Rể Quý Trời Cho

Chương 272: Có thể ưu tú hơn lâm thanh diện sao?




Hứa Bích Hoài vẻ mặt hoảng hốt nhìn hai người bất ngờ xuất hiện này, nhất là sau khi nhìn thấy Hứa Trai Hiệp, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
“Hứa Trai Hiệp, cậu lại muốn làm cái gì? Lẽ nào giáo huấn lần trước còn chưa khiến cậu nhớ sao?” Hứa Bích Hoài cắn răng nói.
Hứa Trai Hiệp cười, mở miệng nói: “Lần này không phải tôi muốn làm gì, là cậu chủ của Công ty Địa Ốc Vân Hải, Kim Tôn, cậu Kim muốn thương lượng chút chuyện với chị, chị đừng mở miệng là vu khống tôi.”
Hứa Bích Hoài hừ lạnh một tiếng, nếu Hứa Trai Hiệp xuất hiện ở đây, cho dù anh ta nói không liên quan gì đến anh ta, Hứa Bích Hoài cũng tuyệt đối không tin, hơn nữa chuyện có liên quan tới Hứa Trai Hiệp, bình thường đều sẽ không phải là chuyện tốt lành gì.
Kim Tôn mỉm cười với Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: “Không sai, là tôi nhìn trúng cô, tôi nghe nói chồng của cô là một tên phế vật, anh ta chắc chắn không có cách thỏa mãn cô, cho nên tôi đến tìm cô, muốn chơi cùng cô, như thế nào, tối nay lên trên thuê phòng cùng tôi, tôi bảo đảm khiến cô thoải mái, như thế nào?”
“Đồ biến thái, anh buông tôi ra, nếu không tôi gọi người!” Hứa Bích Hoài dùng sức giãy giụa, nhưng sức của cô không bằng Kim Tôn, căn bản không giằng ra được.
“Hứa Bích Hoài, cô không nghe hiểu lời tôi nói phải không, anh ấy là cậu chủ của Công ty Địa Ốc Vân Hải, cũng chính là công ty mà chị muốn hợp tác đó, cậu Kim đến tìm chị, là nhìn trúng chị, chị nếu như thức thời thì mau đồng ý với anh ấy, nếu không chị hối hận cũng không kịp đâu.” Hứa Trai Hiệp ở một bên nói một câu.
“Tôi có cái gì phải hối hận chứ? Tôi không đồng ý, hai người còn dám với dùng vũ lực với tôi?” Hứa Bích Hoài tức giận đùng đùng nói.
“He he, không đến mức dùng vũ lực với cô, chỉ có điều chuyện hợp tác chắc không dễ bàn tiếp đâu? Ba tôi rất nghe lời của tôi, cô nếu như không đồng ý chơi cùng tôi, tôi bất cứ lúc nào có thể kêu ba tôi từ chối hợp tác với công ty của các cô.” Kim Tôn cười lạnh.
Trong lòng Hứa Bích Hoài kêu lộp bộp, sau đó mở miệng nói: “Điều này không thể, ba anh đã đồng ý hợp tác với công ty chúng tôi rồi, bất động sạn Vân Hải các anh nếu như dễ dàng hối hận như vậy, sau này sợ rằng không có công ty nào bằng lòng hợp tác với các anh nữa.”
Kim Tôn cười cười, mở miệng nói: “Ai nói ba tôi đồng ý với cô? Các cô đã ký hợp đồng chưa? Chuyện này chẳng qua chỉ là mấy lời khách khí trên bàn rượu mà thôi, chỉ cần tôi đi tìm ba tôi nói một tiếng, chuyện hợp tác này, không thể cho công ty các cô rồi.”
Sắc mặt của Hứa Bích Hoài thay đổi, Kim Văn Ngạo quả thật đã đồng ý với cô rồi, nhưng hợp đồng nói đợi mai sẽ ký, nếu như Kim Tôn lúc này nói gì đó vào tai của ba anh ta, không chừng thật sự sẽ ảnh hưởng đến hợp tác giữa hai công ty.
