Rể Quý Trời Cho

Chương 323: Thật ra là tôi che giấu thân phận phú nhị đại




Hai người Từ Tài và Tú cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng này, không ngờ đến gia chủ của gia tộc đứng đầu ở Hồng Thành, vì Lâm Thanh Diện, vậy mà lại đạt đến trình độ không nhận người nhà.
Lâm Thanh Diện cười cười với hai người bọn họ, nói: “Tôi không nói sai đó chứ?”
Tú lập tức giơ một ngón tay cái lên với Lâm Thanh Diện, lên tiếng nói: “Bội phục, bội phục!”
Sau khi Cổ Thanh Triết để cho thuộc hạ của ông ta bắt hai ba con Lý Ngọc Thư và Lý Hựu lại, trực tiếp để hai người bọn họ quỳ gối trước mặt của Lâm Thanh Diện.
“Cậu Lâm, hai người đó đã bị bắt lại rồi, cậu xem xem xử lý bọn họ như thế nào.” Cổ Thanh Triết nói.
Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua những người mà Cổ Thanh Triết mang đến: “Chắc là trên người của người bên ông cũng mang theo loại gậy điện này nhỉ, thật là khéo, những người của hai người này mang đến đây cũng dùng loại gậy điện có cùng nhãn hiệu với loại này.”
Trên mặt của Cổ Thanh Triết lập tức tràn đầy lúng túng, biết Lâm Thanh Diện đã biết được quan hệ của ông ta với hai ba con Lý Ngọc Thư, có điều là không vạch trần ra mà thôi.
“Đúng... đúng vậy đó, thật là trùng hợp, chắc là gậy điện của nhãn hiệu này dùng tương đối tốt, cho nên mọi người đều mua nhãn hiệu này.” Cổ Thanh Triết nói.
“Đã trùng hợp như vậy, vậy thì cứ để cho người của ông cầm gậy điện mà hầu hạ bọn họ đi, một người mười phút.” Lâm Thanh Diện nói.
Hai người Lý Ngọc Thư và Lý Hựu đều hít sâu một hơi, lúc nãy bọn họ vừa mới thử qua uy lực của cây gậy điện này, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy mà gần như muốn mạng của bọn họ. Nếu như tiếp tục châm điện trên người của bọn họ mười phút, cho dù là không chết, chỉ sợ là bọn họ cũng phải nằm trên giường nửa năm.
“Anh họ...” Lý Ngọc Thư còn muốn cầu xin tha thứ.
Cổ Thanh Triết lập tức trừng mắt liếc ông ta một cái, truyền một tín hiệu từ trong mắt cho ông ta, kêu ông ta đừng nói chuyện nữa.
Mặt mũi của Lý Ngọc Thư lập tức tràn đầy uất ức, ông ta vốn cho rằng mình đến Hồng Thành còn có thể dựa vào quyền thế của anh họ mà vênh váo, không ngờ đến bây giờ mình bị bắt nạt, anh họ này không chỉ không giúp mình mà lại còn muốn giúp người khác để khi dễ mình, cái này quả thật làm cho mình uất ức không chịu được.
“Hai người các cậu cứ dựa theo lời của cậu Lâm đã nói, cầm gậy điện châm lên trên người của bọn họ mười phút.” Cổ Thanh Triết nói một câu với thuộc hạ của mình.
Hai người kia lập tức cầm cây gậy điện đi đến trước người của hai người bọn họ.
Trên mặt của Lý Ngọc Thư và Lý Hựu đều tràn đầy tuyệt vọng, nhưng mà cũng không dám nói cái gì.
“À đúng rồi, châm vào trong đũng quần của cậu ta một chút, phương diện kia của cậu ta có vấn đề, dùng liệu pháp giật điện, nói không chừng có thể trực tiếp chữa khỏi cho cậu ta.” Lâm Thanh Diện đưa tay chỉ vào Lý Hựu.
Hai mắt của Lý Hựu lập tức trợn tròn, đầu không ngừng lắc lắc, trong miệng lại nói: “Đừng mà, tha cho tôi đi, cầu xin anh đó...”
