôn lễ.
"Hừ, các người cũng đừng tin lời bà ta, bà ta chính là cùng Lâm Thanh Diện ở đây kẻ xướng người họa diễn cho chúng ta xem, cho là nhà hắn như vậy, làm sao có thể có hơn 600 tỷ, các người nhìn người hôm nay tới tham gia hôn lễ này cũng căn bản không mấy người, cũng chỉ có chúng tôi, nếu Lâm Thanh Diện thật có bản lĩnh như vậy, khẳng định phải mời vài người có thân phận có địa vị tới, nhưng là các người nhìn xem, một người cũng không có, cho nên nhất định là giả." Lô Quế Mai mặt đầy dáng vẻ nhìn thấu chân tướng.
Vừa lúc đó, một ban nhạc đi vào chính giữa phòng khách của lâu đài, người dẫn đầu dừng lại, sau dùng một thanh âm vô cùng cao hô: "Hôn lễ bắt đầu, xin mời khách mời đặc biệt của hôn lễ này vào!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.