Rể Quý Trời Cho

Chương 353: Thay anh chủ trì công đạo




"Là Lâm Thanh Diện! Nó vậy mà lại trở về!"
"Thằng súc sinh này! Nó vẫn dám trở về sao, nó có tư cách gì mà chống đối ở chỗ này!"
"Mà nó trở về thật đúng lúc, bắt nó lại, loại cầm thú này, ngay cả mẹ của mình mà cũng dám giết, nó còn có tư cách gì mà sống trên đời này!”
...
Mọi người ở Nhà họ Lâm thấy Lâm Thanh Diện, đều lộ ra vẻ mặt đầy tức giận, bọn họ đã tin lời mà Lạc Tâm nói, cho rằng Lạc Hân đã bị Lâm Thanh Diện giết chết.
Lạc Tâm cũng không ngờ rằng Lâm Thanh Diện sẽ quay về Kinh Đô nhanh vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng của anh, rõ ràng chính là đến tìm phiền phức.
Cô ta đảo mắt, vội vàng dùng giọng nói đầy tức giận hét với phía Lâm Thanh Diện: "Lâm Thanh Diện, cậu là tên ma quỷ! Chị của tôi muốn đến giảng hòa cùng cậu, nhưng không ngờ cậu lại ác độc như vậy, lại tàn nhẫn giết chết chị ấy, cậu vì muốn lấy được quyền kiểm soát của Lâm gia, mà lại không thừa một chủ đoạn nào, nhưng mà cậu nghĩ như vậy thì có thể có được nhà họ Lâm sao, cậu đừng có mà mơ, nhà họ Lâm sẽ không có ai đồng ý chuyện này đâu!”
"Hơn nữa cậu cũng đã giết chị, cậu phải bỏ ra cái giá tương ứng, cậu dám quay về đây, vậy đừng có mà nghĩ có thể còn sống mà rời khỏi Lâm gia!"
Tất cả mọi người ở nhà họ Lâm đều bị những lời của Lạc Tâm kích thích tức giận ở trong lòng, bây giờ Lâm Thanh Diện chính là kẻ thù của bọn họ, bọn họ phải để Lâm Thanh Diện có một câu trả lời thích hợp vì cái chết của gia chủ.
Tất cả mọi người mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, giống như là lúc nào cũng có thể nhào về phía Lâm Thanh Diện vậy.
Lâm Thanh Diện nhìn mọi người ở nhà họ Lâm một cái, ánh mắt bình thản, sau đó nhẹ nhàng đi về phía trước, giống như là không có để những người ở nhà họ Lâm vào trong mắt vậy.
Mọi người ở nhà họ Lâm cũng không biết tại sao, lại cảm nhận được nỗi áp lực đến không thở nổi ở trên người Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đi về phía trước một bước, bọn họ lại cảm thấy áp lực trên người lại càng lớn.
Bởi vì có cỗ áp lực này, cho nên hơn một trăm người ở đây, không ai dám hó hé một lời nào cả.
"Lạc Tâm, kỹ thuật diễn của cô thật là xuất sắc nha, lại không thể nhìn ra giả tạo ở chỗ nào, cô muốn là thay Lạc Hân báo thù, hay là muốn mượn sự tức giận của những người nhà họ Lâm lên tôi, mà có thể một tay không chế được nhà họ Lâm đúng chứ?” Giọng nói của Lâm Thanh Diện bình tĩnh, lại có lực xuyên thấu cực mạnh, có thể vọng lại bên tai của mỗi một người đứng trên sân.
Hai đầu lông mày của Lạc Tâm lộ ra tia oán hận, lạnh lùng nói: "Cậu đừng có ngụy biện ở chỗ này, tôi hỏi cậu, chị tôi đang ở chỗ nào!"
"Bà ấy quả thật đã chết." Lâm Thanh Diện mở miệng.
Tất cả mọi người ở nhà họ Lâm đều xôn xao, mặc dù hồi đó Lạc Tâm nói chuyện này đã gây lên một cơn sóng ở trong lòng bọn họ, nhưng bây giờ nghe chính miệng Lâm Thanh Diện nói ra, lại là một loại khiếp sợ khác.
Lạc Hân, thật sự đã chết rồi!
"Nhưng mà bà ấy không chết ở trên tay tôi.” Lâm Thanh Diện lại nói thêm một câu.
