Rể Quý Trời Cho

Chương 199: Tôi tin tưởng anh diện




Tống Quốc Lương và Triệu Liên sau khi nghe thấy lời của Tống Nguyên Vấn, lập tức trợn to hai mắt, sau đó từ dưới đất đứng lên, chạy về phía Tống Nguyên Vấn.
“Ba, ba nói gì vậy, tại sao con phải đáp ứng hắn ta, chẳng lẽ ba không cần đứa con trai này nữa sao?” Tống Quốc Lương nói.
Triệu Liên cũng hơi hoảng hốt, mở miệng gọi: “Ông cụ, tụi con tận tâm tận lực làm nhiều chuyện cho người như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, người cứ như vậy đuổi tụi con ra ngoài, không được thích hợp lắm phải không?”
Tống Nguyên Vấn cũng từ dưới đất đứng lên, sắc mặt ông ta khó coi nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Các người làm chuyện gì cho nhà họ Tống? Nếu không phải là bởi vì các người, nhà họ Tống tôi cũng không cần đối mặt với tình huống như vậy, các người còn có mặt mũi nói các người không có công lao cũng có khổ lao?”
“Ba, con là con trai ba, ba không thể đuổi con ra ngoài như vậy được.” Tống Quốc Lương cuống cuồng nói.
“Huyền Khanh cũng là con gái tôi đấy, lúc các người đuổi nó ra ngoài, cũng không thấy các người lưu tình, hơn nữa chuyện này không phải tôi có thể quyết định, vì sinh tồn của nhà họ Tống, tôi chỉ có thể làm như vậy, anh muốn trách, thì đi trách con rể quý và con gái anh đi.” Thái độ Tống Nguyên Vấn kiên quyết nói.
“Người đâu, đuổi ba người nhà bọn họ ra ngoài, từ nay về sau, nhà họ Tống tôi không còn vị trí của ba người này, các người cũng bớt lui tới với bọn họ, tránh cho nhà họ Tống tôi cùng bị kéo xuống nước!”
Tống Nguyên Vấn vừa nói dứt lời, lúc này có mấy người đi tới, túm hai người Tống Quốc Lương và Triệu Liên lại, lôi ra ngoài.
Tống Lộ Tử còn đang thấy nhục chưa phản ứng kịp, cũng bị hai người nhấc lên, mang ra ngoài.
Tống Quốc Lương và Triệu Liên đều không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng Tống Nguyên Vấn cũng không hề mềm lòng, so với tồn vong của nhà họ Tống, gia đình Tống Quốc Lương không quan trọng như vậy.
Hơn nữa Triệu Liên và Tống Lộ Tử có thể gây ra phiền phức như vậy, giữ lại bọn họ, không chừng ngày nào đó sẽ hãm hại người nhà họ Tống nữa, cho nên vẫn là đuổi ra ngoài cho thỏa đáng.
Tống Huyền Khanh thấy cả nhà Triệu Liên bị đuổi ra ngoài, trong lòng được hả giận, chỉ thiếu vỗ tay khen hay thôi.
Hứa Bích Hoài cũng hơi sung sướng, thấy cả nhà Triệu Liên rơi vào kết cục như vậy, cũng cảm thấy đây là tội bọn họ phải chịu.
Cả nhà Triệu Liên sau khi bị đuổi ra ngoài, Lâm Thanh Diện nghiêng đầu nhìn Hứa Bích Hoài và Tống Huyền Khanh, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Hứa Bích Hoài gật đầu, cô đối với nhà họ Tống gia không có cảm tình gì, cho dù Tống Nguyên Vấn đã nói đuổi cả nhà bọn họ ra khỏi nhà Tống, cô cũng không hề bị lay động.
Tống Huyền Khanh thì mặt đầy tiếc nuối, dù sao bà từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Tống, đối với nơi này vẫn còn ít tình cảm.
“Ba, bây giờ ba còn muốn đuổi tụi con ra ngoài không?” Tống Huyền Khanh nhìn chằm chằm Tống Nguyên Vấn hỏi một câu.
Tống Nguyên Vấn lúc này lắc đầu, nói: “Trước kia là ba hồ đồ, gia đình các con vĩnh viễn đều là người của nhà họ Tống ta, sao ba có thể đuổi các con ra ngoài.”
