Rể Quý Trời Cho

Chương 346: Đệ tuyệt đối đừng suy nghĩ không thông




Năm người đi theo sau Ngô Chấn Cương nhìn thấy Ngô Chấn Cương bay lộn ngược đến, lập tức đều ngây ngốc, bọn họ thậm chí còn chưa kịp phản ứng đi đỡ lấy Ngô Chấn Cương, thì nhìn thấy Ngô Chấn Cường nặng nề ngã xuống đất.
“Điều... điều này sao có thể? Đại ca vậy mà một quyền bị đánh bay?” Ngô Mộng Tuyết ngây ngốc nhìn Ngô Chấn Cương ngã trên đất, trên mặt mang theo một sự bàng hoàng.
Mặt mày mấy người bọn họ cũng không dám tin, ở trong mắt bọn họ đại ca có thực lực mạnh như vậy, thế mà ở trên tay Lâm Thanh Diện kiên trì được một chiêu.
Lâm Thanh Diện này rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Hà Thông và Lâm Thanh Diện so sánh, thật sư không phải một tầng thứ.
Hạ Kính Phong sắc mặt cũng cứng nhắc nhìn một màn trên sân, sự không phục trong lòng trước đó, kiêu ngạo, oán hận, toàn bộ đều bị sụp đổ vào lúc này.
Anh ta không thích Lâm Thanh Diện đều là vì nghĩ thực lực của Lâm Thanh Diện không bằng anh ta, anh ta cảm thấy Lâm Thanh Diện chẳng qua chỉ là cùng độ tuổi với anh ta, lại là sư đệ của Lý Vân Khê, chắc chắn cũng không lợi hại lắm đâu.
Cho nên anh ta mới sẽ muốn đánh một trận với Lâm Thanh Diện, chứng minh thực lực của mình.
Tuy nhiên bây giờ một quyền của Lâm Thanh Diện đánh bay Ngô Chấn Cương, vừa rồi anh ta giao thủ với Ngô Chấn Cương, đã dùng hết sức, cuối cùng vẫn thất bại.
Mà Ngô Chấn Vương chỉ có thể kiên trì tiếp một chiêu của Lâm Thanh Diện, điều này đã đủ nói rõ thực lực giữa anh ta và Lâm Thanh Diện cách biệt như thế nào.
“Anh ta... anh ta sao lại lợi hại như vậy chứ? Lẽ nào chính là nguyên nhân sư phụ tin tưởng anh ta như vậy sao?” Hạ Kính Phong trên mặt lộ ra một tia thất vọng, vốn dĩ nắm đấm đánh siết chặt lập tức buông thõng xuống, anh ta cảm thấy toàn thân mình vô lực, thái độ trước đây đối với Lâm Thanh Diện cũng trở nên nực cười.
“Ôi giời đất ơi, đây cũng quá lợi hại rồi, thật không hổ là sư thúc của chúng ta, tại sao tôi cảm thấy lực của của sư thúc còn lợi hại hơn sư phụ không ít vậy?” Những học trò bên cạnh Hạ Kính Phong mặt mày hưng phấn hô lên.
Khương Tuyên Vũ mặt mày tràn ngập sự cảm khái nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng nghĩ may mắn bản thân trước kia nghe kiến nghị của Lý Vân Khê, không có tìm Lâm Thanh Diện gây phiền phức, nếu không rất lâu về trước, anh ta sợ rằng đã nằm dưới nắm đấm của Lâm Thanh Diện rồi.
Lâm Thanh Diện liếc nhìn năm người Ngô Mộng Tuyết, mở miệng nói: “Mấy người còn muốn tiếp tục không? Không muốn đánh nữa thì có thể nhận thua.”
Ngô Mộng Tuyết cắn răng, mở miệng nói: “Muốn chúng ta nhận thua, không có cửa đâu, chúng ta cùng lên, ai thua ai thắng còn chưa chắc chắn!”
Bốn người đàn ông bên cạnh cô ta cũng tức giận, lao nhanh về phía Lâm Thanh Diện.
