Rể Quý Trời Cho

Chương 314: Giành giật bắt hoa cưới




Chạng vạng tối, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài chạy về nhà.
Dọc đường đi dường như Hứa Bích Hoài có tâm sự nên vẫn luôn cúi đầu, khuôn mặt đỏ lên, không biết suy nghĩ cái gì.
Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài như vậy thì khó hiểu mở miệng hỏi: “Công ty còn chuyện này không giải quyết được sao? Sao anh cảm giác em giống như có tâm sự vậy?”
Hứa Bích Hoài nghe anh hỏi thì khuôn mặt càng đỏ lên, nhanh chóng lắc đầu nói: “Không có, em chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Chỉ là… Không nói cho anh biết.” Hứa Bích Hoài kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười, không nghĩ tới Hứa Bích Hoài lại còn giấu anh.
“Lâm Thanh Diện, lần trước anh nói bởi vì anh tắm thuốc nên không thể làm… Chuyện này phải cần một tháng, hiện tại một tháng đã hết chưa?” Hứa Bích Hoài đột nhiên hỏi.
Lâm Thanh Diện sửng sốt, sau đó trong lòng hiểu được bạch Hứa Bích Hoài suy nghĩ cái gì, biểu cảm trên mặt mừng như điên.
Hứa Bích Hoài hỏi chuyện này, rõ ràng cố muốn làm chuyện đó với anh, nhưng Lâm Thanh Diện lại bất đắc dĩ vì thời gian tắm thuốc một tháng còn mấy ngày nữa, cho nên Hứa Bích Hoài hỏi chuyện này thì anh cũng không thể làm.
Nhưng mấy ngày nữa mà thôi, đối Lâm Thanh Diện không sao cả, anh nhẫn nhịn nhiều năm như thế thì nhịn thêm mấy ngày nữa cũng không sao.
“Còn mấy ngày nữa, có phải em không nhịn được đúng không?” Lâm Thanh Diện cười hỏi.
Hứa Bích Hoài lập tức đưa tay đánh Lâm Thanh Diện một cái, tức giận nói: “Anh mới không nhịn được, em chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, đúng là không biết xấu hổ.”
“Khuôn mặt em đã bán đứng em.” Lâm Thanh Diện vênh váo nói.
Hứa Bích Hoài lập tức đưa tay che mặt, tức giận hừ một tiếng, nghĩ thầm Lâm Thanh Diện đúng là tài giỏi, nhưng bản chất trai thẳng lại rất rõ ràng, lúc này không phải anh nên nói lời ngọt ngào dỗ mình sao.
Sao anh lại thích vạch trần cô như thế hơn nữa trên mặt đầy đắc ý, đáng đời anh phải nhịn mấy năm nay.
Hai người đi ngang qua một nhà khách sạn, nhìn thấy trước cửa khách sạn có cổng hoa cưới, trước cửa còn dán chữ hỷ, chắc là có một cặp đôi đang tổ chức hôn lễ.
Hứa Bích Hoài đi qua chỗ này thì bước chân chậm lại, hai mắt nhìn vào bên trong, trên mặt lộ ra cảm xúc phức tạp.
Lâm Thanh Diện cũng dừng bước theo Hứa Bích Hoài, anh nhìn thấy ánh mắt Hứa Bích Hoài lộ ra cảm xúc thì trong lòng Lâm Thanh Diện khẽ động, lập tức biết được Hứa Bích Hoài suy nghĩ cái gì.
Năm đó hôn lễ của anh và Hứa Bích Hoài không hoàn mỹ như những người khác, toàn bộ quá trình hôn lễ đối với Hứa Bích Hoài là một loại tra tấn.
Bởi vì lúc ấy Lâm Thanh Diện là tên vô dụng nổi tiếng Hồng Thành, Hứa Bích Hoài là người đẹp nhất Hồng Thành, đáng lẽ cô phải gả cho một người có năng lực hơn người, người đàn ông hiếm có khó tìm, kết quả lại bị ép gả cho một tên vô dụng, những người tham gia hôn lễ đều chê cười cô, không có ai chân thành chúc phúc cho cô.
Tuy rằng hiện tại Hứa Bích Hoài biết Lâm Thanh Diện không phải là một tên vô dụng, ngược lại anh còn tài giỏi hơn rất nhiều người, nhưng đối với cô thì hôn lễ lúc trước là một sự tiếc nuối.
Trong lòng mỗi cô gái luôn hy vọng mình có một hôn lễ lãng mạn, Hứa Bích Hoài cũng không ngoại lệ, cho nên hiện tại cô nhìn bên trong khách sạn bên đang tổ chức hôn lễ thì Hứa Bích Hoài sinh ra cảm giác kích động.
Lâm Thanh Diện nhìn ra được suy nghĩ của Hứa Bích Hoài, anh đi tới một bước cười nói: “Muốn vào xem không?”
Hứa Bích Hoài thở dài nói: “Thôi bỏ đi, người ta không mời chúng ta, chúng ta cứ đi vào như thế thì không thích hợp lắm.”