Ông ta bây giờ chỉ mong cả nhà Tống Huyền Khanh trở lại, thấy thái độ của Phùng Diệc Thần đối với Lâm Thanh Diện, cũng biết Lâm Thanh Diện không đơn giản như bọn họ nghĩ, Tống Huyền Khanh nếu còn thừa nhận là người của nhà họ Tống, đối với ông ta mà nói cũng có rất nhiều chỗ tốt.
Trong mắt Tống Huyền Khanh rơm rớm nước mắt, nói: “Chỉ cần ba không đuổi con ra khỏi nhà họ Tống là được, con vĩnh viễn là con gái của ba.”
Tống Nguyên Vấn hơi lúng túng, dù sao ông ta là vì mặt mũi của Lâm Thanh Diện mới nói như vậy, không liên quan gì đến Tống Huyền Khanh, thậm chí ông ta còn thấy Tống Huyền Khanh có hơi phiền.
Có điều ông ta không dám nói ra lời này trước mặt Lâm Thanh Diện.
Tống Huyền Khanh vốn dĩ còn muốn cho Tống Nguyên Vấn bức kia, nhưng suy nghĩ một chút bức tranh này nếu cho Tống Nguyên Vấn, chắc chắn cuối cùng cũng bị người nhà họ Tống chia nhau, cho nên không nhắc lại chuyện này.
Tống Nguyên Vấn thì đầy hối hận, trái lại không phải là vì Tống Huyền Khanh không đưa bức tranh này cho ông ta, mà là đau lòng mình tốn chín trăm triệu mua một bức tranh giả chỉ đáng giá chín trăm ngàn.
Sau khi chuyện được giải quyết, một nhà ba người Lâm Thanh Diện rời khỏi nhà họ Tống, tất cả người nhà họ Tống đều không thể tưởng tượng nổi nhìn cả nhà bọn họ, hoàn toàn không nghĩ tới hôm nay sẽ có cục diện như vậy.
Mà người biến mọi chuyện thành cục diện này, chính là cái người tất cả bọn họ đều cho rằng là một tên phế vật.
Phùng Diệc Thần thấy cả nhà Lâm Thanh Diện rời đi, cũng nhanh chóng dẫn người của mình người đuổi theo.
Quan Vân Thông mà anh ta mang tới thì mặt đầy kỳ quái, không hiểu tại sao Phùng Diệc Thần phải cung kính như thế với Lâm Thanh Diện.
Trên đường trở về, Phùng Diệc Thần mặt đầy cung kính đi bên cạnh Lâm Thanh Diện, nói: “Anh Diện, biểu hiện hôm nay của tôi vẫn tốt phải không, không làm anh mất thể diện chứ?”
Lâm Thanh Diện cười lắc đầu, không nói gì.
Tống Huyền Khanh mặt đầy kỳ lạ nhìn Lâm Thanh Diện và Phùng Diệc Thần, lúc này bà mới nhớ, bà vẫn không biết tại sao Phùng Diệc Thần phải giúp Lâm Thanh Diện.
“Cái đó... Phùng gia, tại sao anh phải giúp Lâm Thanh Diện, cậu ta rõ ràng cũng không có bản lĩnh gì, anh lại là nhân vật lớn ở huyền Ngọc Điền, thấy thế nào, anh cũng không nên tới giúp Lâm Thanh Diện.” Tống Huyền Khanh mở miệng hỏi.
Phùng Diệc Thần đang muốn giải thích với Tống Huyền Khanh, lúc này Lâm Thanh Diện liếc anh ta một cái, tóc gáy trên người Phùng Diệc Thần đều dựng lên, dường như chỉ cần anh ta nói sai một câu, Lâm Thanh Diện sẽ lập tức xử lí anh.
“Khụ khụ, là như vầy, tôi và Lâm Thanh Diện quen biết từ nhỏ, coi như là bạn từ bé, sau đó anh ấy tới Hồng Thành, tôi đến huyện Ngọc Điền bên này phát triển, lần này anh ấy tới, tôi vừa hay đụng phải anh ấy, cho nên tới đây giúp một tay.” Phùng Diệc Thần mở miệng.
Sau khi nói xong, anh ta còn nhìn Lâm Thanh Diện, lộ ra ánh mắt thăm dò anh.
Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, bày tỏ lý do này của Phùng Diệc Thần cũng tạm được.
Tống Huyền Khanh sau khi nghe hết lời của Phùng Diệc Thần, lúc này mở miệng hỏi: “Cho nên bọn tôi có thể vào ở khách sạn Hoa Đô, tất cả đều là nhờ vào mặt mũi của anh?”