Tuy nhiên kết quả không có tốt như Ngô Mộng Tuyết nghĩ, kết cục của bốn người đó giống như Ngô Chấn Cương, đều không có kiên trì qua một chiêu của Lâm Thanh Diện.
Ngô Mộng Tuyết cuối cùng xông đến trước mặt Lâm Thanh Diện, cô ta sau khi nhìn thấy mấy sư huynh của mình ngã xuống, trong lòng có hơi sợ hãi, trước khi Lâm Thanh Diện động thủ, vội vàng nói: “Tôi không đánh nữa, tôi nhận thua.”
Lâm Thanh Diện thấy Ngô Mộng Tuyết nói như vậy thì cũng không tiếp tục ra tay, trực tiếp xoay người, đi về phía Lý Vân Khê, anh từ đầu đến cuối căn bản không có để Ngô Mộng Tuyết vào trong mắt, có cô ta hay không có cô ta kết quả cũng như nhau.
“Thật sự không biết xấu hổ, vừa rồi xúi người khác ra tay, còn không chịu nhận nhận thua, bây giờ thấy đánh không lại, sợ bản thân bị đánh, thì vội vàng nhận thua, mấy sư huynh này của cô có sư muội như cô, cũng thật là xui xẻo.” Khương Tuyên Vũ nhìn Ngô Mộng Tuyết nói một câu.
Sắc mặt của Ngô Mộng Tuyết đỏ bừng, cảm thấy rất mất mặt, sau khi nghe thấy lời của Khương Tuyên Vũ, lập tức quay sang lườm anh ta, mở miệng nói: “Tôi là nữ!”
“Nữ thì như nào, khi chiến đấu, không có quản cô là nam hay là nữ.” Khương Tuyên Vũ khinh thường nói.
Lý Vân Khê thấy Lâm Thanh Diện giải quyết người của Bát Cực Nhất Mạch rồi, cũng mỉm cười bước lên một bước, mở miệng nói: “Thắng bại đã rõ, nếu mọi người đã nhận thua, vậy tôi cũng không cần thiết phải ra tay nữa, nếu như mấy người còn muốn thay sư phụ của mình khiêu chiến tôi, thì đợi thực lực của mấy người có thể một quyền đánh bay sư phụ của mấy người đi rồi nói, nếu không đến cũng lãng phí thời gian.”
Ngô Mộng Tuyết nghe thấy lời nói của Lý Vân Khê hận không thể mau chóng tìm cái lỗ mà chui xuống, đợi bọn họ có thể một quyền đánh bay sư phụ của mình, lúc đó sư phụ của bọn họ sợ rằng đã năm trên gường không đậy được, Lý Vân Khê rõ ràng đang cười nhạo thực lực của bọn họ yếu.
Tuy nhiên cô ta căn bản không có gì để nói, so sánh với Lâm Thanh Diện, thực lực của bọn họ quá yếu, hơn nữa Lâm Thanh Diện chỉ là sư đệ của Lý Vân Khê, dựa vào lẽ bình, thực lực của Lý Vân Khê sẽ mạnh hơn Lâm Thanh Diện.
“Phong thủy luân chuyển, sớm muộn có một ngày mấy người phải hối hận!” Ngô Mộng Tuyết siết chặt nắm đấm mở miệng nói.
“Đi thong thả không tiễn.” Lý Vân Khê chỉ nói 5 chữ ngắn ngủi.
“Lấy trạng thái bây giờ của bọn họ, sợ rằng không thể đi ra ngoài.” Khương Tuyên Vũ cười nói.
Ngô Mộng Tuyết nghe thấy lời này, vội vàng đi đến bên cạnh Ngô Chấn Cương, nói: “Đại ca, mọi người mau đứng lên, mặc dù chúng ta thua rồi, nhưng cũng không thể bị bọn họ coi thường như vậy được, đi ra ngoài đối với chúng ta mà nói vẫn là một chuyện dễ.”
Ngô Chấn Cương ôm bụng của mình lườm Ngô Mộng Tuyết, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó thật sự đứng nói chuyện không đau eo mà, muội đi thử một quyền của anh ta thử xem, xem thử còn có thể dễ dàng đi ra ngoài không.”