Cô cắn môi liếc nhìn Kim Tôn, mở miệng nói: “Anh tại sao muốn làm như vậy? Tôi và anh không thù không oán, có phải Hứa Trai Hiệp xúi anh đến, ân oán giữa tôi và Hứa Trai Hiệp, để tôi và nó đến giải quyết là được rồi, anh tốt nhất đừng nhúng tay vào.”
Kim Tôn cười nói: “Ai nói không thù không oán thì tôi không thể tìm cô, cô lớn lên xinh đẹp như vậy, chồng lại là tên vô dụng, tôi muốn cô, đội cho tên vô dụng đó cái nón xanh, chính là thú vui lớn nhất của tôi, cô nói cô có đồng ý hay không, nếu như cô đồng ý, chuyện hợp tác giữa công ty của các cô và công ty của chúng tôi, sẽ tiến hành bình thường, nếu như cô không đồng ý, he he, chuyện hợp tác này không cần bàn nữa.”
Hứa Bích Hoài nghiến răng, lạnh giọng nói: “Anh đừng hòng dùng cách này đến uy hiếp tôi, muốn tôi đồng ý loại chuyện này của anh, tuyệt đối không thể!”
“Xem ra thật sự là một người phụ nữ cố chấp, có điều tôi thích như vậy, bây giờ cô ở trước mặt tôi biểu hiện sự nghiêm túc như vậy, đợi khi lên giường, dáng vẻ đó của cô sẽ càng khiến cô hưng phấn.” Kim Tôn nói rồi, còn liếm liếm lưỡi.
Hứa Bích Hoài nhìn thấy Kim Tôn như thế, trong lòng liền thấy buồn nôn, dùng sức muốn giằng tay ra khỏi Kim Tôn, Kim Tôn thấy Hứa Bích Hoài phản kháng như vậy, càng thêm hưng phấn, trực tiếp ấn hai tay của cô lên tường, cúi đầu muốn tiến sát gần gương mặt của cô.
Mặt mày Hứa Bích Hoài rất sốt ruột, sau đó nhấc một chân lên, trực tiếp đá vào hạ bộ của Kim Tôn.
Kim Tôn kêu thảm thiết một tiếng, lập tức buông tay của Hứa Bích Hoài ra.
Hứa Bích Hoài nhận cơ hội quẳng một cái tát lên mặt Kim Tôn, sau đó vội vàng chạy xuống lầu.
Kim Tôn ôm nơi đó của mình, mặt mày nhăn nhó nhìn theo bóng lưng đang chạy trốn của Hứa Bích Hoài, mở miệng hét một câu: “Chờ đấy cho tôi, cô không đồng ý với tôi, sớm muộn có một ngày cô hối hận!”
Hứa Bích Hoài sau khi chạy về bên ngoài khách sạn, vội vàng bắt một chiếc taxi, trở về vịnh Đằng Long.
Cô đã tỉnh rượu rồi, chuyện xảy ra vừa rồi vẫn khiến cô có chút lo lắng.
Cô đưa tay sờ vào cổ tay bị siết đỏ của mình, trong lòng liền thấy uất ức.
Có điều cô cũng hiểu đây chính là tàn nhẫn của chức vị, tóm lại có người sẽ dùng mọi thứ mọi cách đến uy hiếp cô, muốn ngồi vững ở vị trí này thì bắt buộc phải ứng phó được với những uy hiếp này.
Đến lúc này, Hứa Bích Hoài mới hiểu, thì ra muốn bàn thành công một dự án, không có đơn giản như cô đã nghĩ.
Trước đây mặc kệ mượn dùng biệt thự Thiên Vân hay dự án của tập đoàn Thiên Dương, đều là Lâm Thanh Diện giúp cô đi thương lượng, mãi đến bây giờ, cô mới biết, Lâm Thanh Diện ban đầu đã phải chịu khổ như thế nào.
Đương nhiên, cô không hề biết, Lâm Thanh Diện giúp cô thương lượng thành công những chuyện này, chẳng qua chỉ là một câu nói, không có chịu khổ gì cả, dù sao những thứ đó đều là của Lâm Thanh Diện.
