Rể Quý Trời Cho

Chương 342: Cho anh mười lá gan, anh có dám giết tôi không?




“Ồ? Cho anh mười lá gan, anh có dám giết tôi không?” Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thanh Diện vang lên, nhiệt độ trong quán ăn giám xuống mấy độ.
Trong lòng Trương Quân Hào lộp bộp, sau đó vội vàng ngẩng đầu lên nhìn vào trong quán ăn, lúc ánh mắt anh ta chạm phải ánh mắt của Lâm Thanh Diện, cả người anh ta lập tức nổi da gà.
Hóa ra là Lâm Thanh Diện!
Trương Quân Hào hít một hơi thật sâu, hai chân đột nhiên run rẩy.
“Cậu….cậu chủ….cậu…..” Trương Quân Hào mấp máy miệng, ngay cả giọng nói căng thẳng của mình cũng khó để phát ra.
Anh Báo không chú ý đến phản ứng của Trương Quân Hào, sau khi anh ta nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện, đột nhiên cảm thấy Lâm Thanh Diện vô cùng kiêu ngạo, ở trước mặt Trương Quân Hào còn dám nói những lời như vậy, đúng là không cần mạng mà.
Anh ta bước lên một bước, đưa tay ra chỉ vào mũi Lâm Thanh Diện, mắng: “Mày thật sự coi trọng bản thân mình như vậy sao? Anh Hào muốn giết chết mày, cần gì đến mười lá gan, anh Hào đích thân đến đây, mày còn dám giả bộ như vậy, hôm nay mày chết chắc rồi!”
“Vậy sao?” Lâm Thanh Diện bật cười: “Câu nói này để Trương Quân Hào tự mình nói với tôi, tôi muốn xem xem anh ta có dám nói như vậy không.”
Trương Hạng ở bên cạnh, nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, dù sao với uy danh của Trương Quân Hào ở Kinh Đô, muốn giết một người dễ như trở bàn tay.
Nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Trương Quân Hào, trên mặt Trương Hạng lại hiện lên sự nghi hoặc, Trương Quân Hào tiếng tăm lừng lẫy, tại sau sau khi đi vào khí thế trên người lại trở nên yếu hơn?
Hơn nữa anh ta bị hoa mắt sao? Tại sao lại cảm thấy hai chân của Trương Quân Hào đang run rẩy?
“Mẹ nó, mày thật là….” Anh Báo thấy Lâm Thanh Diện vẫn tỏ ra coi thường Trương Quân Hào, đột nhiên có chút tức giận.
Lúc này, Trương Quân Hào mới phản ứng lại, dùng chân đá vào mông của anh Báo, khiến anh Báo ngã sấp xuống đất, hai cái răng cửa của anh ta đều bị gãy.
Trương Hào Quân vội vàng đi về phía Lâm Thanh Diện, cúi người nhận tội nói: “Cậu….cậu chủ, tôi không ngờ cậu lại ở đây, cái đồ không có não này gọi điện cho tôi nói có người gây chuyện với cậu ta, nói là muốn khiêu khích tôi, tôi mới qua đây, nếu như biết người đó là cậu chủ, đánh chết tôi cũng không dám nói những lời như vậy.”
“Cho dù không phải là tôi, người của anh có thể tùy tiện ức hiếp người khác như vậy sao? Trương Quân Hào, uy phong của anh thật rất tệ mà!” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
“Tôi không dám, tôi không dám, đều là vấn đề của tôi, tôi xin lỗi cậu chủ, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi, sẽ để những chuyện như này xảy ra nữa.” Cơ thể Trương Quân Hào run rẩy, vội vàng cầu xin.
Anh Báo và những người khác đều nghĩ là Trương Quân Hào đến thì sẽ có người giúp đỡ bọn họ, nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của Trương Quân Hào với Lâm Thanh Diện, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đặc biệt là anh Báo, anh ta che cái miệng đang chảy máu của mình, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện và Trương Quân Hào, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, lông tơ trên người đều dựng hết lên.
“Anh…..anh Hào sao lại cung kính với anh ta như vậy? Mình….lần này mình chọc phải nhân vật lớn rồi sao? Toi rồi toi rồi, ngay cả anh Hào cũng phải cúi đầu trước anh ta, vậy không phải mình sẽ gặp xui xẻo lớn sao?”
Trương Hạng cũng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Trương Quân Hào, không ngờ Trương Quân Hào lại khách khí với Lâm Thanh Diện như vậy, xem ra Lâm Thanh Diện quả thật không đơn giản như anh ta nghĩ.
Đồng thời trong lòng anh ta cũng cảm thấy có chút may mắn, may mà hôm nay Lâm Thanh Diện đến, nếu không dựa vào tình hình của anh ta, chắc chắn sẽ không giữ được quán ăn, nói không chừng còn bị anh Báo đánh cho một trận.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Thanh Diện hiện lên một chút cảm kích.