Anh ta thật sự phát cáu với khi bị Ngô Mộng Tuyết lúc này vẫn có tâm tư nói mấy lời nhảm nhí này, không nhịn được, quát Ngô Mộng Tuyết.
Ngô Mộng Tuyết bị Ngô Chấn Cương quát như vậy, đột nhiên thấy xấu hổ, mặt mày cũng đỏ đến mức sắp ra nước.
Lý Vân Khê liếc nhìn Khương Tuyên Vũ, mở miệng nói: “Cậu đi sắp xếp mấy người khiêng bọn họ ra ngoài.”
Khương Tuyên Vũ lập tức giật đầu, mang theo sự mỉa mai dẫn một đám người đến khiêng mấy người Ngô Chấn Cương lên.
Ngô Mộng Tuyết không có từ chối, bởi vì để một mình cô ta đỡ năm người Ngô Chấn Cương ra ngoài, cô ta thật sự không làm được.
Đợi người của Bát Cực Nhất Mạch dần dần rời khỏi, Lâm Thanh Diện quay sang nhìn Hạ Kính Phong ở một bên, mở miệng nói: “Cậu muốn đánh với tôi sao?”
Cơ thể của Hạ Kính Phong lập tức run rẩy, sau đó vội vàng ngẩng đầu nhìn sang Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Sư... sư thúc, là ta mạo phạm, không nên tùy tiện khiêu chiến với sư thúc, ta không phải đối thủ của người, hy vọng sư thục có thể khoan hồng đại lượng, tha cho sự mạo phạm trước đây của ta.”
Lời nói này của anh ta hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng, sau khi biết thực lực của Lâm Thanh Diện, anh ta đã triệt để bị Lâm Thanh Diện khuất phục rồi.
Lâm Thanh Diện cười cười, không có nói gì, mà quay sang nhìn Lý Vân Khê, mở miệng nói: “Không chuẩn bị tiếp đãi đệ sao?”
Lý vân Khê cười sảng khoái, mở miệng nói: “Đương nhiên phải tiếp đãi, sư huynh không muốn đệ lật tung võ quán của ta lên đâu.”
Sau đó anh ta xoay người nhìn Hạ Kính Phong, kêu Hạ Kính Phong dẫn các đệ tử đi luyện võ, lần này Hạ Kính Phong hoàn toàn không có cuồng vọng như trước nữa, mà trở nên ngoan ngoãn hơn, lần này Lâm Thanh Diện đến, có thể nói đã khiến Hạ Kính Phong thật sự hiểu cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, lần này chỗ tốt mà anh ta nhận được cũng tương đối lớn.
Thiên phú của anh ta vốn không kém, tin chắc sau khi tĩnh tâm lại, thành tựu sau này của anh ta sẽ không kém Lý Vân Khê.
Trong phòng của Lý Vân Khê.
Lâm Thanh Diện và Lý Vân Khê ngồi đối diện nhau, trên bàn có dụng cụ pha trà, Lý vân Khê đang chầm chậm pha.
“Sao thế, cuối cùng nghĩ thông rồi? Lần này định giành lại vị trí gia chủ của nhà họ Lâm rồi sao?” Lý Vân Khê cười hỏi.
Trên mặt Lâm Thanh Diện cũng lộ ra nụ cười điềm nhiên, nói: “Trước đây đệ còn đối với cái người gọi là mẹ đó ôm một tia hy vọng, đáng tiếc bà ta dùng hành động thực tế nói cho đệ biết, căn bản không có hy vọng gì ở, nhà họ Lâm là tâm huyết của ba, không nên rơi vào trong tay kẻ độc ác đó, cho nên đệ nhất định phải giành lại.”
“Lần này đệ đến, là muốn nhờ sư huynh giúp đỡ sao?” Lý Vân Khê cười hỏi.
“Dùng từ giúp đỡ không quá phù hợp, ngược lại không bằng nói, đây là nhiệm vụ đệ bắt buộc phải hoàn thành.” Lâm Thanh Diện cũng cười theo.
