Rể Quý Trời Cho

Chương 1703:




CHƯƠNG 1703: DẠY DỖ NHÀ HỌ TIỀN

Lâm Thanh Diện đương nhiên cũng sẽ không cưỡng cầu bọn họ, muốn ở lại thì cứ ở, không muốn ở lại thì cũng không cần ở chỗ Tiền Kỳ tiêu phí thời gian nữa.

Đều là người có tài năng, Lâm Thanh Diện là người phát hiện tài năng của bọn họ, nhưng bọn họ có thể nắm được cơ hội này không thì phải xem duyên phận rồi.

Tiền Kỳ nhìn những người mình tốn công tốn tiền thuê về sắp trở thành người của Lâm Thanh Diện, mong là không ai đồng ý hiếu trung với Lâm Thanh Diện, bộ dạng ông ta như đang xem kịch hay vậy.

Lâm Thanh Diện giải huyệt đạo cho mấy người bọn họ, mấy người bọn họ lúc này có thể kiểm soát cơ thể của mình, lập tức cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Lâm Thanh Diện bảo bọn họ suy nghĩ cho kỹ, theo mình thì tiền đồ vô lượng, nhưng nguy hiểm trùng trùng, bọn họ hãy tự mình lựa chọn.

Người ở đây đều biết thân phận của Lâm Thanh Diện, mấy người này trước đây cũng tưởng Lâm Thanh Diện chỉ có hư danh, nhưng sau khi đánh với Lâm Thanh Diện, thì đã hoàn toàn thay đổi đi suy nghĩ trước đây rồi.

Người có mặt đều hiểu, theo Lâm Thanh Diện sẽ tốt hơn theo Tiền Kỳ rất nhiều, Lâm Thanh Diện thanh niên tài giỏi, bản lĩnh hơn người, theo Lâm Thanh Diện nhất định có thể làm nên sự nghiệp.

Lâm Thanh Diện đi đến bên cạnh Tiền Kỳ, hỏi: “Hai trăm nghìn kim tệ đó khi nào mới có thể tới tay tôi đây, ông cho tôi một kỳ hạn đi.”

Tiền Kỳ nhíu mày, có chút đau ví, nhà họ Tiền trước khi xảy ra chuyện của Vương Quyền, thì hai trăm nghìn vốn chả là cái thá gì, nhưng kể từ sau đó thì nhà họ Tiền từ từ tụt dốc, đến khi Triệu Tuấn nắm giữ thành Tiên Linh, thì tất cả từ từ bình ổn trở lại.

Bây giờ Lâm Thanh Diện đòi 200 nghìn kim tệ, bản thân Tiền Kỳ chính là người thiệt, sao có thể không đau chứ?

Tiền Kỳ cả nửa ngày cũng không nói chuyện, Lâm Thanh Diện hỏi: “Sao, đau lòng rồi sao, nhà họ Tiền ông bây giờ vẫn còn không ít việc làm ăn, chút nhỏ nhặt này hà tất phải để bụng chứ, để mua bình an cũng không tồi, ông nói xem?”

Nhà họ Tiền phải trả giá cho những gì mình đã làm, Hứa Bích Hoài không sao thì bọn họ mới có thể bình bình an an, nếu không thì chút tiền vàng làm sao có thể giải quyết vấn đề chứ?

Lâm Thanh Diện rất thiếu tiền, đúng lúc có Tiền Kỳ dâng lên, không có đạo lý nào lại không lấy.

Mười hai người này nếu như muốn theo Lâm Thanh Diện, thì Lâm Thanh Diện sẽ phải tiêu nhiều tiền hơn, y quán của Thượng Quận Thiên Đô bây giờ cũng chuẩn bị gần xong rồi, nhà bọn người Đổng Hoa có tiền, Lâm Thanh Diện cũng không thể không ra đồng xu cắc bạc nào được.

Nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, ánh mắt của Tiền Kỳ đặt lên người của Tiền Ngũ, Tiền Ngũ không có tiền đồ, ngay cả năng lực bảo vệ mình lúc bình thường cũng không có, cho dù Lâm Thanh Diện không ra tay thỉ chỉ cần mấp máy môi cũng có người tới xử lý Tiền Ngũ rồi.

“Ngày mốt đưa cho cậu, tôi lệnh người đem tiền vàng đến lâu đài cho cậu, Lâm công tử, cậu thấy thế nào?”

Lâm Thanh Diện ở đây cũng không ở được hai ngày, nếu như Tiền Kỳ muốn lấy ra, thì có thể lấy ra được càng nhanh càng tốt.

Có lời khẳng định này, Lâm Thanh Diện cũng chuẩn bị về, Lâm Thanh Diện cũng đưa địa chỉ cho 12 người đó, nếu như nghĩ thông suốt rồi thì trực tiếp đến lâu đài tìm anh, thời gian chỉ có hai ngày, cũng vừa vặn để đợi tiền của Tiền Kỳ.

Tiền Kỳ ở trong mắt Lâm Thanh Diện chỉ là một lão bá tánh bình thường, sử dụng công pháp giết Tiền Kỳ, thực ra không thoả đáng lắm, 200 nghìn tiền xu vàng, với tài lực hiện tại của nhà họ Tiền, thì đã đủ cho ông ta bài học không nhỏ rồi.

Triệu Tuấn và Bạch Tuyết tân hôn vui vẻ, đang chìm đắm trong hạnh phúc, muốn đi Thượng Quận Thiên Đô, Bạch Tuyết cũng không thể lười biếng, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, đàn ông sơ ý thiếu sót, chuyện này Bạch Tuyết phải từ từ xem, từ từ mua.

Tối qua khắp nơi đều treo lồng đèn đỏ, niềm vui ngập tràn, dành một ngày để dọn dẹp sạch sẽ như mới.

Hệt như hôn lễ của hai người chưa từng xảy ra qua vậy, mưa phùn trên bầu trời khiến mặt đất ướt nhem, mưa to một cơn thì tạnh, mưa phùn ít thì đến mấy ngày, nhiều thì là nửa tháng.

Đại khái là do trời mưa, thời tiết trở nên lạnh hơn trước rất nhiều, ra cửa là phải có thêm áo choàng, Hứa Bích Hoài lấy một cái áo choàng màu đỏ khoác lên người, cầm một cây dù màu xanh lá nhạt, bên trên vẽ một hình tranh sơn thuỷ.

Đã nói là phải ra ngoài dạo phố, Bạch Tuyết đứng dưới hiên nhà, nhìn thấy Hứa Bích Hoài đi tới, liền cười: “Hôm nay có không ít đồ phải mua, đi thôi, giờ này rồi, ra ngoài cũng không dạo được bao nhiêu lâu.”

Hứa Bích Hoài ngẩng đầu lên, đôi mày liễu thanh tú khẽ nhíu, nói: “Ra ngoài dạo cho thoáng khí là được rồi, cô còn định dọn hết đồ ở thành Tiên Linh này về lâu đài sao, Thượng Quận Thiên Đô cái gì cũng có, không cần cái gì cũng phải mua.”

Ở nhà mãi rất buồn chán, Lâm Thanh Diện có chuyện của anh, Hứa Bích Hoài thiếu một người bạn dạo phố.

Thời gian đến thành Tiên Linh cũng không ngắn, Bạch Tuyết luôn có thể phát hiện những thứ mới mẻ, có thêm một thứ mới mẻ, cô ta liền có thể khoe ở trước mặt Triệu Tuấn, tự mình vui vẻ.

Nghe thấy Hứa Bích Hoài nói Thượng Quận Thiên Đô cái gì cũng có, thì lập tức lúng túng, Bạch Tuyết yếu ớt mà hỏi: “Có phải tôi rất thiếu hiểu biết không?”

