Rể Quý Trời Cho

Chương 1707:




CHƯƠNG 1707: NGƯỜI CỦA Y QUÁN

Lâm Thanh Diện muốn hỏi Mạc Niệm, nhưng con nha đầu Mạc Niệm đó sẽ không nói thật hoàn toàn đâu, chỉ khi ở chỗ Câu Lân mới có thể nghe thấy sự thật chính xác nhất.

Còn có một điểm, Mạc Niệm có lúc hào phóng đại lượng, có người đi vào, dù xấu dù tốt, người ta có thể đoán rõ ràng rồi, cô ta cũng chưa chắc biết được.

Câu Lân vẫn rất vui vẻ, Lâm Thanh Diện xem trọng nó như vậy.

Trước đây Mạc Niệm từng nói, trên trái đất Lâm Thanh Diện còn có một con thú nuôi là tê giác cổ, mình so với tê giác cổ, hạnh phúc hơn nhiều.

“Chủ nhân hỏi tôi coi như là hỏi đúng người rồi, khoảng thời gian này Mạc Niệm khá bận, không có thời gian quản chuyện trong phủ, Liễu Lâm có đến đây qua, còn có một số người ở Thành Trung Tâm nữa, Lăng Ngọc cô nương cũng có tới xem qua, nhưng con nhỏ Mạc Niệm đó đều không biết.”

Bọn họ sao lại tới đây?

Lâm Thanh Diện nhíu mày, hít thở sâu một hơi, nếu Liễu Lâm cũng đã tới đây, thì chắc chắn biết mình chính là Lâm Thanh Diện rồi, thân phận giả Mộc Quang cuối cùng cũng bị lộ rồi.

Trong lòng có chút áy náy, nhìn Câu Lân, nói: “Xin lỗi, ta không nên để quên mày ở Thành Trung Tâm mà rời đi.”

Nghe thấy lời này, sự uất ức trong lòng Câu Lân liền dấy lên, nó tưởng sau khi Lâm Thanh Diện ra khỏi Thành Trung Tâm sẽ đưa nó ra ngoài, không ngờ Lâm Thanh Diện ra ngoài rồi lại trực tiếp bỏ quên nó.

Nếu như không phải mình yêu cầu đòi về nhà thì Lăng Ngọc và Liễu Lâm cũng sẽ không định đưa mình ra ngoài đâu.

Lúc ra ngoài, bọn người Liễu Lâm vốn không biết Lâm Thanh Diện ở đâu, nhưng Câu Lân có thể tìm được đường về nhà, thân phận của Lâm Thanh Diện tự nhiên bị lộ rồi.

Câu Lân lúc đó không có nghĩ nhiều như vậy, bây giờ Lâm Thanh Diện xin lỗi, Câu Lân cũng hạ mình nói: “Chủ nhân bận rộn, loại chuyện này sao tôi lại để trong lòng chứ, chỉ cần chủ nhân về là được.”

Lâm Thanh Diện không có nói với Câu Lân tại sao phải giấu thân phận với Liễu Lâm, cái này không có gì lớn hết, nhưng anh em gặp nhau rồi, Lâm Thanh Diện cũng không biết nên nói với Liễu Lâm thế nào nữa.

Mùi vị nói dối không dễ chịu chút nào, Lâm Thanh Diện vỗ vỗ đầu của Câu Lân, hỏi: “Lăng Ngọc cô nương đối với ngươi không tệ chứ?”

“Lăng ngọc cô nương không tệ, là tôi đòi người ta đưa tôi ra ngoài.” Câu Lân thở dài: “Nhưng tôi thấy cô nương đó hình như có ý với chủ nhân.”

“Tên này, ta còn chưa tính sổ với ngươi, bây giờ chúng ta coi như đã huề rồi, nhưng mấy lời này không được nói với vợ ta, nếu không ta không tha cho ngươi đâu.” Lâm Thanh Diện làm một tư thế đe doạ, Câu Lân biết Lâm Thanh Diện đang đùa, vội vàng tỏ ra yếu ớt, biểu thị nó sẽ không nói nhiều.

Chuyện trong nhà có Mạc Niệm và Hứa Bích Hoài xử lý, Lâm Thanh Diện yên tâm, Vong Trần một lòng vùi mặt vào trong bí tịch, cũng chả quan tâm nhiều.

Lâm Thanh Diện trực tiếp đi đến y quán kia, bên trong y quán thanh lãnh, không có ai hết.

Tất cả đã trang trí xong, người nào nên tới cũng đã tới rồi, có mấy thầy lang nhìn Lâm Thanh Diện, lịch sự mà chào hỏi.

Nhưng ai cũng lười biếng, ai uống trà thì uống, ai ngủ thì ngủ, không có được mấy người khách nữa.

Lâm Thanh Diện nhìn một cái, một tên nhóc cao cao gầy gầy nằm ngủ trên ghế dài, bên cạnh còn một quyển y thư, ly trà để ở trên, y thư đó đặt trên một chiếc ghế xích đu, lắc qua lắc lại, khiến cho cái ly trà đó cũng đong đưa, nhìn như có thể đổ lên y thư bất kỳ lúc nào.

Lâm Thanh Diện hít thở sâu một hơi, cái tình hình này, còn mở y quán gì nữa, trực tiếp đổi thành trà quán luôn cũng được đó.