"Cậu cho rằng bọn tôi bị ngu sao? Chị đi Hồng Thành tìm cậu, nhiều ngày rồi không có tin tức gì truyền về, những người tôi pháiđi cũng không có tin tức gì cũng không có ai trở về, bây giờ cậu lại xuất hiện ở đây, còn xác nhận rằng chị đã chết, chuyện này nếu cô không làm thì còn ai ở đây làm nữa chứ!” Lạc Tâm đau lòng ôm đầu nói, nếu muốn diễn, vậy tất nhiên là phải diễn cho tốt rồi.
Lạc Tâm và Lạc Hân là chị em ruột, Lạc Tâm đối với người chị này của mình tất nhiên là có một ít cảm tình, Lạc Hân chết, cô ta tự nhiên sinh ra một ít hận thù với Lâm Thanh Diện.
Nhưng mà Lạc Tâm thật sự là người lòng dạ ác độc, vĩnh viễn chỉ đặt lợi ích của mình ở trên đầu, Lạc Hân chết cùng lắm cũng chỉ để cô ta đau lòng một chút, sự chú ý của cô, hầu như để ý nhiều hơn vào việc nhà họ Lâm sẽ thuộc về ai sau khi mà Lạc Hân chết.
Tất cả mọi người ở nhà họ Lâm tất nhiên cũng không có tin lời của Lâm Thanh Diện nói, nếu như Lạc Hân không phải Lâm Thanh Diện giết, vậy sao anh lại xuất hiện ở chỗ này vậy?
"Thằng mất dạy! Không ngờ nhà họ Lâm lại có loại súc sinh này như anh, hôm nay tôi sẽ thay nhà họ Lâm hành quyết cậu tại đây, loại cầm thú có thể ra tay đâm mẹ ruột của mình, cho dù chết một trăm lần cũng không đủ!”
Lâm Uyên đứng ở sau lưng Lạc Hân sớm đã không nhịn được tức giận ở trong lòng mình, lần trước anh ta đã muốn cho Lâm Thanh Diện một bài học rồi, lần này có nói gì anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho Lâm Thanh Diện đâu.
Anh ta bước nhanh đến chỗ Lâm Thanh Diện, ánh mắt mang theo vẻ hung ác và sát khí nồng đậm.
"Chú Lâm ra tay, chắc chắn có thể bắt dược tên súc sinh này, dám trở lại đây một mình, thật là ngu si mà.” Lâm Tài Thu thấy Lâm Uyên ra tay, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
Không ít người ở nhà họ Lâm đều cảm thấy Lâm Uyên nhất định có thể chế ngự được Lâm Thanh Diện, mặc dù những cao thủ hàng đầu của Lạc Hân phái đi không ai trở về được, nhưng cũng không ai biết Lâm Thanh Diện lại dùng biện pháp gì mà có thể đối phó được với bọn họ, nhưng dù có thể nào đi chăng nữa, Lâm Thanh Diện cũng không có khả năng lợi hại hơn so với người già nhất nhà họ Lâm - Lâm Uyên đi.
"Thằng nhóc thối, để mạng lại đi!”
Lâm Uyên một quyền đánh về phía ngực Lâm Thanh Diện.
Ánh mắt Lâm Thanh Diện híp một cái, sau đó người di chuyển nhanh chóng, nhẹ nhàng tránh được một chiêu của Lâm Uyên.
"Lạc Tâm đối tốt với cậu bao nhiêu? Mà cậu lại không có phân biệt được phải trái đúng sai mà đánh tôi, cậu có chắc lời của cô ta nói đúng?”
"Hừ, sự thật đang ở ngay trước mắt, cho dù cô ấy có nói sai, cậu cũng đáng chết!”
Lâm Uyên lần nữa đánh về phía Lâm Thanh Diện, độc tác vô cùng hung ác, nhìn qua cũng biết là muốn giết chết Lâm Thanh Diện.
Lúc này Lâm Thanh Diện đã xác định được, Lâm Uyên chắc chắn đã bị Lạc Tâm mua chuộc.
Nếu anh ta muốn giết mình như vậy, vậy thì mình cũng không cần khách khí với anh ta làm gì cả.
Sau khi bắt được một đấm của Lâm Uyên, Lâm Thanh Diện giơ chân đá về phía Lâm Uyên, Lâm Uyên nhanh chóng lùi về phía sau, lúc này Lâm Thanh Diện tung người đá một cái, Lâm Uyên căn bản không cơ hội để né.
Trên mặt anh ta xuất hiện vẻ hoảng sợ, không nghĩ rằng tốc độ của Lâm Thanh Diện lại nhanh như vậy.
