Rể Quý Trời Cho

Chương 19: Bẻ gãy ngón tay




Hứa Trai Hiệp thấy Lâm Thanh Diện dễ dàng đoán được hai người kia là do mình phái tới thì lập tức lo lắng.
Anh ta hung tợn trừng Lâm Thanh Diện, chửi ầm lên: "Lâm Thanh Diện, con mẹ nó, đầu mày bị cửa kẹp à? Mày có chứng cứ gì mà bảo hai người này là do tao phái tới?"
"Với lại đây là triển lãm của ông nội tao, tao có điên không mà phái người tới trộm đồ của ông nội tao?"
Tất cả mọi người chú ý tới tình hình bên này, nhao nhao vây lại xem náo nhiệt.
Hứa Mạn Tranh đi đến, nhìn hai món đồ bị trộm trên đất thì lạnh giọng hỏi: "Đây là sao?"
Hứa Bích Hoài đang định giải thích với Hứa Mạn Tranh thì Hứa Trai Hiệp lập tức tiến đến trước mặt ông cụ, nói: "Ông nội, hai người này là tên trộm, vừa rồi con thấy bọn chúng muốn trộm đồ nên lập tức bảo người bắt bọn họ lại."
"Nhưng mà cái tên ngu ngốc Lâm Thanh Diện này không phân biệt tốt xấu lại đi vu oan bảo là hai người kia là do con phái tới. Mục đích của anh ta là gì đây chứ!"
Bản lĩnh vô liêm sỉ của Hứa Trai Hiệp đã được dày công tôi luyện, không chỉ không thừa nhận hai tên trộm này là do anh ta phái tới mà còn giảo biện nói hai người này là do anh ta cho người bắt lại.
Từ trước tới nay, Hứa Mạn Tranh đều tin tưởng Hứa Trai Hiệp vô điều kiện, cho nên lập tức không hài lòng nhìn Lâm Thanh Diện: "Lâm Thanh Diện, cậu thật to gan, lại còn vu oan cho Trai Hiệp?"
"Con có vu oan cho anh ta hay không thì trong lòng anh ta tự rõ ràng. Với lại hai người kia cũng không phải do anh bắt được, anh đúng là mặt dày mới nói ra được." Lâm Thanh Diện lạnh nhạt mở miệng.
"Con mẹ nó nói láo! Vừa rồi ông đây thấy hai tên kia muốn trộm đồ của ông nội đã ngay lập tức báo cho bảo vệ, cho dù không phải tao bắt thì cũng có công lao của tao. Không tin thì mọi người hỏi mấy người bảo vệ kia đi." Hứa Trai Hiệp lại tiếp tục ngụy biện.
Anh ta liếc mắt ra hiệu cho mấy người Tần Cương một cái. Theo như anh ta thấy thì mọi người đều biết Lâm Thanh Diện là một kẻ vô dụng bỏ đi, cho nên sẽ không ai đứng ra nói hộ Lâm Thanh Diện.
Mặc dù mấy tên bảo vệ này anh ta không biết, nhưng chỉ cần hơi ám chỉ một chút, bọn họ nhất định sẽ đứng về phía mình.
Hứa Mạn Tranh nhìn về phía Tần Cương, mở miệng hỏi: "Trai Hiệp nói có thật không?"
Tần Cương cười mỉa mai, nhìn Hứa Trai Hiệp một chút, đến cả Lý Huỳnh Thái cũng phải gọi Lâm Thanh Diện một tiếng ‘anh’ thì bọn họ đương nhiên không dám đối đầu với Lâm Thanh Diện rồi.
"Chúng tôi là người mà anh Lâm Thanh Diện đây thuê tới, không có liên quan gì tới người này, vừa rồi anh ta cũng không có báo cho chúng tôi." Tần Cương trả lời.
Đám người liền xôn xao, không ngờ Hứa Trai Hiệp lại đang nói láo, trong lúc nhất thời đều cảm thấy Hứa Trai Hiệp có chút không biết xấu hổ.
Hứa Trai Hiệp cũng không ngờ tới Tần Cương lại không phối hợp như thế, trong lòng lập tức đem mười tám đời tổ tông của anh ta mắng một lượt.
Sắc mặt của Hứa Mạn Tranh cũng trở nên khó coi, nhưng ông cụ cũng không tin hai tên trộm này là do cháu mình phái tới.
"Mặc kệ người là ai bắt, bọn họ cũng không phải là do Trai Hiệp phái tới. Với lại những người bảo vệ này hẳn là do Bích Hoài sắp xếp đi. Hứa Trai Hiệp như thế nào tôi hiểu rõ, nó tuyệt đối không thể nào làm ra được loại chuyện này."
"Bích Hoài, ông biết con muốn cho Lâm Thanh Diện chút mặt mũi, nhưng muốn vậy thì phải tự mình cố gắng lấy được. Nó còn dựa vào một đứa con gái như con đúng là chẳng có chút tiền đồ nào cả. Bây giờ lại còn muốn vu oan cho Trai Hiệp, ông thấy người có ý đồ không tốt chính là nó!" Hứa Mạn Tranh lên tiếng.
"Ông nội, không phải như vậy..." Hứa Bích Hoài lập tức gấp gáp muốn giải thích thay cho Lâm Thanh Diện.
Đáng tiếc Hứa Mạn Tranh căn bản không nghe. Ông cụ đi về phía hai người đang ngồi trên đất, hỏi: "Nói đi là ai sai các người tới?"
