Rể Quý Trời Cho

Chương 299: Có phải hai người này?




Lâm Thanh Diện thấy bức hình trên điện thoại và câu nói đó, mắt híp lại, sát khí trên người bỗng nhiên bộc phát, anh không nghĩ tới sẽ có người bắt cóc Hứa Bích Hoài để uy hiếp mình, chẳng trách hôm qua anh cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra.
Khả năng đầu tiên anh nghĩ tới chính là Công ty Địa Ốc Vân Hải, dù sao thì người không muốn anh giành quán quân, mà lại có thể bắt cóc Hứa Bích Hoài chỉ có người của Công ty Địa Ốc Vân Hải.
Nhưng anh không hiểu lắm, Hứa Bích Hoài và người của Công ty Địa Ốc Vân Hải không có qua lại, sao lại bị họ bắt cóc.
Bây giờ cũng không phải lúc suy nghĩ chuyện này, thấy bức hình trên điện thoại, Lâm Thanh Diện bèn trực tiếp đi tới câu lạc bộ cờ vây Hồng Thành.
Lúc này Kim Văn Ngạo đang đứng cùng Lý Ngôn Võ, mặt cười thoải mái, nói: “Bên Hồng Thành đều đã làm thỏa đáng rồi, chỉ cần tên nhóc này không nỡ vợ hắn, cuộc thi buổi chiều, hắn sẽ không dám thắng, quán quân lần này sẽ là chúng ta.”
Lý Ngôn Võ cười nói: “Vẫn là hội trưởng đại nhân lợi hại, tin rằng lần này nhất định sẽ không xảy ra chút sai lầm.”
Chính vào lúc họ đang đắc ý, Lâm Thanh Diện nhanh chóng đi tới, Kim Văn Ngạo và Lý Ngôn Võ thấy Lâm Thanh Diện tới, nhìn nhau một cái, mặt đều lộ ra nụ cười đùa cợt.
“Lâm Thanh Diện, anh không đi chuẩn bị cho cuộc thi buổi chiều, tới chỗ chúng tôi làm gì, chẳng lẽ anh chưa thi đã sợ rồi? Tôi không để ý anh bây giờ trực tiếp nhận thua, như vậy cũng bớt lãng phí thời gian của mọi người.” Lý Ngôn Võ cười nói.
Lâm Thanh Diện không để ý hắn, mà là trực tiếp đi tới trước mặt Kim Văn Ngạo, tay vươn ra bóp cổ ông ta, lạnh giọng nói: “Vợ tôi bị bắt, có phải ông làm không?”
Kim Văn Ngạo không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại trực tiếp ra tay, giật nảy mình, hai vệ sĩ phía sau ông ta lập tức đi tới, ra tay với Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện hai chân đá tới, đá hai vệ sĩ ngã trên mặt đất.
Sắc mặt Lý Ngôn Võ bên cạnh biến đổi, không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại lợi hại như vậy, bất giác lùi về phía sau hai bước.
“Nói, vợ tôi có phải ông bắt không!” Lâm Thanh Diện trực tiếp nhấc Kim Văn Ngạo lên.
Sắc mặt Kim Văn Ngạo đỏ bừng, hai tay không ngừng giãy giụa, căn bản nói không ra lời.
Lý Ngôn Võ thấy tình hình không đúng, vội mở miệng: “Lâm Thanh Diện, anh ở đây nói linh tinh gì đó, vợ anh bị bắt liên quan gì tới chúng tôi, anh có biết anh làm vậy, chúng tôi có thể kiện anh, để bên tổ chức hủy bỏ tư cách thi đấu của anh!”
Nói xong, Lý Ngôn Võ bèn vội hét to với truyền thông ở không xa: “Mọi người mau tới xem, Lâm Thanh Diện đánh người, anh ta vì thắng cuộc thi đấu buổi chiều mà uy hiếp chúng tôi, mọi người mau tới đưa tin đi!”
Đám ký giả lập tức chạy về phía bên này, camera cũng chen chúc tới.
Lâm Thanh Diện biết lúc này anh không có cách nào làm gì người của Công ty Địa Ốc Vân Hải, nếu chuyện này huyên náo, anh cũng rất có khả năng sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu, cho nên bèn vứt Kim Văn Ngạo xuống đất.