Nhưng mà Lâm Thanh Diện lại không nhìn vào sự cầu xin của anh ta, trên mặt còn mang theo một nụ cười trêu tức.
Cái người cầm cây gậy điện muốn chọc vào vật đàn ông của Lý Hựu cũng không nhịn được mà bật cười, có thể nghĩ đến dùng cây gậy điện này chọc vào trong đũng quần một chút là cảm giác chua xót như thế nào.
Sau khi trôi qua vài giây đồng hồ, trong khu nghỉ dường vùng quê này liền truyền đến tiếng la thảm thiết như heo bị làm thịt của hai ba con Lý Ngọc Thư và Lý Hựu.
Lâm Thanh Diện đứng dậy từ trên ghế, nói với Cổ Thanh Triết một câu: “Gia chủ nhà họ Cổ, nơi này giao cho ông vậy, chúng tôi đi trước đây.”
Cổ Thanh Triết cũng không dám nói cái gì, nhanh chóng gật gật đầu nói: “Cậu Lâm yên tâm đi, tôi nhất định sẽ dựa theo yêu cầu của cậu mà châm điện bọn họ mười phút.”
Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng gật đầu, căn bản cũng không quan tâm Cổ Thanh Triết có thật sự châm điện đủ mười phút hay không, anh cũng chỉ muốn để lại một lời cảnh cáo cho hai ba con nhà họ Lý này.
Hai người Từ Tài và Tú cũng đuổi theo sát Lâm Thanh Diện, ba người bọn họ dùng đi ra khỏi cổng khu nghỉ dường vùng quê.
Chờ sau khi ba người bọn họ đi xa rồi, Cổ Thanh Triết lén lút nhìn thoáng ra bên ngoài, lúc này mới chạy về mà nói với hai người kia: “Được rồi, dừng lại đi, cậu Lâm đã đi xa rồi.”
Lúc này, hai người đó mới dừng tay lại. Hai ba con của Lý Hựu và Lý Ngọc Thư cũng đã bị điện giật làm cho lé mắt, nếu như lại giật một chút nữa, chỉ sợ là hai người đó cũng trở thành đồ đần.
Qua một hồi lâu sau, hai người Lý Ngọc Thư và Lý Hựu mới từ từ ổn định lại, phản ứng đầu tiên của Lý Ngọc Thư chính là nhìn vào đũng quần của Lý Hựu, lên tiếng hỏi: “Con trai, chỗ đó của con như thế nào rồi, còn có cảm giác gì không?”
Lý Hựu lập tức khóc lên, lên tiếng nói: “Ba, nhà họ Lý chúng ta chỉ sợ là phải tuyệt hậu rồi.”
Lý Ngọc Thư lập tức một mặt khóc tang, ông ta quay đầu nhìn về phía Cổ Thanh Triết đang tức giận đứng ở đó, mở miệng nói: “Anh họ, lúc nãy thằng nhóc đó muốn chặt đứt đời sau của nhà họ Lý của tôi, tại sao anh lại không ngăn cản cậu ta lại?”
“Hừ, tôi ngăn cậu ta lại à? Nếu như tôi dám ngăn cản lại thì cũng sẽ không đơn giản là nhà họ Lý của cậu bị tuyệt hậu đâu, người lúc nãy chính là người mà ngay cả tôi cũng không trêu chọc được. Thật sự không biết các người trúng ngọn gió nào, vậy mà lại đi trêu chọc cậu ta.” Cổ Thanh Triết lạnh lùng nói.
Lý Ngọc Thư sửng sờ, mở miệng nói: “Anh họ, người đó không phải là tên phế vật nổi tiếng ở Hồng Thành các anh à? Sao lại là người mà ngay cả anh cũng không chọc nổi, không phải là anh hiểu lầm gì đó chứ?”
Cổ Thanh Triết trừng mắt liếc ông ta một cái, lên tiếng nói: “Cậu thì biết cái gì chứ, cái này gọi là tự bảo vệ bản thân mình. Nói thật cho cậu biết, người lúc nãy đừng nói là tôi không thể trêu chọc được, toàn bộ Hồng Thành này cũng không có ai trêu chọc được cậu ta.”