Sau khi Trương Quân Hào xin lỗi Lâm Thanh Diện, đi đến trước mặt anh Báo, nắm lấy cổ áo anh ta, trực tiếp kéo đến trước mặt Lâm Thanh Diện.
“Xin lỗi cậu chủ!”
Anh Báo cũng không ngốc, sau khi nghe thấy Trương Quân Hào nói vậy, lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Thanh Diện, xin tha thứ: “Cậu…cậu chủ, tôi sai rồi, anh đại nhân đại lượng, xin hãy tha cho tôi.”
Trường Hạng ở bên cạnh nhíu chặt mày, Trương Quân Hào lại gọi Lâm Thanh Diện là cậu chủ, ở Kinh Đô, có thể được Trương Quân Hào gọi như vậy sợ là không được mấy người, cộng thêm Lâm Thanh Diện có họ Lâm, trước đây Trương Quân Hào từng ở nhà họ Lâm, trong đầu Trương Hạng lập tức nghĩ đến một khả năng.
Anh ta trợn tròn mắt, khuôn mặt tràn đầy sự khó tin nhìn Lâm Thanh Diện, lẽ nào….người lúc nhỏ cùng mình bưng đồ ăn cho khách là người nhà họ Lâm?
Trong lòng Trương Hạng dâng lên một cảm giác đáng sợ, rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Lâm Thanh Diện liếc nhìn anh Báo, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Anh nghĩ là chỉ cần xin lỗi là chuyện này kết thúc sao? Trương Quân Hào, tôi cứ nghĩ là anh có thể đi đến ngày hôm nay cũng xem như là biết nhìn xa trông rộng, không ngờ anh lại xúi giục thuộc hạ của mình đi làm những chuyện ép mua ép bán như thế này, anh cảm thấy mình đã có thể xưng Vương ở Kinh Đô rồi sao?”
Trương Quân Hào nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, đột nhiên sững sờ, có chút nghi hoặc hỏi: “Cậu chủ, cậu có ý gì? Tôi chưa từng xúi giục thuộc hạ đi làm những chuyện ép mua ép bán?”
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn về phía anh Báo, trong ánh mắt hiện lên sự chất vấn.
“Nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Sắc mặt của anh Báo đã trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt hiện lên sự tuyệt vọng.
Trương Quân Hào thấy anh Báo không nói gì, trực tiếp đá vào mặt anh ta, mắng: “Cậu bị câm sao, tôi kêu cậu nói cơ mà!”
Anh Báo không dáng thờ ơ nữa, vội vàng nói rõ ràng chuyện mình thấy việc kinh doanh quán ăn của Trương Hạng rất tốt, nên muốn mượn danh tiếng của Trương Quân Hào bắt Trương Hạng chuyển nhượng lại cho anh ta.
Sau khi Trương Quân Hào nghe xong, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận, anh ta đã cảnh cáo thuộc hạ của mình từ lâu, yêu cầu bọn họ không được mượn uy danh của anh để đi ra ngoài gây chuyện, không ngờ anh Báo lại làm trái với ý của anh ta, dám mượn danh tiếng của anh ta để ép Trương Hạng chuyển nhượng lại quán ăn.
Cái này rõ ràng là đang gây phiền phức cho Trương Quân Hào sao.
Không đợi Lâm Thanh Diện lên tiếng, Trương Quân Hào đã ra tay với anh Báo, đấm vào mặt anh Báo một phát.
“CMN, cậu lại dám mượn danh tiếng của tôi để làm những chuyện như thế này ở bên ngoài, mẹ nó thật sự cho cậu mặt mũi mà, cậu có biết lần này cậu đem lại cho tôi bao nhiêu phiền phức không, hôm nay không đanh cậu, Trương Quân Hào tôi sau này không cần phải đi trên con đường này nữa!”
Trương Quân Hào không hề lương tay với anh Báo, nếu như hôm nay chỉ là anh ta phát hiện ra anh Báo làm chuyện như thế này, anh ta tùy tiện trừng phạt anh Báo là xong, nhưng hôm nay chuyện này lại bị Lâm Thanh Diện bắt gặp, Trương Quân Hào không thể nhân nhượng với anh Báo.
Lâm Thanh Diện cũng biết được chuyện này không liên quan đến Trương Quân Hào, là anh Báo mượn danh tiếng của Trương Quân Hào để diễu võ dương oai ở bên ngoài, thấy Trương Quân Hào ra tay cũng không ngăn cản.
Năm phút sau, anh Báo đã bị Trương Quân Hào đánh đến mức gần chết, máu ở trong miệng không ngừng chảy ra, cả khuôn mặt của anh ta đã biến thành một cái đầu heo, không nhận ra được dáng vẻ ban đầu.