"Điều này sao có thể! Sao tốc độ của nó lại nhanh như vậy chứ!"
Khi Lâm Uyên đang suy nghĩ, chân Lâm Thanh Diện đã đạp lên người Lâm Uyên, người Lâm Uyên bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, phun ra hai ngụm máu tươi, trong nháy mắt sắc mặt đã trở nên tái nhợt hơn rất nhiều.
Mới vừa rồi một đá này của Lâm Thanh Diện đã làm tổn thương nội tạng của Lâm Uyên, khiến cho anh ta hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, không nghĩ rằng Lâm Uyên lại không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện, khó trách Lâm Thanh Diện lại dám một mình xuất hiện ở nhà cũ Lâm gia.
"Mọi người tiến lên, dù thằng nhóc này có thực lực đáng sợ đến mức nào, nhưng nếu chúng ta cùng nhau động thủ, chắc chắn nó không thể chịu nổi, chỉ có đoàn kết mới có thể chế ngự được nó thôi!” Lâm Uyên nóng nảy la một câu, sau đó lại phun ra một búng máu.
"Chú Lâm nói đúng, chúng ta cùng nhau hợp sức, cho dù nó có ba đầu sáu tay đi chăng nữa, chắc chắn cũng không thể đọ lại với nhiều người như vậy! Việc trước mắt là chế ngự được nó, nếu không nó sẽ gây ra tai họa cho Nhà họ Lâm chúng ta mất!” Lâm Tài Thu nói chen vào một câu.
Tất cả mọi người đều xông về phía Lâm Thanh Diện, hợp lực để có thể chế ngự anh.
Vừa lúc đó, một đám người mặc đồng phục màu đen đi vào giữa sân, chắn ở trước mặt Lâm Thanh Diện, tiếp đó là vang lên tiếng cười sảng khoái.
"Không nghĩ rằng nhà họ Lâm lại có nhiều đứa ngu như vậy, chuyện chưa có rõ ràng mà đã động tay động chân, khó trách mấy năm nay nhà họ Lâm lại phát triển chậm như vậy, xem ra là đều bị mấy đứa ngu như mấy người làm liên lụy."
Chung Thiên Nguyên đi vào giữa sân, đứng ở bên cạnh Lâm Thanh Diện.
Lạc Tâm thấy Chung Thiên Nguyên, nhướng mày, đối phương rõ ràng chính là tới để giúp Lâm Thanh Diện, khó trách Lâm Thanh Diện lại dám một mình đến nhà cũ Lâm gia, hóa ra là có thương hội Thiên Nguyên làm chỗ dựa.
"Chung Thiên Nguyên, đây là chuyện của nhà họ Lâm chúng tôi, cho dù có thế nào, cũng không tới phiên ông nhúng tay vào, tôi khuyên ông tốt hết đừng có chen vào chuyện của người khác, nếu không nhà họ Lâm có nhiều người như vậy, cũng không sợ thương hội Thiên Nguyên đâu!" Lạc Tâm mở miệng nói một câu.
Chung Thiên Nguyên hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Xen vào chuyện của người khác? Lúc mà cô và Lạc Hân tính kế hại con gái tôi, sao lại không nghĩ đến tôi sẽ xen vào chuyện của người khác? Nói cho cùng, Lâm Thanh Diện cũng coi như là ân nhân cứu mạng của con gái tôi, tôi đến thay cậu ấy chủ trì công đạo, chẳng nhẽ đây là sai sao?"
Lời của Chung Thiên Nguyên khiến cho tất cả mọi người nhà họ Lâm đều kinh ngạc, không nghĩ đến hội trưởng của thương hội Thiên Nguyên lại nói hai người Lạc Hân và Lạc Tâm tính kế hại con gái ông ta, bọn họ chưa từng nghĩ rằng có thể lại nghe được loại chuyện như này.
Sắc mặt Lạc Tâm trở nên khó coi, trong lòng cũng hơi lo lắng, hôm nay Chung Thiên Nguyên đến đây, lỡ đâu hôm nay ông ta lại nói chuyện của Chung Linh Nhi ra, đến lúc đó sự tồn tại của Triệu Xuân Diệu khẳng định sẽ không lừa dối được, đây đối với cô ta mà nói không phải là tin tốt gì cả.
"Mọi người đừng đừng có nghe lời nói linh tinh của ông ta, tôi với chị cho tới giờ đều không có tính kế hại con gái ông ta, hôm nay ông ta đến giúp Lâm Thanh Diện, nhất định là muốn mượn cơ hội này để đối phó với nhà họ Lâm chúng ta, có lẽ chị chính là bị thương hội Thiên Nguyên và Lâm Thanh Diện hại chết, lời của ông ta chính là muốn tìm một lý do cho mình thôi!"
