Rể Quý Trời Cho

Chương 327: Lệnh bài gia chủ và mật mã tài khoản




Vịnh Đằng Long, Tôn Tuệ Phương đi đến cửa biệt thự trung tâm, thần sắc có chút nghiêm trọng, trên đường về, bà ta đã luôn cảm thấy một dự cảm không tốt, mí mắt cứ giật không ngừng.
Trực giác của bà ta trước giờ đều tương đối chuẩn, trước đây khi mí mắt giật, sẽ luôn xảy ra một số chuyện không như ý, cho nên bà ta mới cảm thấy có chút không được tốt lắm.
Khi bà ta nhìn thấy cửa hàng rào đang mở, trong lòng liền thịch một cái, bình thường cánh cửa này sẽ không mở ra, chỉ khi ra ngoài mới mở một chút, còn tình hình mở toang ra không đóng lại như thế này, bình thường đều sẽ không xảy ra.
Bà ta vội vàng đi vào bên trong biệt thự, phát hiện cửa biệt thự cũng đang mở, hơn nữa bên trong đúng lúc lại truyền đến một số tiếng kêu la, nhìn kỹ một cái, ba người Hứa Bích Hoài Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa vậy mà đều bị trói tay lại và treo lên, mà ở trước mặt ba người bọn họ còn có vài người đàn ông mặc đồ vest, và một người phụ nữ khí thế cường đại đang đứng.
Khi Tôn Tuệ Phương nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm kêu không hay rồi, vội vàng quay người, rời khỏi chỗ này trước, thông báo cho Lâm Thanh Diện.
Nhưng bà ta vừa mới quay người lại, liền đụng phải cơ thể của một người đàn ông cao lớn, người đàn ông đó cũng mặc đồ vest, chính là một trong những vệ sĩ của Lạc Hân.
“Nếu đã về rồi, thì đừng đi nữa, đi vào đi.” Vệ sĩ trực tiếp đẩy Tôn Tuệ Phương đi vào bên trong biệt thự, Tôn Tuệ Phương vội vàng lấy điện thoại di động của mình ra, muốn gọi cho Lâm Thanh Diện, thế nhưng lúc này bà ta mới nhớ ra điện thoại của mình bị hỏng rồi.
...
Mãn Thiên Tinh.
Lâm Thanh Diện theo Trần Tài Anh đến đây, hai người cùng đi đến căn phòng đang nhốt Triệu Xuân Diệu.
Cửa phòng vừa mở ra, một mùi ẩm mốc xen lẫn mùi nước tiểu tràn tới, Lâm Thanh Diện nhịn không được mà bịt mũi mình lại.
Triệu Xuân Diệu mỗi ngày đều sống trong hoàn cảnh như vậy, hơn nữa không được nhìn thấy mặt trời, mỗi ngày còn phải chịu sự dày vò của Trần Tài Anh, thời gian này anh ta đã trải nghiệm được thế nào gọi là tuyệt vọng.
Lâm Thanh Diện nhìn Triệu Xuân Diệu đang nằm trên giường đã trở nên giống y như quỷ, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nhưng anh vốn không có chút đồng cảm nào với Triệu Xuân Diệu, với những điều ác mà tên này làm, thì chịu đựng những sự trừng phạt này cũng là lẽ đương nhiên mà thôi.
Nghe thấy cửa mở ra, Triệu Xuân Diệu lập tức ngồi dậy khỏi giường, híp đôi mắt nhìn về phía cửa, nhìn thấy Lâm Thanh Diện đến, liền không nói không rằng mà quỳ xuống.
“Lâm Thanh Diện, cậu tha cho tôi đi, tôi biết sai rồi, sau này tôi nhất định sẽ làm lại con người mới, cuộc sống ở đây thật sự quá kinh khủng rồi, tôi muốn ra ngoài nhìn mặt trời, cầu xin cậu thả tôi ra ngoài đi.” Triệu Xuân Diệu cầu xin nói.
Trần Tài Anh quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Tên này đã cầu xin rất lâu rồi, tôi kêu cậu qua đây, là bởi vì hắn ta đã đề ra một điều kiện, tôi cảm thấy cậu có thể sẽ có hứng thú, cho nên mới bảo cậu qua đây.”
“Điều kiện gì?” Lâm Thanh Diện lên tiếng hỏi.
“Để hắn ta tự nói đi.” Trần Tài Anh nói, rồi quay đầu nhìn Triệu Xuân Diệu, lạnh giọng nói: “Mau mau nói điều mà anh muốn nói ra đi, chúng tôi không muốn ở đây chịu cái không khí dơ bẩn này với anh.”