Hứa Trai Hiệp đảo tròng mắt, ra hiệu cho hai người kia. Bọn Tần Cương không nghe Hứa Trai Hiệp, nhưng hai tên này thì khẳng định nghe.
Hai tên trộm lập tức hiểu ý, đều nhìn về phía Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Chính là Lâm Thanh Diện phái chúng tôi tới. Anh ta nói người nhà họ Hứa đối xử với anh ta không tốt nên mới bảo chúng tôi ăn trộm mấy món đồ cổ, trả thù nhà họ Hứa."
Đám người nhìn về phía Lâm Thanh Diện, xôn xao bàn tán.
"Không ngờ tới Lâm Thanh Diện lại là loại người này. Dù sao anh ta cũng là con rể nhà họ Hứa, vậy mà lại sai người tới trộm đồ của nhà mình."
"Cái tên Lâm Thanh Diện này đúng là không có tiền đồ mà. Bản thân ở trong nhà bị khinh bỉ như thế còn muốn dùng biện pháp này để trả thù nhà họ Hứa."
"Chậc chậc, tên vô dụng như vậy thì cả đời này khó làm được việc lớn."
...
Hứa Trai Hiệp lập tức cười mỉa mai. Anh ta vui vẻ nhìn về phía Lâm Thanh Diện, lập tức lại có tự tin mà chất vấn: "Lâm Thanh Diện, bây giờ mày còn có gì để nói không!"
"Hừ, anh ta còn có thể nói cái gì. Chẳng trách cái tên vô dụng này cứ một mực ỷ lại vào nhà họ Hứa chúng ta không đi, thì ra là có lòng nhớ thương đồ của ông nội. Con thấy Hứa Bích Hoài cùng một giuộc với anh ta, hai người muốn chiếm lấy tài sản của nhà họ Hứa đấy." Hứa Bích Uyên hùa theo.
Hứa Mạn Tranh tức đến thở hổn hển, hận không thể tự mình ra tay trừng trị Lâm Thanh Diện một trận.
"Đúng là tức chết ta rồi. Cái tên không khác gì đồ bỏ đi như cậu lại còn muốn trộm đồ của ta. Từ giờ trở đi, cậu cút khỏi nhà họ Hứa cho ta! Còn Bích Hoài, chuyện này chỉ sợ con cũng không thoát khỏi liên quan!"
Hứa Bích Hoài sốt ruột vô cùng. Cô tin Lâm Thanh Diện sẽ không làm ra loại chuyện như này, nhưng mà hai tên trộm đều thừa nhận rồi, cô ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.
Lâm Thanh Diện không chút bối rối, bình tĩnh nói: "Những người bảo vệ này là Bích Hoài tìm tới, nếu như hai tên trộm này cũng là do chúng con tìm thì chúng con cần gì phải bắt hai tên này lại?"
Lời này như đòn cảnh tỉnh, làm cho mọi người ở đây đều phản ứng lại, phát hiện Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện đúng là không cần thiết phải làm như vậy.
Hứa Mạn Tranh cũng ý thức được vấn đề này, nhưng ngại mất mặt, ông cụ cũng không muốn thừa nhận là bản thân phán đoán sai.
"Có lẽ Hứa Bích Hoài cũng bị anh làm cho mơ mơ màng màng. Hai tên trộm này đã thừa nhận, anh có giải thích thế nào thì cũng vô ích!" Hứa Bích Uyên la lớn.
Lâm Thanh Diện nhếch miệng nói: "Các người cũng biết hai bọn họ là trộm, lời của trộm thì không thể tin. Muốn cho bọn họ nói thật thì chỉ có một biện pháp."
Anh quay lại nhìn Tần Cương. Tần Cương lập tức hiểu ý, cúi đầu nhìn thoáng qua hai người ngồi dưới đất.
Tất cả mọi người đều tò mò không biết Lâm Thanh Diện làm thế nào để hai tên trộm đó nói ra sự thật.
Tần Cương bắt lấy tay của một người, mỉm cười lạnh lùng nói: "Con người của tao không thích nói nhiều thừa thãi, bây giờ bọn mày nói thật thì tao còn cân nhắc cho bọn mày bớt chịu khổ một chút."
"Chúng tôi nói thật mà!" Người kia mở miệng nói.
Tần Cương không nói hai lời, trực tiếp bẻ gãy một ngón tay của anh ta.
‘Rắc’ một tiếng làm cho những người ở đây đều nổi da gà.
"Nói thật hay không?" Tần Cương hỏi lại một câu.
Vẻ mặt người kia tràn đầy thống khổ, chỉ lo kêu.
Răng rắc!
Tần Cương lại bẻ gãy một ngón tay khác của anh ta.
Tên trộm còn lại thấy cảnh này thì sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống.
Răng rắc! Ngón thứ ba.
Người bị bẻ đến ngón thứ ba kia đã sớm đau không nói lên lời. Tên còn lại chịu không nổi, trực tiếp hô lên:
"Nói, tôi nói, tôi nói thật!"
"Chúng tôi là người của Lưu Biên, là Hứa Trai Hiệp tìm tới Lưu Biên bảo Lưu Biên tìm người trộm đồ cổ, thuận tiện giá họa cho Lâm Thanh Diện. Lời tôi nói một trăm phần trăm là sự thật, nếu có một chữ là giả thì các người cứ bẻ gãy mười đầu ngón tay của tôi đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.