"Người của thương hội Thiên Nguyên đến cũng không nhiều, chúng ta có nhiều người, hơn nữa cao thủ cũng có rất nhiều, chỉ cần chúng ta cùng nhau tiến lên vẫn có thể có hy vọng giết chết Lâm Thanh Diện, đây là chuyện của Lâm gia, nếu như người của thương hội Thiên Nguyên vẫn muốn ngăn cản, sau này bọn họ khẳng định sẽ cưỡi lên đầu chúng ta mất!”
Lạc Tâm dùng một giọng nói có sức thuyết phục vô cùng lớn, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng giết chết Lâm Thanh Diện, chỉ cần giết Lâm Thanh Diện, cho dù đối địch với thương hội Thiên Nguyên, cô ta cũng không sợ.
"Mấy lời ngụy biện mà cô vừa nói ra thật là có sức thuyết phục mà, khó trách nhà họ Lâm có thể bị hai chị em cô nắm ở trong tay.” Chung Thiên Nguyên hừ lạnh một tiếng.
"Cùng tiến lên, giết chết Lâm Thanh Diện rồi nói, cho dù là người của thương hội Thiên Nguyên cũng không thể ngăn chúng ta lại được!"
Lâm Tài Thu hét lên, sau đó dẫn đầu vọt về phía Lâm Thanh Diện, nhìn ta tinh thần chiến đấu cực kì cao.
Hai người Lâm Thanh Diện và Chung Thiên Nguyên cũng không có nhúc nhích, mà chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Tài Thu xông đến.
Nhưng vào lúc này, một bóng người từ trên trời rơi xuống, trực tiếp rơi xuống trước mặt Lâm Tài Thu, sau đo một đá, đá văng Lâm Tài Thu bay ra ngoài.
Những người phía sau Lâm Tài Thu đang định động thủ, nhưng mà thấy người đột nhiên xuất hiện này khiến cho bọn họ giật mình, sau khi thấy tình trạng của Lâm Tài Thu, nhất thời không ai dám nhúc nhích.
"Xem ra tôi không đến trễ nha, nơi này có nhiều người như vậy, võ quán Vân Khê của tôi cũng chỉ là đến tham gia náo nhiệt thôi.”
Lý Vân Khê cười nhìn mọi người trong sân một cái, sau đó cũng đi tới bên cạnh Lâm Thanh Diện.
Lạc Tâm và một đám có chức vị cao ở nhà họ Lâm nhìn người vừa mới đến là Lý Vân Khê, sắc mặt đều thay đổi, nếu như mà nói Lâm Thanh Diện tìm thương hội Thiên Nguyên khiến cho bọn họ ngạc nhiên, thì tìm đến võ quán Vân Khê, đó chính là khiến cho bọn họ sợ hãi.
Dù sao võ quán Vân Khê kinh khủng thế nào mọi người ở Kinh Đô đều biết, hơn nữa nhiều năm rồi bọn họ không có tham gia vào mấy cái tranh đấu của các thế lực lớn rồi, Lâm Thanh Diện có thể mời bọn họ đến được, coi như là chỉ có một mình Lý Vân Khê, bọn họ cũng đều biết được rằng chuyện này rất nghiêm trọng.
Ít nhất Lý Vân Khê ở đây, tất cả mọi người đều biết, muốn dùng vũ lực để loại bỏ Lâm Thanh Diện, là điều không thể nào.
"Lý Vân Khê, võ quán Vân Khê các ông không phải từ trước đến giờ không tham gia tranh giành quyền lực sao, ông tới đây là có ý gì? Chả nhẽ là cảm thấy Nhà họ Lâm bọn tôi dễ bắt nạt sao?” Lạc Tâm trừng hai mắt chất vấn Lý Vân Khê.
Lý Vân Khê cười một tiếng, mở miệng nói: "Tôi quả thật là không thích tham gia mấy cái tranh giành quyền lực này, nhưng mà lúc mà không thể nhìn nổi mới rat ay, cô đổi trắng thay đen, lòng dạ hiểm độc, những chuyện ác mà cô làm khiến tôi rất tức giận, tôi thực sự là không thể khoanh tay đứng nhìn được. Muốn chen vào chuyện này, cần phải nhìn và sắc mặt của cô sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.