Rể Quý Trời Cho

Chương 1769:




CHƯƠNG 1769: ÁC CHIẾN

Rốt cuộc tàn ảnh đang nghĩ gì, trong lòng Lâm Thanh Diện không rõ. Chuyện duy nhất anh cần phải làm lúc này chỉ có một đó chính là phải giành lại Nhất Nặc từ trong tay tàn ảnh. Đối với anh mà nói, đây là chuyện vô cùng quan trọng.

Thật ra tất cả mọi chuyện phát triển đến bước này là điều mà Lâm Thanh Diện chưa từng nghĩ đến.

Anh vốn nghĩ rằng chuyện này cho dù có không hợp thói thường thì cũng sẽ không quá đáng đến mức như vậy, nhưng không ngờ lại có tình huống bát thường như ngày hôm nay. Nó thật sự vượt xa những gì anh tưởng tượng, bây giờ anh còn có thể nói được gì nữa chứ? Chỉ có thể vực dậy một tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, sau đó làm chuyện của mình mà thôi.

Anh đi lên trước, nhưng đúng lúc này, anh lại phát hiện một chuyện không đúng.

Ở phía trước, tàn hồn không phải là hoàn toàn cáu kỉnh, chính xác mà nói, một mặt không cáu kỉnh của hắn chỉ thể hiện cho Nhất Nặc xem.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Diện thu lại nắm đắm của mình, anh phát hiện hôm nay, tàn ảnh này dường như có sự bảo vệ khác thường dành cho Nhát Nặc.

Nếu nói hôm nay, tàn ảnh này thật sự lầy Nhất Nặc để uy hiếp mình thì chắc chắc Lâm Thanh Diện sẽ không có bắt kỳ cách nào cả bởi cho dù tốc độ của anh có nhanh đến đâu thì cũng không thể nào nhanh bằng tàn ảnh gần kề trong gang tắc.

Cho nên Lâm Thanh Diện rất sợ tàn ảnh sẽ làm bị thương Nhất Nặc, nếu như vậy thì coi như mọi thứ mình làm trước đó đều đỗ sông đỗ bẻ, đây là một chuyện rất tồi tệ, may mà giả thuyết này mãi mãi không xảy ra.

“Ta mặc kệ rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì, bây giờ ta cũng không muốn tra cứu nữa. Nếu lúc này, ngươi có thể trả Nhát Nặc lại cho ta, ta sẽ coi như những chuyện trước đó chưa từng xảy ra, hai chúng ta sẽ xóa bỏ mọi ân oán. Nhưng nếu ngươi vẫn u mê, không chịu tỉnh ngộ, vậy thì ta sẽ để ngươi được nếm trải dư vị của thứ gọi là đau khổ, hi vọng đến lúc đó, ngươi đừng khóc lóc ỉ ôi!”

Lâm Thanh Diện nói xong câu này thì nhìn thấy tàn ảnh ở trước mặt vẫn thờ ơ, vả lại bước chân hắn còn hơi lùi về phía sau, chứng tỏ một điều tàn ảnh không muốn đánh nhau với Lâm Thanh Diện.

Trong trận chiến trước đó, Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận rõ ràng thực lực của tàn ảnh không hề yếu kém.

Tiếp gần trăm chiêu của mình mà hoàn toàn không việc gì, nhưng không biết vì sao giống như trong nhà có chuyện gấp, mỗi giờ mỗi phút đều muốn thoát khỏi trận đấu. Mặc dù không rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn âm thầm để mắt tới.

Anh nhìn thầy tàn ảnh không có chút biểu hiện nào thì lửa giận trong lòng cũng lớn hơn, thật sự không biết vì sao lại gặp phải vấn đề này nhiều lần như vậy, điều này đối với anh mà nói đúng là một chuyện không có gì tốt đẹp cả.

Ngay sau đó, anh bắt đầu sự tấn công của mình, một cú đắm một cú đá, vô cùng ác liệt.

Nhưng tàn ảnh trước mặt lại dường như có thể cảm nhận được tiếp theo Lâm Thanh Diện sẽ tắn công như thế nào. Cho dù anh tung quyền ra sao thì cũng vẫn không chạm được vào tàn ảnh, trong khi đó hắn cũng giả bộ bắt đầu phản kích, mỗi lần đều có thể khiến Lâm Thanh Diện rơi vào tình thế nguy hiểm. May mà nhờ có tố chất cơ thể mạnh mẽ và sự nhạy bén hơn người của mình, mỗi lần đều có thể hóa nguy thành an.

Thế nhưng anh cũng không làm gì được tàn ảnh, anh phải nói như thế nào về tình huống lúc này đây?

Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi rối não, chẳng lẽ hôm nay anh thật sự phải trơ mắt đứng nhìn tàn ảnh bắt Nhất Nặc đi ư?

