Rể Quý Trời Cho

Chương 329: Chịu khổ




Trong biệt thự, Lạc Hân ngồi trên sô pha, thích thú nhìn đồ đạc đó của Lâm Thanh Diện bị Tống Huyền Khang vứt ra ngoài, trên mặt mang theo biểu cảm khinh bỉ, thương hại, chế giễu.
Bốn người Tống Bích Hoài vẫn bị treo lên, bởi vì thời gian bị trói quá lâu, trên cổ tay của mấy người đều đã xuất hiện vết bầm, hai người Tống Huyền Khanh và Tôn Tuệ Phương bởi vì tuổi tác cao, sắc mặt đều trở nên có chút trắng bệch.
Mấy người Lạc Hy dẫn đến sớm đã được sắp xếp ở sau cửa, chỉ cần Lâm Thanh Diện trở về, mấy vệ sĩ này sẽ ra tay bắt Lâm Thanh Diện lại.
“Lâm Thanh Diện này cũng thật là người vô vị, những thứ này hình như nó khi ở nhà họ Lâm cũng có, không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, nó vậy mà còn chưa có vứt, xem ra nói vẫn lưu luyến tài sản của nhà họ Lâm tôi, mấy thứ rác rưởi này nó cũng không nỡ vứt đi, thật là nực cười.” Lạc Hân mở miệng nói một câu.
“Lâm Thanh Diện chẳng qua chỉ là nhớ lại chuyện cũ mà thôi, tài sản của nhà họ Lâm có gì mà phải thích, đừng hướng theo suy nghĩ của bản thân bà.” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
Lạc Hân mím môi, hoàn toàn không đồng tình với lời của Hứa Bích Hoài, theo bà ta thấy, Lâm Thanh Diện không vứt những thứ này đi, chính là bởi vì không nỡ từ bỏ tài sản của nhà họ Lâm, cái loại không có bản lĩnh này, thật sự không xứng làm con trai của bà ta.
“Bà đến bao giờ mới có thể thả tôi xuống? Bà thấy tôi cũng giúp bà gọi Lâm Thanh Diện về rồi, bà thả tôi xuống trước đi, tôi cảm thấy tôi sắp không kiên trì được nữa rồi.” Mặt mày của Tống Huyền Khanh là sự van xin nói một câu với Lạc Hân.
“Đợi tôi bắt được tên phế vật Lâm Thanh Diện đó, tự nhiên sẽ xem tình hình mà thả các người, còn Hứa Bích Hoài này thì đợi chôn cùng Lâm Thanh Diện đi.” Lạc Hân mở miệng.
“Tuyệt đối đừng, tôi chỉ có một đứa con gái, nó chỉ là bị tên vô dụng Lâm Thanh Diện đó mê hoặc mà thôi, bà chỉ cần đối phó với Lâm Thanh Diện là được rồi, giữ con gái cho chúng tôi, chúng tôi còn mong nó nuôi.” Tống Huyền Khanh lo lắng mở miệng nói.
“Mẹ, lần này mẹ thật sự khiến con quá thất vọng rồi, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự xảy ra chuyện gì, con sẽ chết cùng anh ấy, mấy người vẫn là đi tìm người khác nuôi đến già đi.” Hứa Bích Hoài đanh thép nói.
Lạc Hân đột nhiên bật cười, vẻ mặt của bà ta tràn ngập sự giễu cợt, liếc nhìn Hứa Bích Hoài, mở miệng hỏi: “Cô thật sự bị đồ bỏ đi Lâm Thanh Diện đó tẩy não rồi sao, nó bị tôi đuổi khỏi nhà họ Lâm, là bàn tay trắng, hơn nữa nghe nói ba năm nay nó cũng là loại vô tích sự, cô vì một người như vậy từ bỏ ba mẹ của mình, đáng không?”
“Lâm Thanh Diện không có tệ như những gì bà nghĩ đâu, cho dù anh ấy lát nữa thật sự về đến, dựa vào mấy người bà mang đến, cũng không nhất định có thể ứng phó với anh được.”
Lạc Hân vẻ mặt khinh thường, bà ta lần này ra ngoài dẫn theo vệ sĩ, đều là cao thủ hàng đầu của nhà họ Lâm, tùy tiện cử một người ra, cũng có thể lấy một địch 10, Lâm Thanh Diện sao có thể ứng phó được với bọn họ.
“Tôi biết Lâm Thanh Diện thật sự có một ít thân thủ, lần trước nó về thủ đô, còn đánh bại Lâm Tài Thu, nhưng thực lực của Lâm Tài Thu tính là cái gì chứ, những người mà tôi dẫn đến, người nào người nấy cũng có thể đánh được ba tên Lâm Tài Thu đó, Lâm Thanh Diện cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể ứng phó với bọn họ được.” Mặt mày Lạc Hân có chút đắc ý, đối với cao thủ của nhà họ Lâm rất tự tin.
Lúc này một vệ sĩ ở cửa quay đầu nhìn sang Lạc Hân, mở miệng nói: “Gia chủ, có người đến rồi.”