Triệu Xuân Diệu hoàn toàn không do dự, vội vàng mở miệng nói: “Lâm Thanh Diện, cậu chắc là biết, tất cả quyền lực của nhà họ Lâm đều tập trung trên một tấm lệnh bài gia chủ, mẹ chúng ta năm đó chính là có được miếng lệnh bài gia chủ này, cho nên mới có thể làm ổn định người ở bên dưới.”
Nghe thấy ba chữ ‘mẹ chúng ta’, Lâm Thanh Diện cau mày, lạnh lùng nói: “Đừng có tỏ ra thân cận với tôi, tôi và anh không thân.”
Trên mặt Triệu Xuân Diệu lộ ra một tia lúng túng, nhưng cũng không dám nói gì, tiếp tục nói: “Tôi biết trong lòng cậu oán hận Lạc Hân, hơn nữa cậu chắc chắn cũng cảm thấy người thừa kế của nhà họ Lâm vốn dĩ nên là cậu, tôi ở đây lâu như vậy rồi, đã sớm không còn hứng thú với cái thân phận người thừa kế nhà họ Lâm này nữa, bây giờ thứ tôi muốn chỉ là đi nhìn mặt trời, ăn một bữa cơm ngon, những cái khác đã không còn khát vọng xa hoa gì nữa rồi.”
“Cho nên chỉ cần cậu đồng ý thả tôi, tôi có thể giúp cậu lấy miếng lệnh bài gia chủ đó tới, cái giao dịch này đối với cậu mà nói, chỉ lời chứ không lỗ, cậu thấy thế nào.”
Nghe thấy lời của Triệu Xuân Diệu nói xong, Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: “Anh định lấy lệnh bài gia chủ đó đến giúp tôi như thế nào? Tôi thấy anh là muốn nhân cơ hội này, truyền tin tức mình bị nhốt ở đây cho Lạc Hân đúng chứ, tôi khuyên anh tốt nhất là đừng có loại suy nghĩ này, bởi vì đến lúc đó Lạc Hân còn chưa đến, thì tôi đã có thể giết anh rồi.”
Trên mặt Triệu Xuân Diệu lộ ra một tia khổ sở, mở miệng nói: “Tôi đương nhiên là biết cậu có năng lực này, bây giờ tôi thật sự hối cải rồi, tôi thật sự không muốn sống trong hoàn cảnh như thế này nữa, tôi không có gạt cậu, Lạc Hân luôn mang lệnh bài gia chủ trên người, chỉ cần cậu chịu thả tôi ra, tôi có thể giúp cậu lừa Lạc Hân đến Hồng Thành, đến lúc đó cậu sắp xếp người bắt bà ta lại, không những có thể có được lệnh bài gia chủ, hơn nữa nếu như cậu muốn giết bà ta, tôi cũng sẽ không ngăn cản đâu.”
Nghe thấy lời này của Triệu Xuân Diệu, Lâm Thanh Diện nở nụ cười lạnh, Lạc Hân chỉ e là sẽ không bao giờ ngờ được, đứa con trai mà bà ta luôn xem là bảo bối, bây giờ vậy mà lại đang nghĩ xem nên gạt bà ta qua đây để giết như thế nào, vong ân bội nghĩa đến mức này, cũng coi như là một loại cảnh giới rồi.
“Muốn gạt Lạc Hân đến Hồng Thành, cách thì có rất nhiều, hơn nữa cũng không tính là khó khăn cho lắm, tại sao tôi lại cần anh giúp tôi chứ, tôi thấy hay là anh từ bỏ đi, anh cứ an phận mà ở đây, sống hết nửa đời còn lại của anh.” Lâm Thanh Diện nói.
Triệu Xuân Diệu lập tức sốt sắng, quỳ lết về đằng trước hai bước, nói: “Lâm Thanh Diện, cầu xin cậu đó, chỉ cần cậu chịu giúp tôi, tôi còn có thể nói cho cậu biết tất cả mật mã tài khoản của nhà họ Lâm, cái mật mã này hiện giờ chỉ có tôi và Lạc Hân biết, chỉ cần có mật mã tài khoản này, cậu mới có thể điều động tất cả tài sản của nhà họ Lâm, nếu không thì cho dù có có lệnh bài gia chủ đi chăng nữa, cậu cũng không thể có được tài phú của cả nhà họ Lâm.”
Nghe vậy, Lâm Thanh Diện im lặng, điều kiện này quả thực khiến anh có chút xao động, dù sao thì thu phục nhà họ Lâm cũng đã viết trong kế hoạch của anh rồi, nhà họ Lâm là tâm huyết của Lâm Trung Thiên, không nên để cho Lạc Hân bá chiếm.
Thế nhưng chỉ giết Lạc Hân, giành lấy vị trí gia chủ của bà ta, vốn không thể hoàn toàn thu hồi lại nhà họ Lâm được, dù sao ngoại trừ phải khiến cho tất cả người nhà họ Lâm đều tín phục ra, thì tài sản của nhà họ Lâm cũng cần phải nắm trong lòng bàn tay, anh mới có thể kiểm soát nhà họ Lâm được.
