Rể Quý Trời Cho

Chương 1660:




CHƯƠNG 1660: TỰ PHẾ BỎ TU VI.

Lúc Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài, trong lòng có một loại cảm giác cửu biệt trùng phùng, có chút cảm động, nhưng mà vẫn không bước lên.

Chỉ cần thấy hiện tại Hứa Bích Hoài bình an, mình đã có thể yên tâm rồi, Hứa Bích Hoài có năng lực chắc hẳn là những người nơi này không biết đâu.

Lúc này tên lão đại cầm đầu trong tâm tên đàn ông đó lại nói: “Thằng nhóc kia, người mày muốn gặp mày cũng đã gặp được rồi, có phải mày nên đồng ý điều kiện của chúng tạo.

Nếu như mày tự phế bỏ tu vi của mình, vậy thì mày có thể an toàn mang vợ của mày về, có một cuộc sống yên ổn như cũ, bao gồm cả con gái của mày, nhưng mà nếu như mày không đồng ý, chỉ sợ là mày không còn mạng nữa.”

Lúc nói chuyện, có một thanh kiếm dài chống đỡ ở bên cổ của Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài trực tiếp hung dữ nhìn người áo đen, tức giận nói: “Anh phải cẩn thận một chút, nếu như tôi bị thương, các người cũng sẽ không có con tin, đến lúc đó các người dùng cái gì để nói điều kiện với chồng tôi?”

Lời nói của Lâm Thanh Diện để Hứa Bích Hoài cảm thấy yên tâm, bọn họ đều không phải là đối thủ của mình. Hứa Bích Hoài cười nhạo một tiếng, ở thời điểm này đôi vợ chồng yêu nhau thắm thiết còn nói lời tâm tình.

“Em chưa từng nghi ngờ thực lực của anh, đương nhiên em cũng tin tưởng anh có thể cứu được em, chỉ là bọn họ như thế này thật sự làm cho anh cảm thấy phiền lòng”

Vong Trần có chút không hiểu nhìn Lâm Thanh Diện, nhỏ giọng nói với Lâm Thanh Diện: “Rốt cuộc là cậu dự định làm như thế nào vậy, dù sao thì bây giờ vợ của cậu cũng đang ở trong tay bọn họ, nếu như hành động bồng bột, có lẽ là vợ của cậu sẽ thật sự mất mạng, tôi tin tưởng là vợ của cậu không hy vọng chuyện như vậy xảy ra đầu, cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ”

Lâm Thanh Diện trực tiếp nói suy nghĩ của mình ra: “Vợ của tôi không yêu đến mức không thể ra gió như vậy đâu, tôi cũng không dễ đối phó như vậy, một lát nữa tôi sẽ đến đó làm con tin cho bọn họ, vào trong tay của bọn họ, bọn họ muốn làm như thế nào cũng được, đến lúc đó ông cứu vợ tôi ra ngoài, nhanh chóng dẫn cô ấy về nhà là được rồi, tất cả những chuyện ở đây cứ để tôi đối phó là được.”

Lâm Thanh Diện dự định như vậy, nhưng mà biết như thế này có chút không thật, thế nhưng mà trước mắt cũng chỉ có biện pháp này mà thôi, tám người áo đen này cũng không phải là kẻ ăn chay.

Tên đại ca cầm đầu nhìn Lâm Thanh Diện, trong lòng vô cùng không thoải mái, trực tiếp nói với anh: “Mày cũng đừng có dở trò gì với bọn tao, nếu không thì tao cũng không cam đoan vợ của mày có thể sống được bao lâu đâu.”

“Bọn mày lợi hại như vậy, nhưng mà cũng đã thua vào tay tạo một lần, đang lấy việc công báo thù riêng à? Vợ của tao không hận thù gì với bọn mày, bọn mày có giết cô ấy cũng không giúp đỡ được bọn mày bao nhiêu.

Muốn giết thì giết tao là được, tạo đến làm con tin cho bọn mày, bọn mày phải thả vợ của tạo ra, bọn mày thấy như vậy có được không? Chuyện này hoàn toàn không có chỗ xấu gì đối với bọn mày, chẳng lẽ bắt tạo không phải là mục đích cuối cùng của bọn mày à?”.

Tám người áo đen nhìn nhau, chuyện này đối với bọn họ mà nói quả thật là một điều kiện có sức hấp dẫn quá lớn, một lòng chỉ muốn bắt lấy Lâm Thanh Diện, bởi vì trước đó chịu thiệt thòi bởi Lâm Thanh Diện, một lòng muốn báo thù, nhưng mà cái này không lợi hại bằng việc Lâm Thanh Diện tự phế bỏ tu vị của mình. Nếu như Lâm Thanh Diện tự phế bỏ tu vi, còn không phải là để bọn họ muốn làm như thế nào thì làm như thế đó à.

“Thằng nhóc đó, mày đừng có ra vẻ với tạo, mày tranh thủ phế bỏ tu vi của mày đi, chỉ có như thế này thì bọn tạo mới có thể đảm bảo cho sự an toàn của vợ mày”

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài không sợ hãi một chút nào, cô cảm thấy có chút tự trách vì mình đã trở thành con tin để bọn họ uy hiếp Lâm Thanh Diện.

“Các người muốn chồng tôi tự phế tu vi, căn bản không có khả năng, bởi vì lời của các người nói không tin được, nếu như anh ấy tự phế bỏ tu vi mà các người không bỏ qua cho tôi, vậy thì các người tính như thế nào?”

