Rể Quý Trời Cho

Chương 307: Kim văn ngạo tức giận




Tòa nhà Địa Ốc Vân Hải.
Kim Văn Ngạo đang ngồi trong phòng làm việc, ông vẫn đang lo lắng kiểm tra tung tích của cậu con trai, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa liên lạc được với Kim Tôn.
Lúc đầu ông cứ nghĩ con trai mình chơi với vợ của Lâm Thanh Diện quá vui vẻ nên không rảnh nhớ tới ông, nhưng bây giờ đã hơn một ngày rồi, dù Kim Tôn có chơi quá hăng, anh cũng nên có thời gian để xem xét điện thoại của mình mới đúng, việc này khiến Kim Văn Ngạo tự hỏi liệu có chuyện gì đã xảy ra với Kim Tôn hay không.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Kim Tôn, người đáng ngờ nhất chính là Lâm Thanh Diện, dù sao Lâm Thanh Diện đã không tuân theo các yêu cầu của anh ta trong suốt cuộc tranh tài, một, có thể là Lâm Thanh Diện không quan tâm đến vợ mình, hai, có thể là anh gần như biết vợ mình không sao cả.
Nhưng điều khiến Kim Văn Ngạo có phần khó hiểu là Lâm Thanh Diện chỉ là tên vô dụng, sao có thể giúp vợ mình trốn thoát khỏi trong tay con trai ông.
Rất có thể có người đang giúp đỡ Lâm Thanh Diện, nhưng ông ta không thể đoán ra được là ai lại giúp tên Lâm Thanh Diện phế vật này, hơn nữa ở Hồng Thành cũng không có mấy người dám đối đầu với Địa Ốc Vân Hải, thậm chí dù là nhà họ Cổ còn phải cho Địa Ốc Vân Hải ba phần mặt mũi.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng Kim Văn Ngạo cũng có chút cáu kỉnh, nhưng cũng không vội, dù sao con trai ông ta cũng hay đi ra ngoài chơi, không nghe điện thoại mấy ngày cũng không phải chuyện chưa từng có.
Ông ta biết Kim Tôn thích tham gia một số cuộc tụ họp, những cuộc tụ tập kiểu đó không được phép mang điện thoại di động vào, quy mô của loại tụ tập này không phải người bình thường có thể tưởng tượng được, có lẽ Kim Tôn đã đưa Hứa Bích Hoài đến đó.
Ngay khi ông ta đang suy nghĩ lung tung, một người đàn ông đeo kính bước vào văn phòng với vẻ mặt hoảng sợ.
Kim Văn Ngạo nhìn lên anh ta, hỏi: “Sao thế? Tên rác rưởi Lâm Thanh Diện bị xử lý rồi hả? Có phải như yêu cầu của tôi, anh ta chỉ có thể dành cả đời nằm trên giường không?”
Người đàn ông đeo kính nhanh chóng lắc đầu, nói: “Ông chủ, có chuyện rồi, tốt hơn hết ông nên đi xuống nhìn trực tiếp.”
Trong lòng Kim Văn Ngạo lộp bộp, nhanh chóng đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì vậy, là Kim Tôn sao?”
“Không liên quan gì đến thiếu gia, chính… chính là bọn người Thái Long, hiện tại bọn họ đang ở cửa công ty, ông nên đi xem thử.” Người đàn ông đeo kính nói.
Kim Văn Ngạo liếc nhìn anh, không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi thang máy xuống lầu.
Một lúc sau, Kim Văn Ngạo và người đàn ông đeo kính đã đến trước cửa, lúc này trước cửa tòa nhà đã có rất đông người tụ tập, những người này đã vây kín cửa.
Sau khi Kim Văn Ngạo đi ra ngoài liền vội vàng bước tới, liếc mắt nhìn đám người, phát hiện trong đám người này có một ít cáng cứu thương, trên cáng chính là nhóm người của Thái Long bị đánh gãy tay chân.
Lúc này nhóm người Thái Long đều đang nằm trên cáng kêu rên, những người xung quanh tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không ngờ trước cửa tòa nhà Địa Ốc Vân Hải lại xảy ra chuyện như vậy, họ còn tưởng những người này đến Địa Ốc Vân Hải để ăn vạ tống tiền.
Sau khi Kim Văn Ngạo nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của ông ta thay đổi đáng kể, ông ta không ngờ đội tinh anh tinh nhuệ mà ông ta bí mật nuôi dưỡng lại bị cáng cứu thương đưa trở về như vậy.
Ông vội vàng chen vào trong đám đông, nhìn chằm chằm Thái Long trên cáng cứu thương, hỏi: “Chuyện gì xảy ra đây, không phải tôi kêu anh thu thập Lâm Thanh Diện sao, sao lại bị người ta khiêng về như vậy?”
Khi Thái Long nhìn thấy Kim Văn Ngạo, khuôn mặt anh ta bất lực, anh ta nói: “Ông chủ, Lâm Thanh Diện đó hoàn toàn không phải là tên phế vật, thực lực của anh ta rất mạnh, chúng tôi hợp lại cũng không phải đối thủ của anh ta, chúng tôi đều bị anh ta đánh gãy tay chân, nhanh đưa chúng tôi đi bệnh viện đi.”