“Cậu chủ, chuyện này này quả thực là trách nhiệm của tôi, là tôi không quản lý tốt mới để thuộc hạ xuất hiện loại người như thế này, nếu như cậu chủ muốn trách phạt tôi, tôi cũng không có một lời oán giận nào.” Trương Quân Hào nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện liếc nhìn anh ta, nói: “Được rồi, là anh ta mượn danh tiếng của anh để làm chuyện này, chỉ cần trách phạt một mình anh ta là được rồi, nhưng sau này có dùng người thì cũng mở to mắt ra, không phải người nào cũng có thể bán mạnh cho anh, dùng sai người có thể khiến anh rơi xuống vực chỉ sau một đêm.”
Trương Quân Hào vội vàng gật đầu, nói: “Xin nghe theo lời dạy của cậu chủ.”
“Cậu chủ, vậy cậu muốn xử lý cậu ta như thế nào?” Trương Quân Hào lại liếc nhìn anh Báo.
“Đánh gãy chân sau đó ném ra ngoài, loại người này sẽ chỉ mang lại tai họa cho anh.” Lâm Thanh Diện nói.
Trương Quân Hào lập tức gật đầu, ra hiệu cho mấy người thuộc hạ của mình, lập tức có hai người đi đến, ném anh Báo đang hấp hối ra ngoài, chỉ cần nghĩ qua là có thể biết được anh ta sẽ có kết cục như thế nào.
Trương Hạng đứng bên cạnh khuôn mặt tràn đầy sự xúc động, không ngờ Lâm Thanh Diện lại có uy thế lớn như vậy, chỉ một câu nói có thể quyết định số phận của anh Báo, người mà anh ta không thể động vào, lúc nãy ngồi uống rượu với Lâm Thanh Diện anh ta hoàn toàn không cảm nhận được cái khí thế này trên người anh.
Lâm Thanh Diện quay đầu lại nhìn Trương Hạng, trên mặt lại khôi phục lại sự lương thiện lúc trước, cười nói: “Phiền phức đã được giải quyết, sau này cậu không cần phải lo lắng có người đến quấy rối cậu nữa.”
Vẻ mặt Trương Hạng rất xúc động nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Lâm Thanh Diện, hôm nay thật sự cảm ơn cậu, tôi không có gì có thể cho cậu, những chỉ cần cậu nói một câu, cậu muốn cái quán ăn này của tôi, tôi cũng sẽ lập tức đưa cho cậu.”
“Không cần, bữa rượu hôm nay đã đủ rồi tôi có thể không cần phải trả tiền chứ.” Lâm Thanh Diện cười nói.
Trong lòng Trương Hạng vô cùng cảm động, anh ta sao có thể lấy tiền rượu của Lâm Thanh Diện chứ.
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Trương Hào Quân nói: “Đây là bạn thưở nhỏ của tôi, sau này cậu ấy gặp rắc rồi gì, anh hãy giúp đỡ cậu ấy.”
Trương Quân Hào vội vàng gật đầu nói: “Cậu chủ yên tâm, bạn của cậu chính là bạn của tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh ấy.”
Nói xong, Trương Quân Hào lấy điện thoại của mình ra muốn trao đổi phương thức liên lạc với Trương Hạng.
Trương Hạng đã cảm động đến mức không nói nên lời, Trương Quân Hào nổi tiếng khắp Kinh Đô lại muốn xin cách để liên lạc với anh ta, hơn nữa còn nói muốn làm bạn với anh ta, điều này đối với Trương Hạng mà nói, chắc chắn là một niềm vui bất ngờ.
Nếu như thật sự được làm bạn với Trương Quân Hào, sau này Trương Hạng sẽ không cần phải lo lắng đến việc có người gây rắc rối cho mình nữa.
Ở Kinh Đô, ngoài mấy gia tộc lớn, không có mấy người dám động vào Trương Quân Hào.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Lâm Thanh Diện liếc nhìn thời gian, cảm thấy có lẽ Lý Vân Khê đã ở về võ quán Vân Khê, anh tạm biệt hai Trương Hạng và Trương Quân Hào, vội vàng đi về phía võ quán Vân Khê.
Sau khi Lâm Thanh Diện rời đi, Trương Hạng nhìn Trương Quân Hào, hỏi một câu mà lúc nãy anh ta vẫn không dám hỏi.
“Anh Hào, Lâm Thanh Diện…là người của nhà họ Lâm sao?”
Nghe thấy câu hỏi của Trương Hạng, Trương Quân Hào bật cười nói: “Anh có thể tự mình phỏng đoán, câu hỏi này tôi không thể trả lời anh, cậu chủ đã không nói cho anh biết, chứng tỏ anh ấy không muốn nói, nếu như tôi nói ra chỉ sợ sẽ bị trừng phạt.”
Mặc dù Trương Hào Quân chỉ trả lời một cách mơ hồ, nhưng cho dù là một tên ngốc cũng có thể nghe ra ý tứ trong câu nói của anh ta.
Trương Hạng hít một hơi thật sâu, làm bạn với Lâm Thanh Diện có lẽ là chuyện lợi hại nhất mà anh ta đã từng làm trong cuộc đời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.