Lâm Thanh Diện ngoài mặt thì nở nụ cười, tiến lên trước hai bước, lịch sự mà hỏi: “Người anh em, y thư ở bên cạnh, cậu đang nằm học thuộc nội dung bên trong y thư sao, tôi thấy trà ở bên cạnh đã nguội rồi, chắc là dụng tâm quá mức nên quên uống trà rồi đúng không?”

Lúc nói chuyện, tất cả ánh mắt đều đặt lên người Lâm Thanh Diện. Nhưng vẫn làm gì thì làm, dù gì cũng chả có khách.

Chàng trai đó khẽ mở mắt, nghe thấy giọng của Lâm Thanh Diện thì nhìn Lâm Thanh Diện một cái, rồi tiếp tục nhắm mắt lại.

Sau đó nói: “Nội dung trong y thư không có ý nghĩa gì, tôi phần lớn đã hiểu hết rồi, chỉ là để ở đây cho đẹp thôi, Lâm công tử thật có nhã hứng, nói là chủ quán, tôi đến y quán cũng mấy ngày rồi, hôm nay cuối cùng cũng được gặp Lâm công tử.”

Nếu như không phải mấy lão già ở chỗ này chào hỏi với Lâm Thanh Diện trước thì anh ta cũng không biết người đến là Lâm Thanh Diện đâu, nhìn thấy tuổi tác của Lâm Thanh Diện và mình xêm xêm, các thầy lang trong y quán này tâng bốc như thần vậy, anh ta không tin.

Nói gì mà chữa khỏi bệnh cho ông cụ Đổng, chẳng qua chỉ là mèo mù gặp phải chuột chết thôi.

Lâm Thanh Diện thấy anh ta khinh miệt như vậy, thì khom lưng cầm lấy ly trà trên y thư đi, sau đó lại quay người cầm lấy y thư lên, bên trên có hai giọt trà rơi vãi, anh dùng tay áo lau, nói: “Sau này cậu có thể không cần tới y quán nữa.”

Nghe thấy lời này, người bên trong y quán vội vàng dấy lên tinh thần, cẩn thận dè dặt mà nhìn Lâm Thanh Diện, không biết Lâm Thanh Diện là có ý gì.

Người đàn ông đó liền đứng dậy, sắc mặt thay đổi dữ dội, cười lạnh nói: “Anh dựa vào đâu mà nói tôi có thể không cần tới nữa, người cho tôi tiền lương cũng là cậu chủ Đổng Hoa của nhà họ Đổng, có liên quan gì đến anh chứ, chút công phu mèo cào của anh mà cũng xứng so y thuật với tôi sao, tôi thấy anh đúng là châu chấu đá xe……”

Người đàn ông chợt tức giận, Lâm Thanh Diện đã nhìn thấy bản tính của anh ta, con người nóng nảy như vậy, không thích hợp ở lại y quán, bộ dạng anh ta thẹn quá hoá giận trông giống như thằng hề vậy.

Một thầy lang lớn tuổi hơn một chút ở bên cạnh vội vàng tiến lên trước, kéo lấy tay áo của người thanh niên, người thanh niên tức giận quát: “Cháu nói nha chú Phúc, chú kéo cháu làm gì, tôi không sợ anh ta, nếu như không phải chú nói lương nhà họ Đổng phát ở đây rất cao thì cháu mới không thèm đến đâu, các người sợ tên họ Lâm này chứ cháu thì chả sợ đâu.”

Lâm Thanh Diện nhìn người thầy lang già mà người thanh niên gọi là chú Phúc với vẻ hàm ý sâu xa, cười nói: “Hai người là họ hàng sao?”

“Đây là cháu nhà tôi, từ nhỏ cùng học y với tôi, tôi thấy thanh niên cần phải rèn luyện thêm, có Lâm công tử có thể truyền thụ được một chút, cho nên….”

Thầy lang già lắp ba lắp bắp, Lâm Thanh Diện cũng nghe ra được, truyền thụ gì đó đều là chú Phúc nịnh hót thôi.

Chẳng qua là dễ lấy tiền nhà họ Đổng, nên đến đây ăn chơi, y thư đó cũng là làm màu thôi, người như vậy cho dù có y thuật của Hoa Đà thì anh cũng không dám giữ lại ở y quán đâu.

Thân là chủ quán, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng có liên quan đến mình, Lâm Thanh Diện nói: “Chú Phúc do cậu chủ Đổng kêu tới, tôi tin là có chỗ dùng được, còn tên nhóc này, tôi không giữ lại được.”

Thái độ của Lâm Thanh Diện cứng rắn, chú Phúc hồi nãy còn khá cung kính, nhưng nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, nhìn thái độ của Lâm Thanh Diện, liền biết là không diễn được gì nữa.

Sắc mặt thay đổi, hạ quyết tâm: “Nếu Lâm công tử đã không cho cháu trai tôi ở đây thì tôi cũng không ở đây nữa, bên cậu Đổng, tôi tin cậu ấy sẽ cho tôi một lời giải thích.”

Người xung quanh nhìn Lâm Thanh Diện và hai chú cháu nhà này với vẻ hóng hớt, Lâm Thanh Diện mím mím môi, rót một ly trà cho mình để thông thông họng.

Người thanh niên đó nói: “Chú Phúc, cháu nói cậu chủ Đổng nhất định sẽ giữ chú lại, người như Lâm Thanh Diện, còn không phải là dựa vào cậu chủ Đổng để ăn cơm sao, chú hà tất phải nói nhiều với anh ta như vậy?”

Lâm Thanh Diện chậm rãi đặt ly trà xuống, nói: “Chú phúc, chú không cần uy hiếp tôi, chú đi đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.