Hứa Bích Hoài không biết những điều này, cho nên mới cảm thấy Lâm Thanh Diên đi giúp cô đàm phán kinh doanh, cho dù là tìm bạn bè, cũng chắc chắn phải trải qua rất nhiều khó khăn.
Nghĩ như thế, trong lòng cô không khỏi cảm kích Lâm Thanh Diện.
Vốn dĩ cô còn thẳng thắn nói với Lâm Thanh Diện dựa vào bản thân nhất định có thể đàm phán thành công chuyện hợp tác này, nhưng bây giờ cô không cảm thấy như vậy nữa.
Cho dù năng lực làm việc của cô đã đủ tư cách rồi, nhưng tóm lại có một vài người muốn lợi dụng quyền của bản thân, đến chiếm tiện nghi của cô.
Y quán của Từ Tài.
Lâm Thanh Diện lúc này đang ngồi bên canh Từ Tài, hai mắt nhìn Từ Tài, cùng Tú đứng cạnh ông ta.
Tú lúc này mặt mày ửng đỏ, ánh mắt vừa xấu hổ vừa oán hận, còn thỉnh thoảng lườm Từ Tài, rõ ràng rất bất mãn với ông ta.
Vừa rồi Lâm Thanh Diện đến đây, Từ Tài truy hỏi Lâm Thanh Diện tại sao không chấp nhận Tú làm vợ nhỏ của anh, lúc đó cúp máy, Tú đã trách móc Từ Tài một trận, bởi vì Từ Tài muốn đem cô ta cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện vậy mà còn không cần, khiến cô ta cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Tú thấy Từ Tài vậy mà trước mặt cô hỏi Lâm Thanh Diện về vấn đề này, bỗng dưng muốn bạo phát, cầm con dao đuổi Từ Tài chạy mấy vòng quanh sân, thấy Từ Tài không chạy nổi nữa thì mới dừng lại.
Lâm Thanh Diện bất lực nhìn hai thầy trò này, cản bọn họ lại, kéo vào trong phòng, lúc này mới bình tĩnh ngồi xuống.
“Nói đi, ông tìm tôi đến là chuyện gì, là muốn cùng tôi đánh cờ sao?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
“Tôi rảnh không có việc gì tìm chuyện phiền phức này làm gì, muốn đánh cờ cùng cậu không phải là tôi, mà là một người bạn cũ của tôi.” Từ Tài mở miệng.
“Ổ? Ai?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
“Nói ra thì dài dòng, người này là người thành phố Thanh Vân, tôi có khoảng thời gian một năm sống ở thành phố Thanh Vân, khi đó tuổi trẻ nông nổi, đắc tội với một vài người, cuối cùng không có đường để đi, chính là người bạn cũ này đã giúp tôi giải quyết.”
“Người này tên là Tần Đốc Công, nhà họ Tần là đại gia tộc của thành phố Thanh Vân, ở thành phố Thanh Vân có lai lịch thâm hậu, thực lực không kém nhà họ Cổ ở Hồng Thành bây giờ, lúc đó Tần Đốc Công là cậu chủ của nhà họ Tần, ở thành phố Thanh Vân cũng là sự tồn tại có thể đi ngang, ông ta nghe nói tôi biết y thuật, giúp tôi giải quyết những rắc rối đó, kêu tôi khám bệnh cho vợ của ông ta.”
“Trong thời gian khám bệnh cho vợ ông ta, tôi phát hiện ông ta rất say mê với cờ vây, vừa hay tôi cảm thấy trình độ cờ vây của mình cũng không kém, chơi vài lần với ông ta.”
“Không thể không nói, trình độ cờ vây của ông ta không phải người bình thường có thể so sánh, tôi vắt kiệt não, mới đánh hòa với ông ta, lúc đó ông ta không phục, cứ muốn đánh tiếp để phân thắng thua.”
“Tôi lúc đó biết rõ, nếu như tiếp tục đánh, tôi chắc chắn sẽ thua ông ta, cho nên thoái thác nói không tiện, đợi lần sau. Ông ta thấy tôi thoái thác thì cá cược với tôi, nói lần sau khi đánh cờ vây, nếu như ông ta thắng tôi, tôi phải khám bệnh cả đời cho người của nhà họ Tần, mà ông ta nếu như thua, đợi chúng tôi có con, ông ta sẽ gả con gái của ông ta cho con của tôi.”