Nếu không một khi Lạc Hân chết rồi, cho dù anh có lấy được lệnh bài gia chủ đi nữa, thì những người từ lâu đã nhòm ngó vị trí gia chủ của nhà họ Lâm kia, cũng sẽ không phục tùng mệnh lệnh của anh.
Lệnh bài gia chủ chỉ là một tượng trưng cho quyền lực mà thôi, năm đó Lạc Hân sở dĩ có thể ngồi vững trên vị trí gia chủ của nhà họ Lâm, chính là vì nắm được toàn bộ mạch máu kinh tế của nhà họ Lâm, mỗi một món tiền trong gia tộc, đều phải thông qua sự đồng ý của bà ta thì mới được điều động, quyền này khiến cho những người có nảy sinh ý định căn bản không thể nào đưa nó vào thực tế được.
Suy cho cùng, cho dù những người này có trong tay có một chút tiền đi nữa, đối với người bình thường mà nói có thể là con số trên trời, nhưng đối với cả nhà họ Lâm mà nói, chẳng qua chỉ là một cọng lông bò mà thôi.
Lâm Thanh Diện không ngờ Lạc Hân lại nói cho Triệu Xuân Diệu biết thứ quan trọng như vậy, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một tia cảm thán, hoặc là nói, đố kỵ.
Phải, trong lòng Lâm Thanh Diện đã sinh ra một tia đố kỵ nhè nhẹ.
Anh cũng là đứa con được sinh ra từ bụng của Lạc Hân, thế nhưng thái độ đối đãi của Lạc Hân đối với anh và đối với Triệu Xuân Diệu, có thể nói là một trời một vực.
Cho dù Triệu Xuân Diệu là đứa con trai đầu tiên của Lạc Hân đi nữa, Lạc Hân cũng không nên hất tất cả sự tức giận lên người của Lâm Thanh Diện, dù sao năm đó cũng không phải Lâm Thanh Diện ép bà ta gả vào nhà họ Lâm.
Thấy Lâm Thanh Diện do dự, Triệu Xuân Diệu liền biết điều kiện mà mình đưa ra đã làm cho Lâm Thanh Diện động lòng rồi, bất kể là ai đi nữa, chỉ e đều không thể nào kháng cự mật mã tổng tài khoản của nhà họ Lâm được, dù sao điều này cũng có nghĩa là tài sản mà người bình thường có tiêu pha mấy trăm năm cũng không hết mà.
Dùng từ phú khả địch quốc để hình dung nhà họ Lâm, cho dù hơi có chút khoa trương, nhưng cũng xêm xêm đó rồi, ít nhất thì với tài phú của nhà họ Lâm, mua một quốc gia không lớn lắm cũng vẫn dư dả.
Hơn nữa đây vốn không phải là quan trọng nhất, nhà họ Lâm ở các nơi trong toàn quốc thậm chí là ở hải ngoại, đều sở hữu lượng sản nghiệp lớn, gần như có dính đến tất cả các ngành nghề, chỉ cần số sản nghiệp này tồn tại, nhà họ Lâm sẽ không ngã được, những nhân mạch tài phú kinh tế này, càng có giá trị hơn con số đơn thuần trong tài khoản nữa.
“Lâm Thanh Diện, nếu như cậu động lòng rồi, vậy thì đồng ý thả tôi ra đi, tôi nhất định sẽ nói mật mã tổng tài khoản cho cậu, đến lúc đó tôi lại giúp cậu lấy được lệnh bài gia chủ, như vậy thì cả nhà họ Lâm chính là tài phú của cậu rồi, sau này sẽ không ai dám ra tay với cậu nữa, tôi lấy cái này ra để đổi tự do với cậu, chắc là đã rất có lợi rồi.” Triệu Xuân Diệu lên tiếng.
Lâm Thanh Diện nhìn anh ta một cái, mở miệng hỏi: “Sao tôi xác định được cái mật mã mà anh cho tôi có phải là giả hay không chứ?”
“Tôi có thể lấy tính mạng của tôi ra bảo đảm với cậu, tôi đã đến bước đường này rồi, tôi thật sự không muốn chịu đựng cuộc sống như thế này nữa, bây giờ đối với tôi mà nói, tự do quan trọng hơn bất kỳ tài phú nào, tôi tuyệt đối sẽ không gạt cậu.” Vẻ mặt Triệu Xuân Diệu toàn là thành khẩn mà nói.
Lâm Thanh Diện suy nghĩ, nói: “Hay là như vậy đi, anh nói mật mã của tổng tài khoản cho tôi biết trước, tôi lấy đi nghiệm chứng một chút, nếu như là thật, tôi có thể cân nhắc trả tự do cho anh.”