“Cho dù các người không nói, tôi cũng biết là các người, đừng cho rằng như vậy thì có thể uy hiếp tôi, tôi sẽ khiến các người trả giá vì chuyện này.”
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói một câu rồi xoay người rời đi.
Đám ký giả chưa hỏi được gì, Lâm Thanh Diện đã rời đi rồi.
Tần Vô Song có chút kỳ quái nhìn Lâm Thanh Diện, không biết anh làm sao vậy, đợi lúc Lâm Thanh Diện đi tới, áp sát hỏi một câu, nhưng Lâm Thanh Diện không để ý cô ấy, mà là trực tiếp ra khỏi hội cờ Thanh Vân.
Đến bên ngoài, Lâm Thanh Diện lấy điện thoại ra, bấm số Trần Tài Anh.
Trần Tài Anh sau khi tìm nhà họ Phó báo thù, ở cùng Phó Cẩm Tú hai ngày ở nhà họ Tần, vì không có hứng thú với cờ vây, Trần Tài Anh lại muốn dẫn Phó Cẩm Tú đến Hồng Thành xem thử, cho nên bèn rời khỏi thành phố Thanh Vân trước, quay về Hồng Thành.
“Tôi đang hôn say đắm với bà xã tôi đâu, anh không thể đổi thời gian rồi gọi sao.” Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói bất mãn của Trần Tài Anh.
“Bích Hoài bị bắt rồi, tôi hoài nghi là người của Công ty Địa Ốc Vân Hải làm, trong vòng một giờ, tìm thấy Bích Hoài, cứu cô ấy ra.” Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.
Nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, Trần Tài Anh cũng trở nên nghiêm túc, lập tức nói: “Tôi đi điều tra ngay.”
Lâm Thanh Diện lại gọi điện thoại cho Hướng Vấn Thiên, nói hết chuyện này với ông ta, kêu ông ta và Trần Tài Anh cùng đi điều tra, hai người cùng làm sẽ nhanh hơn một chút, Lâm Thanh Diện không muốn Hứa Bích Hoài xảy ra chuyện, cho nên phải vận dụng tất cả lực lượng.
Cúp điện thoại, Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, nếu Hứa Bích Hoài thật sự bị người của Công ty Địa Ốc Vân Hải bắt, vậy lần này sau khi thi đấu quay về, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Công ty Địa Ốc Vân Hải.
Hồng Thành, trong một khách sạn nhỏ.
Hứa Bích Hoài bị trói trên giường, miệng cũng bị nhét vải, không có cách nào phát ra tiếng kêu cứu.
Mấy người cao lớn ngồi xung quanh phòng, đều hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm cô, giống như lúc nào cũng có thể nhào lên, ra tay với cô.
Kim Tôn từ ngoài bước vào, vì hôm nay Kim Tôn sẽ ra tay với Hứa Bích Hoài cho nên không cho Hứa Trai Hiệp đi theo.
Hắn ta vừa vào, điện thoại đã vang lên, vừa kết nối, đối diện đã truyền tới giọng nói táo bạo của Kim Văn Ngạo: “Con trai, lát nữa cuộc thi bắt đầu, con liền có thể ra tay với vợ của Lâm Thanh Diện, thứ không biết tốt xấu này lại dám bóp cổ ba, ba nhất định phải khiến hắn nếm thử mùi vị hối hận!”
“Không vấn đề gì, ba, con đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Kim Tôn mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
Cúp điện thoại, Kim Tôn liếc nhìn Hứa Bích Hoài trên giường, nói: “Cô rơi vào tay tôi, đồ nhát gan Lâm Thanh Diện đó nhất định không dám thắng trận đấu, nhưng tôi không giữ chữ tín như vậy, lát nữa trận đấu vừa bắt đầu, tôi liền có thể thưởng thức mùi vị của cô, đợi Lâm Thanh Diện quay lại, nhìn thấy dáng vẻ của cô, nhất định sẽ nổi điên.”
Nói xong, Kim Tôn liền cười to ha hả.
Hứa Bích Hoài giãy giụa trên giường, mắt đầy nôn nóng, tuy nhiên lại không có tác dụng gì.