“Đi vào xem một chút thôi, hôm nay là ngày vui nên chú rể cô dâu sẽ không từ chối người khác chúc mừng cho mình.”
Lâm Thanh Diện nói xong thì kéo tay Hứa Bích Hoài đi vào trong khách sạn.
Khách mời ngồi ở giữa sảnh lớn khách sạn, náo nhiệt thảo luận về đôi mới cưới hôm nay.
Lúc này chú rể và cô dâu đang đứng trên sân khấu, người chủ trì nói mấy lời chúc mừng, chúc mừng hai người có cuộc sống mới.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đi vào khách sạn thì đứng ở một nơi hẻo lánh nhìn chú rể và cô dâu cử hành xong hôn lễ.
Sau đó đến phần cô dâu tung hoa cưới, Lâm Thanh Diện thấy thế thì nhanh chóng kéo Hứa Bích Hoài đi qua.
“Lâm Thanh Diện, anh làm gì vậy?” Hứa Bích Hoài có chút kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện.
“Không phải nói ai có thể bắt lấy được hoa cưới thì hôn lễ tiếp theo sẽ là người đó sao, anh muốn chuẩn bị cho em một hôn lễ thật long trọng.” Lâm Thanh Diện cười mở miệng.
Hứa Bích Hoài lập tức đỏ mặt, cô không nghĩ tới Lâm Thanh Diện mang cô tới chỗ này là vì muốn bắt hoa cưới, hơn nữa Lâm Thanh Diện nói muốn chuẩn bị cho cô một hôn lễ thật long trọng, chuyện này làm cho Hứa Bích Hoài có chút mơ màng.
Người này cũng có lúc lãng mạn sao?
Cô dâu đưa lưng về phía mọi người, hai tay tung hoa cưới về phía sau, phía dưới có không ít người nóng lòng muốn bắt hoa cưới của cô dâu, muốn giành giật hoa cưới vào trong tay mình.
Mọi người đưa tay muốn bắt lấy hoa cưới trên không trung thì một bóng người nhảy lên, vượt qua mọi người bắt được bó hoa cưới vào trong tay mình.
Bóng người kia rơi xuống đất, tất cả mọi người kinh ngạc kêu lên một tiếng, bởi vì vừa rồi tốc độ của người kia thật sự quá nhanh, những người muốn bắt hoa cưới vốn không kịp phản ứng thì người khác đã bắt được bó hoa cưới.
Lâm Thanh Diện bắt lấy hoa cưới thì đi đến trước mặt Hứa Bích Hoài, sau đó anh quỳ một gối xuống đất, một bàn tay đưa hoa cưới lên, hai mắt thâm tình nhìn Hứa Bích Hoài nói: “Em có đồng ý tổ chức hôn lễ với anh một lần nữa không?”
Hứa Bích Hoài đầy kích động, cảm xúc lập tức dâng lên trong lòng, cô vẫn dùng tay che miệng mình, hốc mắt lập tức có nước mắt chảy ra.
Một lúc lâu, Hứa Bích Hoài mới chậm chạp đưa tay nhận lấy bó hoa trong tay Lâm Thanh Diện nói: “Em đồng ý.”
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, bọn họ thấy Hứa Bích Hoài nhận bó hoa cưới thì lập tức vỗ tay nhiệt liệt.
Chú rể cô dâu cũng tràn đầy hạnh phúc ôm nhau, lúc này bọn họ đã truyền lại niềm hạnh phúc cho người khác, đối với bọn họ mà nói thì đó là quà chúc mừng tốt nhất.
Người chủ trì thấy thế cũng nhanh chóng nói, làm cho bầu không khí sôi nổi lên.
“Tặng người khác một bó hoa hồng, trên tay còn lưu lại hương thơm, niềm hạnh phúc của chú rể cô dâu đã tỏa ra xung quanh và truyền đến anh bạn này, tôi tin rằng anh bạn đã bắt được hoa cưới chắc chắn có thể cưới cô gái xinh đẹp này về nhà…”
Lúc này, trong bữa tiệc có một người uống say nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện, khi ông ta nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài thì hai mắt lập tức mở to, sau đó đứng lên.
“Lâm Thanh Diện! Sao tên vô dụng như cậu lại đến chỗ này? Hôm nay là ngày vui của người ta, tên vô dụng như cậu lại đến đây, không lẽ muốn mang tới sự xui xẻo cho người ta sao?” Người kia mở miệng nói to.
Người này là ba của Hứa Trai Hiệp, Hứa Quốc Đống, sau khi Hứa Bích Hoài đuổi Hứa Trai Hiệp ra khỏi công ty thì cuộc sống nhà bọn họ bắt đầu xuống dốc không phanh, Hứa Quốc Đống tự nhiên coi cả nhà Lâm Thanh Diện Hứa Bích Hoài là cái đinh trong mắt.
Chẳng qua Hứa Quốc Đống và Hứa Quốc Hoa giống nhau, cũng không có năng lực gì, Hứa Trai Hiệp không đấu Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, ông ta thì có cách gì tìm Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện gây phiền toái.