Triệu Xuân Diệu lập tức trừng mắt, nói: “Vậy không được, nếu như tôi nói rồi, nhưng kết quả cậu lại không thả tôi, vậy tôi há không phải là lỗ nặng rồi sao?”
Trên mặt Lâm Thanh Diện lộ ra một nụ cười giễu cợt, nói: “Anh cảm thấy bây giờ anh còn có tư cách bàn điều kiện với tôi sao?”
Cơ thể Triệu Xuân Diệu lập tức run lên, đột nhiên ý thức ra, bản thân mình nói ra rằng mình biết mật mã của tổng tài khoản cho Lâm Thanh Diện biết như vậy, là một chuyện vô cùng ngu ngốc.

Vịnh Đằng Long.
Trong biệt thự, Tôn Tuệ Phương cũng bị vệ sĩ dùng dây treo lên, bốn người đều lơ lửng giữa không trung, cho dù có giãy dụa, cũng không có tác dụng gì.
Lạc Hân đứng ở trước mặt bốn người, trong tay cầm một cây roi, khí thế hừng hực.
Lúc đó sau khi Tống Huyền Khanh nói ra tên của Triệu Xuân Diệu, Lạc Hân liền ý thức ra có điều gì đó không ổn, cho nên đã bảo vệ sĩ của mình bắt bọn họ lại ngay.
Bà ta vốn muốn gọi điện thoại cho Triệu Xuân Diệu hỏi một chút, nhưng nghĩ đến Tống Huyền Khanh nói Triệu Xuân Diệu đã rời đi rất lâu rồi, vậy thời gian này bà ta và Triệu Xuân Diệu gọi điện thoại, mỗi lần Triệu Xuân Diệu đều nói mình không sao, sống ở Hồng Thành rất tốt, giữa hai cái này lại mâu thuẫn rồi.
Tuy có thể là Tống Huyền Khanh không rõ hành tung của Triệu Xuân Diệu, nhưng Tống Huyền Khanh tuyệt đối không thể biết tên của Triệu Xuân Diệu được.
Hơn nữa nhớ lại mỗi lần mà bà ta gọi điện thoại với Triệu Xuân Diệu trong thời gian này, đều có một loại cảm giác rất kỳ lạ, Triệu Xuân Diệu mỗi lần đều nói rất ít, hơn nữa gần như mỗi lần đều nói những lời y như nhau.
Điều này khiến cho Lạc Hân nghi ngờ, ‘Triệu Xuân Diệu’ mà thời gian này mình liên lạc, rất có thể không phải là bản thân anh ta.
Bà ta sợ đánh rắn động cỏ, nên không có liên hệ với Triệu Xuân Diệu, mà muốn hỏi mấy người Hứa Bích Hoài này trước, xem xem có thể hỏi ra điều gì không.
Bà ta cầm một cây roi, hỏi Tống Huyền Khanh mấy vấn đề, Hứa Bích Hoài nháy mắt ra hiệu với Tống Huyền Khanh, bảo bà ta đừng có nói, nhưng Tống Huyền Khanh làm sao mà có thể chịu được sự hăm doạ của người khác chứ, hơn nữa Lạc Hân cũng không có hàm hồ, tiến lên trước liền quất Tống Huyền Khanh vài roi, Tống Huyền Khanh bị đánh đến sợ, một hơi nói ra hết.
Chẳng qua Tống Huyền Khanh chỉ biết Triệu Xuân Diệu đã đến nhà giả mạo Lâm Thanh Diện, chuyện đằng sau thì không rõ nữa, cho nên vốn không nói ra được tin tức có ích gì, chỉ là đã giúp Lạc Hân xác định, một nhà Hứa Bích Hoài đã vạch trần Triệu Xuân Diệu từ lâu rồi, nhưng Triệu Xuân Diệu trong điện thoại lại nói anh ta luôn nguỵ trang rất tốt, điều này chứng minh, Triệu Xuân Diệu mà luôn nói chuyện điện thoại với bà ta, là giả.
Sau đó bà ta lại hỏi hai người Hứa Quốc Hoa và Tôn Tuệ Phương, hai người bọn họ không biết nhiều bằng Tống Huyền Khanh, Lạc Hân liền đặt sự chú ý lên người của Hứa Bích Hoài.
“Bây giờ xem ra, chắc hẳn chỉ có cô là biết nhiều nhất, nếu như cô chịu nói ra những gì cô biết, tôi có thể miễn một số nỗi đau da thịt cho cô, nếu không, tôi phải thử xem, cơ thể mảnh mai yếu ớt như cô, rốt cuộc có thể chịu được mấy roi của tôi!” Lạc Hân uy hiếp.
Hứa Bích Hoài nhìn Lạc Hân một cái, vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh giọng nói: “Tôi không biết gì hết, bà không hỏi được bất kỳ thứ gì từ chỗ tôi đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.