Hai mắt của Lý Ngọc Thư trừng lớn, lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc là cậu ta có lai lịch gì, tại sao lại nói như vậy?”
Cổ Thanh Triết nhìn quanh bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói với Lý Ngọc Thư: “Người của nhà họ Lâm ở Kinh Đô.”
Sau khi Lý Ngọc Thư nghe thấy như vậy, vẫn còn có chút nghi ngờ, nhưng mà sau khi nghĩ đến tên của người lúc nãy là Lâm Thanh Diện, trong lòng lập tức giật mình.
“Nhà... nhà họ Lâm ở Kinh Đô...” Trong lòng Lý Ngọc Thư dâng lên một cảm giác nghĩ mà sợ, mồ hôi ở trên lưng lập tức chảy ra, sau khi biết thân phận của Lâm Thanh Diện, nghĩ lại mình chỉ là bị điện giật một cái, Lý Hựu cũng chỉ có thể bị tuyệt hậu mà thôi, kết quả này vẫn còn được xem khá là nhẹ.
“Sau khi ra ngoài không được nói chuyện ngày hôm nay cho bất cứ ai biết, nếu không lại chọc phải tai họa, tôi không quản được các người đâu.” Cổ Thanh Triết lại nói một câu.
Lý Ngọc Thư nhanh chóng gật đầu, bây giờ ở trong lòng của ông ta cũng không có nửa điểm oán giận, muốn trách cũng chỉ có thể trách mình và đứa con trai này của mình không có mắt, trêu chọc phải một nhân vật kinh khủng như vậy.
...
Sau khi Lâm Thanh Diện cùng với hai người Từ Tài và Tú rời khỏi khu nghỉ dường vùng quê, cùng nhau đi vào bãi đỗ xe.
“Lâm Thanh Diện, rốt cuộc là sao anh có thể làm cho gia chủ nhà họ Cổ đối xử với anh cung kính như thế chứ, lúc nãy hả giận muốn chết đi được. Tôi vốn đang cho rằng gia chủ nhà họ Cổ đó đến đây, chúng ta quỳ xuống cũng gặp khó khăn nữa.” Tú nhìn Lâm Thanh Diện, lên tiếng hỏi.
Lâm Thanh Diện cười cười với Tú, lên tiếng nói: “Tôi nói là tôi dùng tiền mua được gia chủ nhà họ Cổ, cô có tin không?”
“Xía, có quỷ mới tin, nếu như gia chủ nhà họ Cổ có thể thật sự mua được, vậy thì phải bỏ ra biết bao nhiêu tiền chứ, trông anh cũng không giống như là người có tiền.” Tú không tin nói.
“Thật ra thì tôi che giấu thân phận phú nhị đại.” Lâm Thanh Diện nở nụ cười.
“Anh bớt khoác lác ở đây đi, phú nhị đại nào mà lại có bộ dạng giống như anh. Trước kia tôi đã từng được chứng kiến mấy phú nhị đại kia rồi, đều là một thân hàng hiệu, lái xe hàng hiệu.” Tú nhếch miệng.
“Ồ, chẳng lẽ lại không có phú nhị đại không thích khoe khoang à?” Lâm Thanh Diện cười nói.
Lúc này ba người để đi đến phía trước chiếc Porsche 911 của Lâm Thanh Diện, sau khi Tú nhìn thấy thì lập tức kinh ngạc hét lên một tiếng: “Wow, tôi đã từng nghe nói chiếc xe này rồi, là Porsche đó, tôi nghe nói nó có giá hơn mười hai tỷ. Lâm Thanh Diện, không phải là anh nói anh là phú nhị đại à, nếu như anh có thể mua được chiếc xe này thì mới có thể được gọi là phú nhị đại đó.”
