Rể Quý Trời Cho

Chương 165: Anh chính là thần tượng của em




Ông chủ của khu vui chơi bị một cái tát của Tần Cương làm cho ngơ ra, ôm lấy gương mặt của mình, không dám tin nhìn về phía ba người Trần Tài Anh.
“Anh ta… anh ta chính là Trần Tài Anh? Anh Tần, không phải anh nhận nhầm người rồi đấy chứ?” Ông chủ của khu vui chơi lắp bắp tự nhủ.
Tần Cương lại đạp một cước vào bụng ông chủ khu vui chơi, ông chủ khu vui chơi ngồi bệt xuống đất, ôm bụng nhăn nhó.
“Mẹ nó, não ông bị úng nước à? Đến anh trai tôi mà tôi cũng không nhận ra sao?”
Tần Cương mắng một câu, vội vàng đi về hướng Trần Tài Anh và ông mập, vẻ mặt cung kính nói: “Đại ca, em không biết anh ở đây, cũng không biết là việc như thế nào, ông chủ khu vui chơi này quen biết với em, bình thường có việc gì em cũng sẽ giúp đỡ, nhưng mà nếu như người anh ta chọc giận là đại ca anh, em tuyệt đối sẽ xử lý không nể tình!”
Tống Uy nhìn thấy dáng vẻ cung kính Trần Tài Anh của Tần Cương, vẻ kinh ngạc trên mặt còn hơn cả ông chủ khu vui chơi.
Anh ta cẩn thận nhìn về phía Trần Tài Anh, cất tiếng hỏi: “Anh… anh chính là Trần Tài Anh, hoàng đế ngầm của Hồng Thành đó ư?”
Ông mập cười vỗ vỗ vai anh ta, nói: “Ngoại trừ anh ta còn có thể là ai, ở Hồng Thành, không có ai dám nói mình là Trần Tài Anh đâu.”
Tống Uy lập tức nuốt nước bọt, cũng bắt đầu kính phục Lâm Thanh Diện hơn, sao anh ta lại chẳng nghĩ tới, hai người bạn mà Lâm Thanh Diện tìm cho mình, lại là nhân vật mà trên dưới Hồng Thành không ai dám động vào.
Chẳng trách họ chỉ đi có hai người, nhưng vẫn cứ có dáng vẻ bất cần, chỉ càn cái tên Trần Tài Anh này thôi, cũng đủ dọa hơn nửa số người ở Hồng Thành rồi.
Trần Tài Anh cười với Tống Uy, tiếp tục quay đầu nhìn về phía Tần Cương, dặn dò nói: “Lúc nãy ông mập đã thắng ở đây 90 tỷ, coi như Tống Uy thua mất 6 tỷ, anh ta còn nên lấy 84 tỷ ra nữa, cậu đi với anh ta đòi số tiền này lại, không được thiếu một đồng.”
Tần Cương lập tức gật đầu, nói: “Đại ca, anh yên tâm, số tiền này ngày mai em sẽ đưa qua cho anh.”
Ông chủ khu vui chơi đang ngồi trên đất nhanh chóng bò qua, dập đầu với Trần Tài Anh: “Đại ca, em biết lỗi rồi, xin anh tha cho em, 84 tỷ, em thật sự không có.”
“Lúc anh lừa bịp người khác, e rằng cũng chưa từng nghĩ người khác liệu có được từng ấy không nhỉ, chỗ tiền này thiếu một đồng, thì lấy chân tay của anh ra thay thế.” Trần Tài Anh lạnh lùng nói.
“Đại ca, tha cho em đi, sau này em không dám nữa…” Ông chủ khu vui chơi bật khóc thành tiếng.
Tần Cương lại đạp một cước vào người ông chủ khu vui chơi, mắng: “Mẹ nó, ông cũng có tư cách mặc cả trả giá với đại ca tôi? Nhanh chóng bảo người của ông đi chuẩn bị tiền, nếu không, bây giờ tôi sẽ chặt tay của ông!”
Trần Tài Anh nhìn về phía Tống Uy, nói: “Rắc rối đã giải quyết xong, chúng tôi đưa anh về nhé.”
Tống Uy vẫn đang trong cơn kinh ngạc, vô thức gật đầu.
Trên đường quay về, ngữ khí nói chuyện của Tống Uy với Trần Tài Anh và ông mập cũng trở nên cung kính hơn nhiều, hai người này là lão đại của trên dưới Hồng Thành, anh không dám đắc tội.
Đến vịnh Đằng Long, Tống Uy vô cùng hưng phấn chạy vào biệt thự, sau khi tiến vào thì nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đang ngồi trên sofa xem ti vi.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy Tống Uy quay về, bèn lên tiếng hỏi: “Rắc rối của cậu đã giải quyết rồi?”
Tống Uy hưng phấn gật đầu, nói: “Anh rể, thật không ngờ, anh lại còn quen cả Trần…”
Lâm Thanh Diện liếc anh ta, tỏ ý đừng nói cái này trước mặt Hứa Bích Hoài.
Tống Uy vội vàng đổi câu khác: “Anh rể, anh thực sự quá lợi hại rồi, không ngờ anh lại còn quen cả người bạn lợi hại như thế, từ nay về sau, anh chính là thần tượng của em!”
Hứa Bích Hoài thấy kỳ lạ, cất tiếng hỏi: “Em làm sao thế, trước kia không phải em còn muốn gây rắc rối cho Lâm Thanh Diện, sao bây giờ lại coi anh ấy như thần tượng của mình rồi?”