Sau khi Kim Văn Ngạo nghe những lời của Thái Long, ông ta rất tức giận, hét lên: “Cậu nói cái quái gì, các cậu bị Lâm Thanh Diện đánh gãy tay chân sao? Chỉ dựa vào một mình cậu ta thôi?”
Thái Long nhanh chóng gật đầu.
Kim Văn Ngạo lập tức nắm chặt tay, không tin Lâm Thanh Diện lại mạnh như vậy.
Đúng lúc này, người đàn ông đeo kính đi đến bên cạnh Kim Văn Ngạo, đưa điện thoại, cho Kim Văn Ngạo nhìn sơ qua rồi nói: “Ông chủ, nhìn này, được đăng lên mạng rồi.”
Kim Văn Ngạo cầm lấy điện thoại, nhìn thấy video của Lâm Thanh Diện và đám người Thái Long giao thủ ở sảnh sân bay trong màn hình điện thoại.
Trong video, Lâm Thanh Diện rất nhanh nhẹn, anh đã quét sạch bọn người Thái Long mà không hề cho họ cơ hội đánh trả.
Khi Kim Văn Ngạo xem video, ông ta giận đến xanh mét mặt mày, một mặt, ông ta ngạc nhiên với kỹ năng của Lâm Thanh Diện, mặt khác, ông ta rất kinh ngạc vì sao những võ sĩ tinh nhuệ mà ông ta đã tốn rất nhiều tiền để huấn luyện lại vô dụng tới vậy, nhiều người như thế đánh một mình Lâm Thanh Diện lại đều bị đánh thành ra vậy, thậm chí ngay từ đầu ông còn nghi ngờ chuyện đám người Thái Long giết một con gấu là giả.
“Ông đây đã cực cực khổ khổ bồi dưỡng các cậu, vậy mà chỉ một Lâm Thanh Diện các cậu cũng không thể xử lý được, như vậy tiền tôi đập vào người các cậu đều là phí cả sao?” Kim Văn Ngạo gầm lên.
Gương mặt Thái Long tràn đầy sự uất ức, nói: “Ông chủ, không phải chúng tôi yếu, mà là Lâm Thanh Diện thực sự quá mạnh, thực lực của anh ta không phải chúng ta có thể tưởng tượng được, cho dù thay thế người khác, kết quả vẫn như cũ.”
Kim Văn Ngạo đá thẳng vào Thái Long, Thái Long hét toáng lên.
Dù Kim Văn Ngạo biết mình đã đánh giá thấp thực lực của Lâm Thanh Diện, nhưng vì tức giận, muốn trút giận nên chỉ có thể đá Thái Long.
“Đưa đám phế vật này đến bệnh viện rồi cho họ tiền trợ cấp, sau này tôi không muốn gặp lại họ nữa.” Kim Văn Ngạo lạnh lùng nói với người đàn ông đeo kính.
Người đàn ông đeo kính gật đầu, rồi nói: “Ông chủ, người của chúng ta vừa mới phát hiện ra Lâm Thanh Diện thường xuyên tiếp xúc với Trần Tài Anh, trước đây có người tìm được một số video về Lâm Thanh Diện trong võ đài quyền anh ngầm, có vẻ như người này có quan hệ thân thiết với Trần Tài Anh.”
Kim Văn Ngạo híp mắt lại, trong mắt hiện lên màu chết chóc, lạnh lùng nói: “Quan hệ thân thiết với Trần Tài Anh thì sao chứ, Trần Tài Anh là hoàng đế ngầm, anh ta không khống chế được giới kinh doanh, nếu không thể giải quyết được bằng vũ lực thì tôi sẽ bắt đầu với công ty nhà họ Hứa, tôi muốn để công ty của nhà họ Hứa phá sản, để bọn họ phải gánh lấy những khoản nợ khổng lồ, đến lúc đó dù có đánh lại được thì cậu ta vẫn là một con chó đất không có tiền mặc người chém giết!”
Người đàn ông đeo kính lập tức nói: “Ông chủ anh minh.”
“Nhân tiện, về vấn đề tài chính của công ty, sếp bên kia nói thế nào?” Kim Văn Ngạo hỏi.
“Ông chủ đó rất vui khi gây quỹ cho công ty chúng ta, sau vòng tài trợ này, công ty chúng ta có thể đi lên trở lại.” Người đàn ông đeo kính nói.
“Phải luôn để ý đến nhất cử nhất động của sếp bên kia, đồng ý với bất cứ điều gì ông ta yêu cầu, vòng tài trợ này rất quan trọng với công ty, thành bại của công ty phụ thuộc vào thời gian này. Ngay cả tôi cũng không ngờ một ông chủ lớn như vậy lại đột ngột muốn gây quỹ cho chúng ta, có vẻ như đã đến lúc tôi phải vươn lên rồi.” Kim Văn Ngạo nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.