Lạc Hân lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía cửa, không lâu sau, cửa biệt thự bèn bị người ta đẩy ra, Lâm Thanh Diện một mình từ bên ngoài đi vào.
Sau khi nhìn thấy bốn người Hứa Bích Hoài bị treo lên, trong lòng Lâm Thanh Diện bỗng bùng lên một cơn lửa giận, hai mắt anh nhìn sang Lạc Hân, nghiến răng nói: “Bà đang tìm chết!”
Lạc Hân từ trên sô pha đứng dậy, vẻ mặt xem thường nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Tôi thật sự không ngờ, mạng của cậu lại lớn đến vậy, vậy mà có thể trốn được khỏi tay thương hội Thiên Nguyên, xem ra thật sự là tôi xem thường cậu rồi.”
“Cậu chắc không ngờ tôi sẽ xuất hiện ở đây, tôi cũng không ngờ cậu vậy mà có thể mạo danh con trai tôi trong thời gian dài như vậy với tôi, bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, nói con trai tôi bây giờ đang ở nơi nào, tôi có thể để cậu chết một cách thống khoái.”
Lâm Thanh Diện bây giờ căn bản không có tâm trạng quan tâm Lạc Hân, hai mắt của anh chỉ nhìn vào người Hứa Bích Hoài, phát hiện vết roi trên người cô, trong lòng bỗng nhói đau, sau đó muốn xông đến, cứu Hứa Bích Hoài xuống.
Vào lúc này, những vệ sĩ mà Lạc Hân sắp xếp ở sau cửa, nhanh chóng xông về phía Lâm Thanh Diện, trực tiếp bao vây lấy Lâm Thanh Diện.
Mắt của Lâm Thanh Diện quét xung quanh, trên người cũng tản ra sát khí, khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Bích Hoài thê thảm như vậy, trong lòng Lâm Thanh Diện đã sinh ra sát ý với Lạc Hân.
Nếu Lạc Hân chưa từng xem Lâm Thanh Diện là con trai của mình, vậy Lâm Thanh Diện cũng không cần thiết coi Lạc Hân là mẹ của mình.
Giữa hai người bọn họ có, chẳng qua chỉ là sự hận thù vô tận mà thôi, bây giờ Lạc Hân ở trong mắt Lâm Thanh Diện chỉ là một kẻ cướp đoạt tài sản của nhà họ Lâm, còn không ngừng muốn hãm hại kẻ thù của bà ta mà thôi.
“Lâm Thanh Diện, có cao thủ của nhà họ Lâm ở đây, cậu hôm nay không làm nên được trò trống gì đâu, tôi khuyên cậu vẫn là mau chóng nói chuyện của con trai tôi cho tôi biết, nếu không, tôi sẽ để cậu mở mắt nhìn vợ cậu bị tôi đánh chết.”
Lạc Hân nói rồi đưa tay cầm chiếc roi trên bàn, còn đung đưa trước mặt Lâm Thanh Diện.
“Lâm Thanh Diện, cậu mau nghe lời bà ta đi, bà ta bảo cậu làm gì thì cậu làm đó, cho dù bà ta muốn mạng của cậu, cậu cũng phải đưa mạng của cậu ra, tôi không muốn con gái của tôi bởi vì cậu mà mất đi mạng sống.” Tống Huyền Khanh vội vàng mở miệng hét lên.
Lâm Thanh Diện ngoảnh đầu liếc nhìn Lạc Hân, hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Dựa vào mấy người này của bà sao, nằm mơ!”
Nói xong, Lâm Thanh Diện trực tiếp ra tay với vệ sĩ ở trước mặt mình, một đấm anh xuất ra, người vệ sĩ đó căn bản không có đặt anh vào trong mắt, tuy nhiên, đợi khi anh ta nhìn thấy tốc độ nắm đấm của Lâm Thanh Diện, sắc mặt lập tức lộ ra biểu cảm kinh sợ, cú đấm này vậy mà còn nhanh hơn mấy lần so với tốc độ phản ứng của anh ta.
Cho dù mắt của anh ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện ra đòn với anh ta, cơ thể của anh ta căn bản không kịp phản ứng.
Cú đấm đó đánh trên trúng người tên vệ sĩ đó, tên vệ sĩ trực tiếp bay ra ngoài, đụng vào bức tường phía sau, trực tiếp khiến lớp sơn trên tường tróc xuống.
Vệ sĩ ngã ra đất, nôn ra một búng máu, vài giây sau, bèn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Bởi vì không muốn để Hứa Bích Hoài tiếp tục chịu khổ, cho nên Lâm Thanh Diện lần này trực tiếp dùng toàn lực, cho dù những vệ sĩ mà Lạc Hân dẫn đến là cao thủ hàng đầu của nhà họ lâm, cũng vẫn không cản được một kích toàn lực của Lâm Thanh Diện.
Lạc Hân mới đầu đầy tự tin xem lập tức ngây ngốc ra, bà ta vốn tưởng Lâm Thanh Diện có thể đánh bại Lâm Tài Thu, thực lực chắc cũng chỉ cao hơn Lâm Tài Thu một ít mà thôi, mà những vệ sĩ này của bà ta đều có thể đánh lại ba người Lâm Tài Thu, ai biết Lâm Thanh Diện vậy mà một cú đấm thì giải quyết được một người.
Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa nhìn thấy Lâm Thanh Diện ra tay, trong lòng cũng đều kinh ngạc, nhất là Tống Huyền Khanh, nghĩ đến lúc đầu bà ta làm khó Lâm Thanh Diện như vậy, hôm nào Lâm Thanh Diện không nhịn được, nếu như cho bà ta một quyền như vậy, bà ta sợ rằng sớm đã nhập thổ rồi.”
Lâm Thanh Diện sau khi giải quyết xong một tên vệ sĩ, không có bất cứ do dự nào, xoay người ra tay với tên vệ sĩ phía sau anh.
Mấy tên vệ sĩ đó sau khi nhìn thấy sự lợi hại của Lâm Thanh Diện, đều không dám lơ là nữa, định hợp sức lại khống chế Lâm Thanh Diện.
Tuy nhiên bọn họ vẫn xem thường Lâm Thanh Diện, cho dù bọn họ hợp sức, đối với Lâm Thanh Diện mà nói cũng không chịu nổi một kích như cũ.
Thân pháp của Lâm Thanh Diện rất nhanh, lao đến trước mặt mấy tên vệ sĩ, lực lượng toàn thân của anh đều vận dụng đến cực điểm, qua mấy nhịp thở đánh ngã hai tên vệ sĩ.
Lạc Hân thấy vệ sĩ của mình dễ dàng bị giải quyết như vậy, trong lòng bỗng sinh ra hoảng sợ, bà ta cảm thấy bản thân lần này đến Hồng Thành, thật sự sai rồi, bởi vì bà ta cho dù dẫn theo mấy vệ sĩ như vậy, không ngờ những người này vậy mà đến một tên Lâm Thanh Diện cũng không chống nổi.
Anh không phải là phế vật trong mắt của mọi người sao? Tại sao lại trở nên lợi hại như vậy chứ?
Lại một cú đấm nữa vung ra, cơ thể của tên vệ sĩ cuối cùng cũng ngã xuống, sau khi co giật vài cái, bèn không có động tĩnh gì nữa.
Sau khi giải quyết xong tất cả các vệ sĩ, Lâm Thanh Diện không thèm quan tâm Lạc Hân, mà vội vàng cầm con dao gọt hoa quả trên bàn, đi đến bên cạnh Hứa Bích Hoài, cắt đứt dây thừng trói trên cổ tay cô, thả cô xuống.
Anh đau lòng nhìn vết tím bầm trên người Hứa Bích Hoài, dịu dàng hỏi: “Đau không?”
Hứa Bích Hoài lắc đầu, mở miệng nói: “Em không sao, anh trước tiên nên xử lý chuyện ở đây đi, ba mẹ em còn cả chị Tôn bọn họ vẫn treo ở bên.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, sau đó vội vàng thả ba người Tống Huyền Khanh xuống.
Sau khi làm xong những truyện này, ánh mắt tràn đầy sát khí của Lâm Thanh Diện nhìn sang Lạc Hân, lạnh giọng nói: “Bà đã hoàn toàn chọc giận tôi, Lạc Hân, lần này là tự bà chui đầu vào lưới, bà đừng trách tôi tuyệt tình.”
Lạc Hân vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm nói: “Không thể nào, điều này không thể, cậu sao lại lợi hại như vậy, cậu chỉ là một tên phế vật mà thôi, nên là cậu bị tôi bắt, sau đó để mặc tôi làm sao thì làm đúng, sự tình tại sao lại trở thành như thế này?”
Lâm Thanh Diện cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Tôi ở nơi này chịu khổ làm phế vật mấy năm, bị người khác sỉ nhục mấy năm, ức hiếp mấy năm, chính vì muốn bà buông lỏng cảnh giác với tôi, cái danh phế vật này, mới là sự bảo vệ tốt nhất đối với tôi.”
“Trong thời gian mấy năm nay, tôi luôn tích lũy lực lượng của mình, từ cái lúc bà đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lâm thì tôi đã ý thức được, chỉ có bản thân mới là đáng tin nhất, bà tưởng tôi thật sự sẽ ngốc nghếch đi làm một phế vật sao?”
“Bây giờ xem ra, sự nhẫn nhục mấy năm nay của tôi, cuối cùng đến lúc nghiệm chứng thành quả rồi.”
Lạc Hân vô thức lùi lại phía sau mấy bước, vẫn là vẻ mặt không dám tin, đầu không tự chủ là lắc lắc.
“Bà không phải muốn gặp con trai của bà sao? Tôi bây giờ để anh ta qua đây, để mẹ con hai người đoàn tụ!” Lâm Thanh Diện khàn khàn nói.
Sau đó anh vỗ tay, Trần Tài Anh nhanh chóng dẫn một nhóm người đi vào bên trong, khiến Lạc Hân không có bất cứ đường lui nào.
Triệu Xuân Diệu cũng bị ép vào, trực tiếp quỳ trên đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.