Tống Uy cười hehe, nói: “Vậy đương nhiên là vì anh rể em quá lợi hại, chị họ, chị có thể tìm được một người chồng tốt thế này, thật sự quá may mắn rồi, chị phải chăm sóc anh rể em cho tốt đấy, tuyệt đối đừng để anh ấy chạy mất, anh ấy ưu tú như vậy, chị nên cảm thấy áp lực mới đúng.”
Hứa Bích Hoài bị lời này của Tống Uy làm cho ngơ rồi, theo ý của Tống Uy, hình như bản thân còn hơi không xứng với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện trừng mắt với Tống Uy, nói: “Được rồi, đừng ở đây lải nhải nữa, làm phiền chúng tôi xem ti vi.”
Tống Uy thè lưỡi, không nói thêm nữa.
Lúc này Tống Huyền Khanh từ trên lầu đi xuống, thấy Lâm Thanh Diện đang xem ti vi, lập tức cau mày nói: “Lâm Thanh Diện, ai cho cậu ngồi xem ti vi chứ, cậu quét nhà chưa? Bát rửa chưa? Cậu có tư cách gì mà nhàn rỗi ngồi đây xem ti vi như vậy?”
Tống Uy nghe thấy lời này của Tống Huyền Khanh, lập tức sốt ruột, nói: “Cô ơi, sau này cô không thể nói anh rể cháu vậy đâu, bây giờ anh ấy là thần tượng của cháu.”
Tống Huyền Khanh ngây người, vội vàng nói: “Tiểu Uy, cháu đừng thần tượng thằng lười biếng này, ngoại trừ ăn bám thì nó chẳng biết làm gì nữa cả, bảo làm việc nhà còn lằng nhằng mãi, cháu học nó làm gì.”
Tống Uy lập tức trừng mắt, nói: “Những công việc nhà này để cháu làm, cô đừng nói anh rể cháu như vậy, nếu không đừng trách cháu trở mặt với cô.”
Nói xong, anh ta đi quét nhà rửa bát.
Tống Huyền Khanh không dám tin, trong lòng nghĩ mới có mấy ngày, Lâm Thanh Diện lại có thu mua cả Tống Uy, Hứa Bích Hoài cũng trúng bùa mê của anh ta, bây giờ không nghe lời mình nữa.
“Đúng là sao chổi, chỉ cần cậu ở nhà tôi một ngày, thì tôi chẳng được sống yên ngày nào!”
Sau khi nhủ thầm một câu, Tống Huyền Khanh lại tức giận đùng đùng lên lầu.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nhìn nhau, đều không nhịn được bật cười.
Buổi sáng ngày thứ hai, Trần Tài Anh cho người đưa hợp đồng của xưởng vật liệu xây dựng Giang Mã qua đó.
Lâm Thanh Diện liếc qua, cảm thấy không có vấn đề gì, giao cho Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài nhìn thấy trên chữ ký trên hợp đồng thật sự là Trần Tài Anh, trong lòng kinh ngạc, không ngờ xưởng vật liệu xây dựng Giang Mã lại thật sự đổi ông chủ.
“Lâm Thanh Diện, anh nói thật cho em biết, xưởng vật liệu xây dựng Giang Mã đổi ông chủ, thực ra là do anh làm, phải không?” Hứa Bích Hoài đột ngột lên tiếng hỏi.
Lâm Thanh Diện cười haha, nói: “Sao có thể chứ, anh làm gì có bản lĩnh lớn đến thế, Trần Tài Anh người ta muốn làm gì, cũng không nghe anh đâu.”
Hứa Bích Hoài không hề tin lời Lâm Thanh Diện, lần trước Lục Thiên Điệp từng nói với cô, thân phận của Lâm Thanh Diện đáng sợ hơn cô tưởng tượng rất nhiều, bây giờ cho dù nói là Trần Tài Anh làm việc thay Lâm Thanh Diện, cô cũng sẽ không nghi ngờ chút nào.
Khoảng thời gian này rất nhiều việc đều khiến Hứa Bích Hoài cảm thấy, Lâm Thanh Diện mới là nhân vật lớn thật sự sở hữu năng lực một tay che trời, mấy năm trước chắc chắn là anh ấy vì nguyên nhân nào đó mới lựa chọn nhẫn nhịn.
Cô không hỏi nhiều, bởi vì cô cũng biết rõ, đợi sau khi thời cơ chín muồi, Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ nói cho cô biết tất cả mọi việc.
Sau khi xác nhận hợp đồng không có vấn đề gì, hai người cùng nhau đi đến biệt thự nhà họ Hứa.
Vừa vào cửa, Lâm Thanh Diện đã nhìn thấy bên trong biệt thự chật kín người ngồi, những người bà con trực hệ của Hứa Mạn Tranh đều đã đến đây.
Theo lý mà nói, nếu như chỉ là bàn chuyện của xưởng vật liệu Giang Mã, Hứa Mạn Tranh không nhất thiết phải gọi nhiều người qua đây như vậy.
Xem ra, chắc là lại có việc quan trọng khác muốn tuyên bố.
Hứa Bích Hoài cảm thấy kỳ lạ, khều một người họ hàng, hỏi: “Làm sao thế? Vì sao mọi người đến đến chỗ ông nội vậy?”
Người họ hàng đó nhìn Hứa Bích Hoài một cái, lên tiếng nói: “Cụ thể thì tôi cũng không biết, nhưng mà nói là có liên quan đến nhà họ Lâm ở Kinh Đô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.