Lý Vân Khê bất lực lắc đầu, nói: “Thật sự hết cách với đệ, xem ra cũng chỉ có sư phụ mới có thể ép nổi đệ.”
“Có cả sư huynh nữa.” Lâm Thanh Diện nhấc ly trà lên, kính Lý Vân Khê, sau đó một hơi uống cạn.
“Nói thử xem kế hoạch lần này của đệ đi, sư huynh sẽ toàn lực phối hợp với đệ.” Lý Vân Khê mở miệng.
Sau đó Lâm Thanh Diện bèn nói một lượt kế hoạch của mình cho Lý vân Khê, Lý Vân Khê sau khi biết Lâm Thanh Diện đã lấy được lệnh bài gia chủ của nhà họ Lâm và khống chế mạch kinh tế của nhà họ Lâm, bèn biết chuyện lần này không có khó như trong tưởng tượng.
Có lẽ đến lúc đó chỉ là để anh ta ra mặt mà thôi.
Lạc Hân đã chết, đối thủ duy nhất của Lâm Thanh Diện chỉ còn lại Lạc Tâm và mấy tâm phúc của cô ta ở Kinh Đô, sau khi có lệnh bài gia chủ và mật mã tài khoản tổng, Lạc Tâm đối với Lâm Thanh Diện mà nói không có uy hiếp gì nữa.
Anh đến tìm Lý Vân Khê, chẳng qua là vì ngày đó về đến nhà họ Lâm, để người nhà họ Lâm biết, anh có thực lực và tư cách tiếp quản nhà họ Lâm mà thôi.
“Sư phụ người gần đây như thế nào rồi, trong mấy sư huynh đệ chúng ta, người duy nhất biết tung tích của sư phụ, chắc chỉ có mình đệ.” Sau khi nói xong kế hoạch giành lại nhà họ Lâm, Lý Vân Khê nhàn rỗi nói một câu.
Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: “Sư phụ người vân du khắp nơi quen rồi, đệ đâu biết tung tích của sư phụ chứ, có lẽ đợi khi người muốn gặp chúng ta, sẽ tự mình tìm chúng ta thôi.”
Lý Vân Khê có chút thất vọng lắc đầu, anh ta vốn còn tưởng Lâm Thanh Diện biết tung tích của sư phụ, không ngờ cũng như vậy, ngay cả đồ đệ mà sư phụ thích nhất cũng không biết tung tích của người, vậy bọn họ muốn tìm sư phụ thần long thấy đầu không thấy đuôi này, thật sự khó càng thêm khó.
“Đừng nói chuyện về sư phụ nữa, thực lực của sư phụ mạnh mẽ, hơn nữa năm châu bốn biến đều có bạn bè, cuộc sống mà sư phụ trải qua bây giờ, chắc chắn tiêu diêu tự tại hơn chúng ta, lần này đệ đến, ngoài tìm huynh nhờ giúp đỡ, thật ra còn có một chuyện khác muốn hỏi sư huynh.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
“Ổ? Chuyện gì?” Lý Vân Khê mặt mày lộ ra biểu cảm tò mò.
“Sư huynh biết Quan Lĩnh ở đâu không?” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Khi anh ở Hồng Thành, kêu Trần Tài Anh điều tra chuyện về Quan Linh rất lâu, nhưng mãi không có kết quả, điều này khiến anh cảm thấy cái gọi là Quan Lĩnh này rất thần bí.
Lý Vân Khê cũng coi như là một người hiểu biết rộng, không chừng anh ta sẽ biết một số chuyện về Quan Lĩnh.
Lý Vân Khê sau khi nghe thấy câu hỏi này của Lâm Thanh Diện, sắc mặt lập tức thay đổi, kinh ngạc nói: “Đệ sao lại biết Quan Lĩnh? Lâm Thanh Diện, đệ không phải muốn đến chỗ đó chứ? Đệ tuyệt đối đừng nghĩ không thông, loại địa phương đó, căn bản không phải nơi con người có thể đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.