“Sau này tôi bởi vì một số chuyện, ở ngoài bươn trải, thì không có quay lại thành phố Thanh Vân nữa, hẹn ước này cũng kéo dài nhiều năm như vậy, hiện nay Tần Đốc Công đã trở thành gia chủ của nhà họ Tần, còn trở thành hội trưởng của câu lạc bộ cờ vây của thành phố Thanh Vân, có một đứa con gái, nghe nói cũng là thiên tài chơi cờ vây.”
“Hai ngày trước tôi đột nhiên nhận được tin tức của Tần Đốc Công, nói ông ta muốn đến Hồng Thành tìm tôi thức hiện ván cược năm đó, tôi mới đầu từ chối rồi, dù sao nhiều năm như vậy tôi không có con cái, chỉ có một đồ đệ là Tú, cho dù thắng, con gái của ông ta cũng không thể gả qua được.”
“Tần Đốc Công nghe vậy thì thay đổi tiền cược, nói tôi nếu như thắng, có thể tùy ý đưa ra yêu cầu, chỉ cần ông ta có thể đáp ứng, thì nhất định đồng ý, mà tôi nếu như thua thì phải để Tú làm vợ của con trai ông ta, dù sao ván cược này phải thực hiện.”
“Tôi mấy năm nay cũng không có chơi cờ vây nữa, Tần Đốc Công đã trở thành hội trưởng của câu lạc bộ cờ vây của thành phố Thanh Vân, trình độ chắc chắn không tầm thường, tôi muốn thắng ông ta, khó càng thêm khó, nhưng con người của Tần Đốc Công có chút cố chấp, muốn từ chối ông ta cũng không được, cho nên tôi chỉ có thể tìm cậu đến giúp đỡ.”
Lâm Thanh Diện nghe xong Từ Tài nói, gật đầu, nhắc đến thành phố Thanh Vân, Lâm Thanh Diện nghĩ đến Trần Tài Anh năm đó cũng từ thành phố Thanh Vân trốn ra, trước đây Lâm Thanh Diện từng nghĩ sẽ giúp Trần Tài Anh trả thù, nếu như có thể nhờ mối quan hệ với nhà họ Tần, không chừng có nhận được giúp đỡ.
“Đây là cá cược giữa ông và ông ta, tôi thay ông không phải không hợp quy tắc sao?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi một câu.
“Tần Đốc Công nói, có thể tìm người thay, ông ta đối với thực lực của mình cực kỳ tự tin, căn bản không sợ tôi tìm người giúp, hơn nữa tôi cảm thấy ông ta nhằm vào Tú mà đến, ông ta chắc chắn nhớ tôi dạy y thuật đó cho Tú, Tú nếu như gả vào nhà họ Tần, vậy không phải phải khám bệnh cả đời cho nhà họ Tần hay sao.” Từ Tài mở miệng nói.
“Đúng thế, con không muốn gả cho người của nhà họ Tần gì đó đâu, con muốn cả đời đi theo bên cạnh sư phụ.” Tú cũng mở miệng nói một câu.
Lúc này một tiếng cười sảng khoái vang lên, sau đó, có mấy người đi từ ngoài cửa vào.
“Sư phụ của cháu có gì tốt, một lão già chết tiệt, gả vào nhà họ Tần, ta có thể cho cháu vinh hoa phú quý vô tận, con trai của ta cũng rất ưu tú.”
Người nói chuyện chính là Tần Đốc Công, đi theo phía sau ông ta có một nam một nữa, và mấy người đàn ông cao to mặc vest, nhìn trông giống vệ sĩ.
“Con trai của ông có ưu tú gì, có ưu tú hơn nữa, có thể ưu tú hơn Lâm Thanh Diện sao?” Tú nhìn thấy Tần Đốc Công đi vào, bỗng mặt mày sợ hãi, trực tiếp trốn sau người Lâm Thanh Diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.