Rể Quý Trời Cho

Chương 1803:




CHƯƠNG 1803: HOA BẢY MÀU

Người làm kia nghe thấy câu hỏi của Lâm Thanh Diện, lúc này mới hiểu tại sao lần này mình lại bị bắt, nhưng anh ta cũng không dám giấu diếm gì, anh ta cũng biết tính mạng của mình đã nằm trong tay hai người này, nếu họ không làm bọn họ hài lòng, chắc chắn mình sẽ chết.

“Tôi biết anh ta sống trong một trong căn phòng ở trong cùng phía đông, nơi đó rất âm u, người bình thường như chúng tôi không dám đến đó, hơn nữa anh ta cũng không cho chúng tôi vào phục vụ.” Người làm kia vội vàng nói những gì mình biết cho Lâm Thanh Diện.

Anh ta thực sự rất sợ người áo đen bí ẩn kia.

Ngày thường, người áo đen thường mang đến cho anh ta một loại hơi thở âm u, hơn nữa nơi ở của anh ta luôn có đủ thứ kỳ quái ra vào, hơn nữa có dặn dò của người áo đen kia, bình thường bọn họ cũng không dám vào phục vụ.

Sau khi Lâm Thanh Diện và Ô Mộc biết được đáp án lúc sau, lại khiến cho người làm kia ngắt xỉu, sau đó đưa anh ta trở lại vị trí ban đầu.

Đám Lâm Thanh Diện đã biết được thông tin mình muốn có, bọn họ đi thẳng tới phòng của người áo đen, kết quả bọn họ vừa bước vào sân của người áo đen, lập tức có vô số con bọ cạp độc bò ra.

Hai người cả kinh, né tránh theo bản năng, nhưng hai người không lui về phía sau mà vẫn đi vào phòng của người áo đen, chỉ là lần này họ đã có tâm lý đề phòng.

“Rốt cuộc người này có thân phận gì mà nuôi được nhiều thứ độc vậy? Trời ơi, nếu không phải khi nãy chúng nó cùng bò ra nhiều như vậy, sợ là chúng ta còn chưa tìm ra đâu.” Ô Mộc nghĩ mà sợ, nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cũng chưa từng gặp nhiều thứ độc như vậy, nhưng là anh lại cảm thấy rất có thể là người áo đen bí ẩn này cố ý nuôi những thứ độc đó, nhưng không biết mục đích của anh ta là gì.

Lâm Thanh Diện chỉ có thể bảo Ô Mộc tiếp tục đề phòng hơn, dù sao thì hai người bọn họ phải cùng nhau đi vào gian phòng này, anh ta cũng cần chú ý đến những thứ độc thỉnh thoảng xuất hiện xung quanh mình, tránh cho bản thân bị thương.

“Được rồi, đừng nghĩ nữa, thứ này rốt cuộc đến từ đâu? Vẫn nên cần thận thì hơn, đi xem trong phòng của người áo đen bí ẩn này giấu cái gì, tôi không tin trao đổi của anh ta với Vương lão gia sẽ không xuất hiện ở đây”.

Lâm Thanh Diện cảm thấy đây cũng là một manh mối, thế nhưng có thể khiến người đàn ông thần bí và Vương lão gia có tiếp xúc, vậy chắc chắn cho thấy giữa bọn họ có bí mật, đây cũng chính là mục đích lần này của bọn họ.

Lâm Thanh Diện nhìn quanh căn phòng nhìn có vẻ âm u này, đột nhiên anh phát hiện ra ngăn kéo trên bàn dường như thường xuyên bị động vào, anh lập tức cảm thấy đây là nơi ẩn giấu trong đó, vô thức mở nó ra, kết quả đúng lúc này, một con rắn nhỏ đột nhiên xông ra cắn Lâm Thanh Diện một cái.

Lâm Thanh Diện không khỏi hô lên một tiếng, Ô Mộc nghe thầy động tĩnh, cũng thấy bóng dáng của con rắn nhỏ màu trắng kia, nhưng lúc này anh ta đã không còn nghĩ được gì nhiều nữa, Lâm Thanh Diện cũng biết chắc mình sắp bị phát hiện, lập tức rời khỏi căn phòng này cùng Ô Mộc.

“Lâm Thanh Diện, bây giờ anh cảm thấy thế nào? Con rắn nhỏ màu trắng khi nãy nhìn rất đáng yêu, chắc không phải là rắn độc đâu nhỉ?” Ô Mộc cũng không rõ ràng về máy thứ độc này, anh ta không biết con rắn nhỏ màu trắng có độc hay không.