“À, ờ, coi là vậy đi.” Phùng Diệc Thần lúng túng mở miệng.
Tống Huyền Khanh lập tức trợn mắt nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Lâm Thanh Diện, cái đồ kém cỏi nhà cậu, cậu nhìn người ta thử đi, rồi nhìn lại cậu xem, cậu còn có mặt mũi nói quen biết người ta từ nhỏ, sao người ta lợi hại như vậy, còn cậu lại là một tên vô dụng thế, chẳng làm nên trò trống gì?”
Da mặt Lâm Thanh Diện giật giật, đột nhiên có một cảm giác kích động muốn đánh Phùng Diệc Thần, lý do này của anh ta thật đúng là rác rưởi, lại để Tống Huyền Khanh mắng anh một trận.
Mặt Phùng Diệc Thần cũng đầy khẩn trương, anh ta làm gì nghĩ đến Tống Huyền Khanh có thể mắng Lâm Thanh Diện một trận như vậy, đồng thời anh ta cũng có chút đồng tình thay cho Lâm Thanh Diện khi có một mẹ vợ như vậy.
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, Lâm Thanh Diện lợi hại lắm đấy, anh ấy có rất nhiều bản lãnh, tùy tiện nói ra một cái, cũng có thể khiến mẹ mở rộng tầm mắt.” Hứa Bích Hoài bất bình nói giúp Lâm Thanh Diện.
“Vậy con nói coi, cậu ta có bản lĩnh gì?” Tống Huyền Khanh mặt khinh bỉ hỏi.
Hứa Bích Hoài suy nghĩ một chút, nói: “Lâm Thanh Diện biết xem đá thạch, mắt nhìn của anh ấy tốt vô cùng, nếu đặc biệt đi xem đá thạch, tuyệt đối có thể kiếm được rất nhiều tiền.”
Cô cũng là căn cứ vào biểu hiện ngày đó của Lâm Thanh Diện ở trung tâm thương mại, thuận miệng nói.
“Đừng ở đây lòng vòng với mẹ, chỉ bằng cậu ta, còn xem đá thạch gì chứ, nếu cậu ta thật sự có bản lĩnh này, khẳng định đã sớm đi kiếm tiền, sao có thể ỷ lại nhà chúng ta ăn bám chứ.” Tống Huyền Khanh khinh thường nói.
Hứa Bích Hoài nhất thời không nói được gì, cô biết Lâm Thanh Diện có rất nhiều tiền, không cần phải thông qua xem đá thạch để kiếm tiền.
Quan Vân Thông ở bên cạnh nghe thấy lời của Tống Huyền Khanh, cười nói: “Tiểu huynh đệ còn biết xem đá thạch à, cái này kinh doanh cũng không dễ đâu, hơn nữa nguy hiểm rất lớn, tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn không nên bước chân vào cái nghề này, rất nhiều người cảm thấy nhãn lực mình không tệ, cuối cùng đến vốn ban đầu cũng không lấy về được.”
Phùng Diệc Thần không giống như Tống Huyền Khanh hay Quan Vân Thông, cảm thấy Lâm Thanh Diện thật ra không hề hiểu xem đá thạch, có hiểu cũng chỉ là hiểu được cái vỏ ngoài.
Trong ấn tượng của Phùng Diệc Thần, Lâm Thanh Diện là thiên tài trăm năm khó gặp, phàm là thứ anh xem qua, tuyệt đối đều có thể đạt tới trình độ đứng đầu.
Bây giờ Hứa Bích Hoài nói lâm Lâm Thanh Diện biết xem đá thách, vậy chắc chắn là từng thấy Lâm Thanh Diện ra tay, nếu như vậy, thì đồng nghĩa với việc Lâm Thanh Diện ở phương diện xem đá thạch này, nhất định đạt tới trình độ kinh người, cho dù là bậc thầy như Quan Vân Thông, nhất định cũng kém hơn Lâm Thanh Diện.
Phùng Diệc Thần nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Anh Diện, anh còn biết xem đá thạch?”
“Hiểu một ít.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
“Thật không biết xấu hổ, thật sự cho rằng cho cậu chút hào quang rực rỡ à, còn dám ở trước mặt Phùng gia nói cậu biết xem thạch, Phùng gia người ta là đại vương của huyện Ngọc Điền, cậu có thể hiểu biết như người ta sao?” Tống Huyền Khanh giễu cợt nói.