Tới lúc đó làm thịt làm cá người khác còn không phải người khác muốn như thế nào thì làm như thế đó, làm gì có quyền nói chuyện.

Lâm Thanh Diện đứng ở một bên trực tiếp phụ họa: “Vợ tao nói không sai, tạo vào trong tay của bọn mày tùy ý để bọn mày khống chế, tạo cảm thấy như thế này còn đáng tin hơn một chút, còn muốn tự phế tu vi thì không hiện thực cho lắm, bọn mày không đáng tin, cũng không phải là lần đầu tiên”

Bây giờ đang đối mặt trao đổi điều kiện, Vong Trần từ từ mất hết kiên nhẫn, hiện tại làm việc không thể lỗ mãng được, tất cả đều phải bàn bạc kỹ càng. Lâm Thanh Diện không phải là người ngu, nhất định có tính toán của mình, mà ánh mắt của Lâm Thanh Diện trực tiếp nhìn chòng chọc vào người áo đen đang khống chế Hứa Bích Hoài, tu vi của người đó trông có vẻ không cao, cũng không đủ nhanh nhẹn.

Trực tiếp nói với Vong Trần ở bên cạnh: “Một lát nữa tôi xử lý cái người đang khống chế vợ tôi, ông khống chế tám người này giúp cho tôi, có vấn đề gì không?”

Vong Trần có chút lo lắng, hỏi Lâm Thanh Diện: “Cậu xác định làm như vậy hả, một khi có sai sót gì đó, đao kiếm không có mắt, vợ của cậu coi như gặp nguy hiểm rồi” “Nhất định phải làm như vậy, không còn biện pháp khác” Lâm Thanh Diện đang tính toán trong đầu khoảng cách từ chỗ mình đến chỗ của Hứa Bích Hoài, anh có đủ thời gian để giật lấy Hứa Bích Hoài từ trong tay của người áo đen đó.

Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói: “Anh về đi, anh không cần phải cứu em đâu, bọn họ cũng không dám giết em, nếu như muốn giết em, anh lại báo thù cho em, để bọn họ không đạt được mục đích.”

Nhìn thấy Lâm Thanh Diện nhíu mày, thật ra trong lòng của Hứa Bích Hoài cũng cảm thấy phức tạp, hai người bọn họ làm bạn gắn bó với nhau đi đến hiện tại hoàn toàn không dễ dàng, lần này cho dù Lâm Thanh Diện không cứu mình mình cũng sẽ không oán hận.

Nhưng mà tám người kia lại không có nhiều kiên nhẫn như thế, tên đại ca trực tiếp ra lệnh cho cái tên đang khống chế Hứa Bích Hoài đưa Hứa Bích Hoài đến trước mặt của anh ta, anh ta muốn để Lâm Thanh Diện nhìn xem dáng vẻ tiều tụy của Hứa Bích Hoài.

Lâm Thanh Diện lấy một gói bột sương mù từ trong chiếc nhẫn chứa đồ ra, kêu Vong Trần chuẩn bị sẵn sàng, trực tiếp ném lên trên không trung, bột bay tung tóe, vội vàng không kịp chuẩn bị làm cho người xung quanh lâm vào bối rối.

Nhưng mà cũng chỉ có hai giây, Lâm Thanh Diện liền trực tiếp đánh bại cái tên đang khống chế Hứa Bích Hoài, còn chưa đưa Hứa Bích Hoài đến nơi an toàn thì Hứa Bích Hoài lại rơi vào trong tay của tên đại ca cầm đầu một lần nữa.

“Chiêu thức giống nhau chỉ cần dùng một lần là được rồi, dùng hai lần, mày coi bọn tạo là đồ ngu hết hả?”

Tên đại ca cầm đầu trực tiếp hỏi Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cắn răng, xem ra lúc này là mình đã tính sai rồi, anh vốn dĩ cho rằng sau khi Vong Trần ra tay thì tám người này sẽ tập trung để đối phó với Vong Trần, không ngờ tới là bọn họ còn tấn công đối phó mình.

“Xem ra là tốc độ của mày vẫn rất nhanh, là do tạo đã tính sai rồi.” Lâm Thanh Diện giống như cười mà không phải cười nhìn tên đại ca cầm đầu, Vong Trần cùng với bảy người khác đang đánh nhau, không có thời gian nhìn về phía Lâm Thanh Diện.

“Hiện tại mày không có tư cách để bàn điều kiện với tao, Lâm Thanh Diện, tính mạng của vợ mày phụ thuộc vào suy nghĩ của mày, mày phải suy nghĩ cho cẩn thận, tạo cho mày mấy chục giây”

Lâm Thanh Diện nói thẳng: “Không cần phải đếm đâu, tạo đồng ý với điều kiện của mày, chỉ cần mày thả vợ của tạo ra, mày nói cái gì tao cũng đồng ý”

Trong lòng Hứa Bích Hoài chua xót nhìn Lâm Thanh Diện: “Vất vả lắm mới có thể đi đến ngày hôm nay, nếu anh thật sực phế bỏ tu vi, đây không phải là làm người khác hài lòng hả?

Em mang theo con gái của mình đi cùng anh để phát triển sự nghiệp của anh, chứ không phải để anh phế bỏ tu vi của mình. Lâm Thanh Diện, em biết là anh đối xử tốt với em, nhưng mà nếu như anh thật sự làm như vậy, thế thì hy sinh mấy năm nay của chúng ta coi như bỏ phí rồi.”

Lâm Thanh Diện không quan tâm, cười một tiếng nói: “Không có em thì không có anh của ngày hôm nay, vợ à, anh không thể bỏ rơi em được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.