“Khá lắm, riêng một chiếc xe này cũng đã phải cần hơn mười hai tỷ, bây giờ người có tiền quả thật là không có chỗ để tiêu mà.” Từ Tài ở bên cạnh cảm khái một câu: “Lâm Thanh Diện, xe của cậu đâu rồi, so sánh với loại xe sang trọng này của người ta, chắc chắn là kém không ít đâu nhỉ.”
“Thật ra thì cũng không kém bao nhiêu.” Lâm Thanh Diện cười nói.
“Sư phụ, sư phụ nhìn xem cái thằng cha này lại nói khoác nữa rồi, lại còn dám nói không kém xe của người ta là bao nhiêu, quả thật là không có chút xấu hổ nào mà.” Tú le lưỡi.
Lâm Thanh Diện lấy chìa khóa của Porsche ra, sau đó ấn nút mở khóa, đèn xe sáng lên hai lần, Tú lập tức ngây ngẩn cả người.
Lâm Thanh Diện ngồi vào vị trí ghế lái, hạ cửa sổ xe xuống nói với hai người Từ Tài và Tú ở bên ngoài xe: “Lên xe mau đi, tôi đưa hai người trở về.”
Đôi mắt to trong trẻo của Tú trừng lớn, đứng im bất động nhìn vào chiếc xe này, không ngờ đến xe này thật sự là của Lâm Thanh Diện.
Đáng chết, sao cái tên này lại có thêm một đặc điểm để hấp dẫn sự chú ý của phụ nữ nữa rồi.
Tú thầm nhủ một câu ở trong lòng, sau đó leo lên xe cùng với Từ Tài.
Trên đường trở về, Tú vẫn cứ luôn hỏi rốt cuộc là chiếc xe này có phải là do Lâm Thanh Diện mua hay không, ngại Tú hỏi phiền phức, liền nói là không phải.
“Anh nhìn thử xem, tôi đã nói chiếc xe này không thế nào là do anh mua mà.” Tú giống như bắt được điểm yếu của Lâm Thanh Diện, nhảy cẫng lên.
“Đây là của người khác mua tặng tôi.” Lâm Thanh Diện lại bổ sung một câu.
Tú lập tức giống như một quả bóng xì hơi, hung hăng trừng Lâm Thanh Diện.
Sau khi lái xe đưa hai người đó về phòng khám, Lâm Thanh Diện cũng không ở lại, trực tiếp lái xe trở về vịnh Đằng Long.
Buổi tối, ở sân bay Hồng Thành.
Một chiếc máy bay đáp xuống mặt đất, Lạc Hân bước xuống từ trên máy bay, sau lưng còn mang theo mấy người vệ sĩ mặc đồ tây, một đám người khí thế hào hùng làm cho mọi người ở xung quanh ghé mắt nhìn sang.
“Ở đây chính là nơi sinh sống của cái tên phế vật Lâm Thanh Diện đó à? Quả nhiên nơi này chỉ thích hợp cho cái loại phế vật như nó ở lại đây thôi, không khí nơi này làm cho tôi cảm thấy thật là buồn nôn.” Lạc Hân nói một câu.
“Nhưng mà cũng may là tên phế vật kia đã chết rồi, bây giờ Hồng Thành này đã là nơi của con trai cưng Xuân Diệu của tôi, nghĩ như vậy không khí ở đây cũng đã dễ ngửi hơn rất nhiều.”
“Gia chủ, bây giờ có cần phải thông báo cho cậu chủ là bà đã đến Hồng Thành rồi hay không?” Một người đàn ông ở bên cạnh của Lạc Hân lên tiếng hỏi.
Lạc Hân lắc đầu, mở miệng nói: “Tạm thời không cần đâu, lần này tôi đến đây là muốn cho thằng bé niềm vui bất ngờ, thuận tiện nhìn xem thằng bé sử dụng thân phận của Lâm Thanh Diện sinh sống ở chỗ này như thế nào. Trước hết hôm nay không cần phải nói cho thằng bé biết là tôi đã đến đâu trước tiên cứ tìm cho tôi một nơi để nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Người đàn ông kia lập tức gật đầu.
Một đám người hùng hổ đi ra khỏi sân bay, thu hút sự chú ý của vô số người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.