“Tôi không phải có ý này, cái này không có liên quan đến hiểu biết.” Nói ra, khiến Bạch Tuyết nghĩ nhiều, Hứa Bích Hoài vội vàng biện giải cho mình, ánh mắt vô tội mà nhìn Bạch Tuyết.

Hai người cười nói mà cùng nhau đi trên phố, cuộc sống rất thoải mái.

Vương phủ, biết Lâm Thanh Diện muốn đưa Triệu Tuấn cùng đến Thượng Quận Thiên Đô, đáy lòng Vương Phi Dương ngứa ngáy, muốn đem hết chuyện lớn nhỏ trong nhà giao lại cho cha anh ta.

Một ngày của Vương Kình Thiên, phần lớn thời gian đều ở bên trong thư phòng, nuôi hoa nuôi chim.

Vương Phi Dương đi vào phòng của Vương Kình Thiên, nói lên suy nghĩ của anh ta: “Hảo nam nhi chí ở bốn phương, cha à, ở nhà mãi, thực sự không phải là chuyện mà một nam nhi nhiệt huyết nên làm, hy vọng cha thành toàn, để con cùng Lâm Thanh Diện đi lang bạt.”

Tu vi của Vương Phi Dương luôn bị kẹt ở linh thông Thánh cảnh, thực sự không dễ đột phá, chỉ có theo Lâm Thanh Diện, mới có cơ hội để đột phá, anh ta không muốn dành phần lớn thời gian nhốt mình ở trong cái Vương phủ này.

Mi tâm của Vương Kình Thiên nhíu chặt lại, đúng là con cái lớn, thì lông cánh cũng cứng cáp rồi.

Vương Phi Dương từ trước giờ đã không an phận, càng không thích con đường mà Vương Kình Thiên sắp xếp sẵn cho anh ta, Vương Kình Thiên đưa ra sự kháng nghị cuối cùng: “Cha không mong con có bản lĩnh gì quá lớn, chỉ cần con bình bình an an, sinh cho ta một đứa cháu trong lúc ta còn sống, thì người làm cha như ta cũng đã mãn nguyện rồi, bây giờ con muốn đi, nhưng vẫn chưa thành thân, không có cái gì cả, nói khó nghe một chút, con trai, nếu như con có bề gì thì còn để lại được một đứa cháu trai cho cha, cha cũng có niệm tưởng, hương hoả của nhà họ Vương ta cũng không đến nỗi dừng lại ở trên người con, con nói đúng không?”

Vương Phi Dương vội vàng kiếm cớ rời đi, Vương Kình Thiên nói rất có lý, nhưng đối tượng còn không có, thì lấy đâu ra kết hôn sinh con?

Ở một bên khác của núi Kiếm Đãng, bên thành Tiên Linh mưa phùn triền miên, núi Kiếm Đãng như bị cách tuyệt với thế giới bên ngoài vậy.

Tiên hạc bay lượn trên trời kêu réo, Diệp Phàm Trần đứng ở trên đỉnh núi, chuyện bên ngoài, ông ta không quản nhiều nữa, có hai đồng tử ở bên, sống cuộc sống nơi bồng lai tiên cảnh.

Lúc này, tiểu đồng tử vội vàng chạy tới, vẻ mặt sốt sắng đến đỏ bừng, Diệp Phàm Trần nhíu mày hỏi: “Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy, ta đã nói qua bao nhiêu lần rồi?”

“Trưởng lão, tâm ma của Vương Phi Dương không an phận, người có cần đi xem thử không?” Tiểu đồng tử bình tĩnh lại, tiếp đó nói: “Con không áp được, mời người qua đó.”

Diệp Phàm Trần không kịp suy nghĩ, trong lòng chỉ có một ý niệm, chuyện tâm ma nhất định phải giải quyết triệt để rồi……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.