Phùng Diệc Thần lúng túng cười một tiếng, nói: “Thật ra thì tôi cũng không hiểu gì, bình thường đều là dựa vào mắt nhìn của ngài Quan giúp tôi.”
Sau đó anh ta lại nhìn về phía Lâm Thanh Diện, nói: “Anh Diện, nếu như anh thật sự biết xem đá thạch, vậy quá tốt rồi, gần đây tôi đang có một chuyện làm nhức đầu, nếu như anh biết xem đá thạch, tôi cũng yên tâm.”
“Ồ? Chuyện gì?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
“Là như vầy, không phải tôi buôn bán ngọc thạch sao, xem đá thạch là chuyện thường, thời gian gần đây ngoại ô huyện Ngọc Điền có một buổi đấu giá nguyên thạch quy mô lớn, một nửa lợi nhuận mỗi năm của tôi, đều kiếm được từ buổi đấu giá đó.”
“Trước kia có ngài Quan, chúng tôi mỗi lần đều có thể lấy được nguyên thạch chất lượng tốt nhất trong buổi đấu giá đó, phỉ thúy mở ra có thể bán ra với giá rất cao, nhưng năm nay chúng tôi phải đối mặt với một đối thủ rất mạnh, tôi sợ ngài Quan thất thủ, như vậy lợi nhuận năm nay chúng ta phải giảm đi phân nửa, đây đối với công ty tôi mà nói sẽ là một tai họa, cho nên anh Diện anh có thể cùng tôi tới lần đấu giá này không?”
Phùng Diệc Thần nghiêm túc giải thích với Lâm Thanh Diện.
Tống Huyền Khanh nghe thấy lời này của Phùng Diệc Thần, lập tức mở miệng: “Phùng gia, ngài đừng có nói đùa, Lâm Thanh Diện thật ra chỉ giả bộ ra vẻ, cậu ta làm gì biết xem đá thạch, đến lúc đó làm hỏng chuyện của ngài không tốt đâu.”
Phùng Diệc Thần cười cười, nói: “Không sao, tôi tin tưởng anh Diện, cho dù làm hỏng chuyện cũng không sao."
Quan Vân Thông ở bên cạnh lập tức nhíu mày, nói: “Phùng gia, anh nhất định muốn để tiểu huynh đệ này tới buổi đấu giá? Lần này đối thủ của chúng ta làTiết Vân Quý, tôi nghe nói anh ta mời bậc thầy giám định bảo vật số một Hồng Thành tới, Trương Nghê Hâm tới là vì trợ giúp anh ta, tài lực của Tiết Vân Quý không kém gì chúng ta, hơn nữa có Trương Nghê Hâm giúp, anh ta tuyệt đối sẽ điên cuồng ra giá, chuyện này không thể đùa được.”
“Tiểu huynh đệ, cậu là người Hồng Thành, chắc biết danh tiếng của Trương Nghê Hâm, về phương diện giám định bảo vật, tôi so với anh ta kém hơn nhiều, phương diện ngọc thạch anh ta cũng ở cấp bậc thầy, cậu còn quá trẻ, chỉ sợ không phải là đối thủ của Trương Nghê Hâm.” Quan Vân Thông lại nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Diện, rất sợ Lâm Thanh Diện đồng ý Phùng Diệc Thần đi tham gia buổi đấu giá kia.
Lâm Thanh Diện cười một tiếng, nếu như là Trương Nghê Hâm, trái lại anh không có gì phải lo lắng.
“Trương Nghê Hâm sao, cũng không tính là gì, vậy tôi giúp anh một lần, cùng đi xem buổi đấu giá kia.” Lâm Thanh Diện cười.
Mắt Phùng Diệc Thần lập tức sáng lên, nếu Lâm Thanh Diện nói như vậy, chắc chắn biết rõ tài nghệ của Trương Nghê Hâm, lần này anh ta không cần lo lắng gì nữa.
“Được, anh Diện, vậy chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh, ngày mốt chúng ta cùng tới buổi đấu giá, để tên cháu trai Tiết Vân Quý kia biết cái gì là cao thủ đá thạch chân chính!”
Quan Vân Thông ở một bên liên tục thở dài, anh ta làm sao cũng nghĩ không thông, Phùng Diệc Thần tại sao cảm thấy một người trẻ tuổi như vậy, có thể lợi hại hơn Trương Nghê Hâm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.