Trong lòng cô đã hối hận, biết vậy cô lúc đầu đã nói với Lâm Thanh Diện hôm đó cô bàn chuyện làm ăn với Công ty Địa Ốc Vân Hải rồi, Lâm Thanh Diện nhất định sẽ sinh ra phòng bị với Công ty Địa Ốc Vân Hải, ít nhất lúc đi tham gia thi đấu, nhất định sẽ sắp xếp người phòng ngừa người của Công ty Địa Ốc Vân Hải ra tay với cô, tuy nhiên bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn rồi.
“Cậu chủ, cậu nói Lâm Thanh Diện sau khi biết vợ hắn bị bắt có phái người tìm không.” Một tên mập nhìn Kim Tôn hỏi.
Kim Tôn cười khinh thường: “Lâm Thanh Diện là người thế nào chẳng lẽ mày chưa từng nghe nói à? Hắn ta là phế vật nổi danh Hồng Thành, hắn có thể phái ai ra tìm? Cho dù thật sự có người tìm ra, thì có thể làm gì chúng ta? Ở Hồng Thành, người có thể khiến Công ty Địa Ốc Vân Hải tao cố kỵ cũng chỉ có hai người, một người là ông hoàng ngầm bây giờ của Hồng Thành, Trần Tài Anh, người khác là chủ tịch của tập đoàn Thiên Dương, Hướng Vấn Thiên, mày cảm thấy Lâm Thanh Diện có thể tìm người nào tới?”
“Nói cũng phải ha, xem ra là em nghĩ nhiều rồi.” Tên mập ngại ngùng nói.
Kim Tôn hừ lạnh một tiếng, nói: “Yên tâm đợi đến thời gian thi đấu là được, lát nữa tao sảng khoái rồi cũng không thiếu phần tụi mày.”
Đám đàn ông trong phòng đều cười khà khà.
Mà cùng lúc này, ngoài cửa khách sạn, Trần Tài Anh dẫn đám đàn em tới đây, Hướng Vấn Thiên cũng dẫn đám vệ sĩ đụng mặt với Trần Tài Anh.
Đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt, vì vội cứu người, hai người đều không hàn huyên.
“Người của tôi tra được cậu chủ của Công ty Địa Ốc Vân Hải hôm qua dẫn một cô gái tới đây, chín mươi phần trăm chính là Hứa Bích Hoài.” Hướng Vấn Thiên nói.
“Người của tôi cũng nhìn thấy cậu chủ của Công ty Địa Ốc Vân Hải hôm qua dẫn một đám người tới đây, tôi cảm thấy quá bất thường, nếu ông nói không sai, hẳn chính là chỗ này.” Trần Tài Anh nói.
Hai người nhìn nhau, sau đó bèn cùng vào khách sạn.
Kim Tôn đang ngồi chơi điện thoại trong phòng, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.
Mặt Kim Tôn đầy nghi hoặc, không biết lúc này sẽ có ai tới gõ cửa, bèn nói với tên mập gần cửa nhất: “Đi mở cửa xem là ai.”
Tên mập đang tìm kiếm tin tức liên quan tới Trần Tài Anh và Hướng Vấn Thiên trên điện thoại, hai người mà vừa nãy Kim Tôn nói Công ty Địa Ốc Vân Hải cũng không chọc được, hắn đương nhiên phải biết hai người này bộ dạng thế nào, tránh cho sau này gặp phải chọc vào người ta.
Nghe Kim Tôn kêu hắn đi mở cửa, hắn bèn đứng dậy đi tới cửa, mở cửa, nhìn ra ngoài.
Trần Tài Anh và Hướng Vấn Thiên đứng ở cửa, sau lưng dẫn theo một đám người, toàn bộ đều ánh mắt lạnh lẽo, khiến tên mập sợ nhảy dựng.
Hắn nhìn thấy dáng vẻ của Trần Tài Anh và Hướng Vấn Thiên, lập tức hít một ngụm khí lạnh, vội nhìn điện thoại trong tay, muốn xem xem mình có phải nhìn lầm không.
“Mập, ai bên ngoài?” Lúc này, Kim Tôn mở miệng hỏi.
Tên mập bất giác lùi về phía sau hai bước, lắp bắp: “Cậu...cậu chủ, cậu vừa nói, ở Hồng Thành, hai người nào chúng ta không chọc nổi?”
“Trần Tài Anh và Hướng Vấn Thiên, sao vậy?” Kim Tôn mặt đầy nghi hoặc.
“Cậu đến xem, có phải hai người này không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.