Lâm Thanh Diện cũng không nói ra được cảm giác lúc này là gì, anh nhìn vết thương của mình, đột nhiên phát hiện nó đã biến thành một đóa hoa bảy màu, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng anh chưa từng gặp tình huống này bao giờ.

Lúc này Ô Mộc cũng chú ý tới vết thương của Lâm Thanh Diện, theo lý mà nói, sau khi bị rắn cắn, nếu là rắn độc vét thương sẽ nhanh chóng sưng lên rồi mưng mủ, nhưng tại sao bây giờ lại xảy ra thay đổi như vậy?

“Giờ tôi cảm thấy hình như cơ thể cũng không có cảm giác gì quá mạnh, cũng không đề cảm thấy có độc đang chảy trong cơ thể, nhưng đóa hoa bảy màu đột nhiên xuất hiện đúng là có chút kỳ lạ, giống như tự dưng mọc ra vậy.”

Lâm Thanh Diện có chút bắt đắc dĩ, rõ ràng bị rắn cắn nhưng hiện giờ anh có cảm giác sau khi bị rắn cắn, nhưng bông hoa bảy màu tự dưng xuất hiện này lại mang đến cho hắn cảm giác rất không ổn, anh luôn cảm thấy dường như hiện giờ mình bị uy hiếp, nhưng cơ thể lại không cảm thấy có gì không thoải mái.

Ô Mộc cũng không biết nên làm gì bây giờ, anh ta cũng chưa từng gặp tình huống như vậy, Lâm Thanh Diện không muốn để Ô Mộc lo lắng cho anh, liền bảo anh ta đi ra ngoài, bảo anh ta đi tìm người khác.

Anh cảm thấy tình huống trước mắt của mình chỉ có thể hỏi người ăn xin khi trước, dù sao người giỏi về trận pháp như vậy, có lẽ đã từng nhìn thấy loài hoa bảy màu này.

Mặc dù Ô Mộc vẫn còn chút lo lắng, nhưng vẫn nghe lời Lâm Thanh Diện liền đi chuẩn bị đồ ăn cho anh.

Mà lúc này Lâm Thanh Diện trong phòng cũng lấy ra quả cầu pha lê mà người ăn xin đưa cho mình trước đó, anh hơi giật mình, quả cầu pha lê kia đúng như dự đoán, bên tai liền truyền đến giọng của người ăn xin.

“Sao vậy? Cậu đột nhiên liên lạc với tôi là vì cậu có phương hướng của mắt trận kia rồi sao?” Giọng nói vui mừng của người ăn xin phát ra từ quả cầu pha lê. Tuy rằng gã cảm thấy Lâm Thanh Diện không thể tìm được mắt trận kia ngay, nhưng nhìn khi thấy anh liên hệ với mình, vẫn không khống chế được hưng phần, cho dù chỉ là một phương hướng cũng khiến ông ta chờ đợi.

Lúc này Lâm Thanh Diện thật sự có chút hối hận, rõ ràng là người ăn xin nhờ mình giúp ông ta tìm mắt trận, nhưng mình vừa bắt đầu hỏi ông ta chuyện cá nhân, với những người xung quanh anh, anh cảm thấy ông ta là người duy nhất có thể sẽ biết.

Cho nên Lâm Thanh Diện cực kỳ áy náy mà nói với người ăn xin: “Không phải thế, tôi đang làm việc riêng của mình, đột nhiên tôi bị một con rắn nhỏ màu trắng rất đáng yêu cắn, nhưng cơ thể tôi không có cảm giác không khỏe nào lớn, trên vết thương của tôi lại xuất hiện một bông hoa bảy màu. Tôi chưa từng gặp tình huống này bao giờ, nghĩ đến ông hiểu nhiều biết rộng, nên muồn hỏi ông chút.”

Lâm Thanh Diện giải thích tình huống trước mắt của mình, anh thực sự thấy có lỗi, nhưng anh cũng không còn cách nào khác, chỉ hy vọng người ăn xin có thể cho mình một lời giải thích, sau đó nhất định anh sẽ giúp người ăn xin tìm mắt trận.

Người ăn xin kia nghe lời Lâm Thanh Diện nói xong, không khỏi có chút thất vọng, nhưng nghe thấy Lâm Thanh Diện nói đến hoa bảy màu thì lại khiếp sợ, bởi vì ông ta từng nghe truyền thuyết của hoa bảy màu, giờ xem ra truyền thuyết này là thật rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.