Bởi vì Hứa Trai Hiệp chiếm đoạt tài sản của người khác nên tịch thu toàn bộ tiền trong tài khoản, sau đó Hứa Trai Hiệp không tìm được công việc, cả ngày chỉ biết nghĩ cách nịnh nọt mấy cậu chủ nhà giàu, cuộc sống của bọn họ trở nên nghèo khó.
Hôm nay là hôn lễ của bạn con trai Hứa Quốc Đống, bởi vì nhà bọn họ sa sút nên Hứa Quốc Đống cũng không nhận được thiệp mời, nhưng Hứa Quốc Đống nghĩ mình lâu rồi chưa được ăn ngon, cho nên mặt dày bỏ bao thư ba chục nghìn trà trộn vào ăn tiệc.
Hiện tại ông ta ăn uống no say mới có tâm trạng nhìn ngó xung quanh, kết quả lại thấy Lâm Thanh Diện quỳ xuống tặng hoa cho Hứa Bích Hoài.
Lúc này ông ta đã uống rượu, lửa giận trong lòng lập tức bùng nổ, lớn tiếng kêu to về phía Lâm Thanh Diện.
“Mọi người đừng vỗ tay cho tên vô dụng này, người này chính là Lâm Thanh Diện nổi tiếng vô dụng ở Hồng Thành, chắc là mọi người đã nghe nói qua về cậu ta, cho dù loại người này đi đến đâu cũng sẽ mang xui xẻo cho người khác, bọn họ tới hôn lễ này không phải thật lòng chúc mừng cho người khác.” Hứa Quốc Đống đứng lên, trên mặt cười lạnh nhìn Lâm Thanh Diện.
Mọi người nghe thấy Hứa Quốc Đống nói thì lập tức dừng vỗ tay, sôi nổi bàn tán.
“Thì ra là tên vô dụng nổi tiếng kia, sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Đúng vậy, sao tên vô dụng này lại đến hôn lễ chứ, người ta không mời anh ta mà, anh ta còn bắt lấy hoa cưới, không phải có ý đồ cướp lấy không khí vui mừng của người khác sao.”
“Đúng là đáng ghét, không phải anh ta đã kết hôn rồi à, sao còn chạy tới bắt lấy hoa cưới chứ, không lẽ định gây sự sao?”

Lâm Thanh Diện đứng lên, quay đầu nhìn Hứa Quốc Đống một cái, lạnh lùng nói: “Tôi đến đây để muốn được dính không khí vui mừng của chú rể cô dâu mà thôi, ông nói như vậy đúng là hơi quá đáng rồi đó.”
Hứa Quốc Đống cười nhạo một tiếng nói: “Cậu đến đây để dính không khí vui mừng? Ai cho phép cậu tới, chú rể cô dâu có quan hệ với cậu sao, đúng là không biết xấu hổ.”
Chú rể thấy mọi người bắt đầu bàn tàn Lâm Thanh Diện thì cũng không muốn phá hủy bầu không khí nên mở miệng nói: “Không sao không sao, người tới là khách, không được mời cũng được chào đón, hai người cũng ngồi vào bàn uống ly rượu mừng, góp không khí vui mừng với chúng tôi.”
Hứa Quốc Đống thấy chú rể không ngại Lâm Thanh Diện tới hôn lễ của mình thì lập tức trừng mắt nói: “Không được, tên nhóc này không mang theo tiền mừng, dựa vào cái gì có thể ngồi đây uống rượu mừng, những người đang ngồi đều có tiền mừng.”
“Đúng vậy, không có tiền mừng thì sao có thể uống rượu mừng.” Không ít người ghét bỏ danh tiếng của Lâm Thanh Diện, cho nên nghe thấy Hứa Quốc Đống nói thì cũng lập tức nói theo.
“Mấy người đừng mong chờ cậu ta có thể đưa tiền mừng, cậu ta có thể lấy ra mười lăm nghìn đã không tệ rồi, tôi thấy nên đuổi cậu ta đi thôi.” Hứa Quốc Đống cười nhạo, dường như đã quên mình cũng chỉ bỏ bao thư ba mươi nghìn rồi trà trộn đi vào.
Lâm Thanh Diện thấy chú rể cũng không định đuổi bọn họ đi thì trong lòng cũng có ấn tượng tốt với anh ta, ít nhất người này không giống như Hứa Quốc Đống cắn người lung tung.
Hiện tại anh nghe mọi người muốn anh đưa tiền mừng, anh thấy mình đã bắt lấy hoa cưới của cô dâu, dính một chút không khí vui mừng của người ta thì cũng nên đưa tiền mừng.
Cho nên anh nhìn chú rể một chút cười nói: “Tôi xin lỗi đã đột nhiên xuất hiện, nhưng nếu chú rể mời chúng tôi uống rượu mừng, vậy thì không thể thiếu tiền mừng, tôi sẽ gọi điện thoại nói người đưa tiền mừng tới.”
Anh nói xong thì lấy điện thoại ra gọi đi.
“Hôm nay phát xong tiền thưởng thì tiền mặt còn dư lại bao nhiêu? Anh giúp tôi gói lại rồi đưa đến khách sạn Đông Phong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.