“Không, ta chắc chắn không để ngươi đạt được mục đích, cho dù phải liều mạng, ta cũng tuyệt đối không để người thực hiện được âm mưu của mình nhanh như vậy được. Ta cũng chắc chắn không cho phép ngươi thực hiện được âm mưu độc ác đó. Tiếp theo, ngươi hãy xem kỹ tuyệt chiêu cuối cùng của ta đi, nếu ngươi có thể tiếp được chiêu này, vậy thì ta nhất định sẽ liều mạng với ngươi!”

Lâm Thanh Diện dữ tợn nói, bây giờ anh thật sự vô cùng hận chính mình, nguyên nhân là vì thực lực không đủ. Nếu anh thật sự có khả năng áp đảo thì ngay lúc này anh hoàn toàn không cần phải dè chừng tàn ảnh. Tàn ảnh này đối với anh mà nói quả đúng là không bằng đồ chó má mà!

Nhưng tàn ảnh lại không quan tâm lắm, Lâm Thanh Diện phát hiện cả quãng đường đi, tàn ảnh thật sự nói chuyện rất ít, mỗi lần đều dùng tốc độ rất nhanh hoàn thành chuyện tiếp theo mình cần phải làm, nhưng lại không hề làm bắt kỳ động tác khiêu khích nào cả, điều này đối với Lâm Thanh Diện mà nói chẳng khác nào một sự vu khống.

Mặc dù anh cũng không muốn thừa nhận, nhưng thực lực của tàn ảnh trước mặt thật sự lớn mạnh hơn nhiều so với anh, vả lại sự chênh lệch còn không hề nhỏ.

Cho dù là sức mạnh hay là tốc độ thì giữa hai người họ đều có sự chênh lệch. Nhưng hiện giờ một người hoàn toàn rơi vào thế yếu như Lâm Thanh Diện lại đuổi theo đánh tàn ảnh có thực lực chiếm ưu thế kia, quả đúng là không phải ai cũng làm được.

Nhưng khi hai người họ đánh nhau, cả hai giống như đã giao hẹn một quy tắc đó là họ đều không ra tay về phía Nhất Nặc. Dù sao thì bây giờ trong lòng Lâm Thanh Diện cũng hiểu rất rõ, quan trọng nhất vẫn là an toàn của Nhất Nặc, nhất định phải bảo đảm không xảy ra bắt cứ sai sót nào.

Có thể nói tàn ảnh trước mặt cũng vô cùng tuân thủ quy tắc, mỗi lần đánh nhau đều cẩn thận, tránh để cơ thể mình đụng phải Nhất Nặc, xem ra hắn cũng yêu thương, bảo vệ Nhất Nặc giống như Lâm Thanh Diện, đây cũng coi như là hành động của một người chính trực.

Nếu hai người họ không phải là kẻ địch của nhau thì Lâm Thanh Diện nghĩ mình chắc chắn sẽ ôm chặt bắp đùi tàn ảnh, dù sao hắn cũng lợi hại như thế, so với mình thì rõ ràng điêu luyện hơn nhiều, quả đúng là đáng tiếc mài!

Bây giờ họ là lửa và nước trái ngược nhau, nhất định phải làm ra một vài chuyện thì mới có thể phân biệt được rõ ràng rốt cuộc trong hai người họ ai là phe chính nghĩa? Ai là phe tà ác?

Sau khi kết thúc trận đánh cuối cùng, tàn ảnh không hề ham chiến nữa mà lại chạy nhanh như bay về phía trước, vừa khéo trước mặt có vật cản, tạm thời chặn tầm nhìn của Lâm Thanh Diện. Lâm Thanh Diện tức giận đuổi lên phía trước nhưng lại phát hiện nơi đó hoàn toàn không còn bóng dáng của tàn ảnh và Nhất Nặc, do đó anh không nhịn được tự đấm vào đùi mình.

Anh âm thầm hối hận trong lòng, xem ra mọi chuyện đều do sự lơ là của anh cho nên mới trở thành như vậy, bây giờ anh phải làm gì thì mới có thể bù lại thế thua này đây?

Bây giờ tâm trạng của Lâm Thanh Diện đang hơi kích động, anh vừa đi vừa gọi tên Nhất Nặc.

Đúng lúc này, anh phát hiện không gian phía trước dường như có một dao động rất mạnh. Anh vội vàng đi lên trước và phát hiện bóng dáng của một đứa trẻ ở phía xa, nhìn kỹ, quả nhiên là Nhất Nặc.

Lâm Thanh Diện sốt ruột vỗ đùi mình, nhưng bây giờ nếu chạy qua đó thì chắc chắn liên ảnh sẽ biến mát.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ, đó chính là tàn ảnh chắc chắn có ý đồ xấu xa với Nhất Nặc, nói không chừng là muốn chiếm đoạt con bé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.