Rể Quý Trời Cho

Chương 1592:




CHƯƠNG 1592: NGƯỜI CỦA VƯƠNG QUYỀN

Lâm Thanh Diện kinh ngạc nhìn trận pháp này, từ trước tới nay anh chưa từng gặp qua, nơi này hợp lại cùng nhau, lực lượng kia thật khó có thể tưởng được.

Bọn họ không hề dừng lại một chút nào trực tiếp công kích Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện không thể chiến thắng bọn họ, nhưng anh có thể trốn tránh.

Mấy tên này không dám quang minh chính đại đến nhà họ Vương, là vì mình ở nhà họ Vương, sẽ có những người khác ra tay giúp đỡ.

Mấy người kia thấy tốc độ của Lâm Thanh Diện rất nhanh, bọn họ vẫn luôn tấn công rất mãnh liệt, nhưng không có chiều nào có thể uy hiếp đến Lâm Thanh Diện.

Lão đại cầm đầu nhíu mày, nói: “Tên nhóc con này, bên ngoài đồn ngươi lợi hại, ta thấy bây giờ ngươi cũng chỉ là kẻ hèn nhát trốn tránh mà thôi, đến ngay cả đối mặt với chúng ta đối chiến cũng không dám!”

Lâm Thanh Diện nhìn lão đại cầm đầu, không quan trọng cười một tiếng: “Các người có thể giết tôi thì đó là bản lĩnh của các người, nhưng nếu không thể giết tôi thì đó chính là do các người vô dụng, tám người đánh với một người, cho dù là thắng cũng thắng không vẻ vang gì?’

“Mặc kệ thắng bại, hôm nay nếu người không đầu hàng, chúng ta tất nhiên sẽ không để người bình yên rời khỏi đây!’

“Mặc dù các người lợi hại, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng, đừng nói lời quá sớm!”

Lâm Thanh Diện đảo ngược cổ tay, hồn lực toàn thân đi khắp quanh người, tùy tiện xuyên thẳng qua giữa trận pháp này.

Trong trận pháp, có một cỗ sức mạnh cường đại áp bách anh, nhưng Lâm Thanh Diện nhanh chóng thăm dò rõ ràng quy luật của trận pháp này, đây là trận đồ bát quái, ở bên trong muốn thoát ra ngoài cũng không dễ dàng.

Trước kia chỉ nghe nói, cũng chưa từng thật sự thấy qua, bây giờ gặp được liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Tám người bọn họ cùng một nhóm, mình muốn đối phó với bọn họ thì phải giết một trong số bọn họ mới có thể phá trận.

Lâm Thanh Diện nhìn một chút, mấy người bọn họ đều rất đoàn kết, hoàn toàn không có cách để đột phá. ở trong mắt bọn họ, Lâm Thanh Diện cũng không lợi hại như trong lời đồn, Vương Quyền gặp nạn, không phải công lao của một mình Lâm Thanh Diện, nhất định còn có những người khác.

Lâm Thanh Diện tốc độ rất nhanh, bọn họ căn bản không thể bắt được, chỉ nhìn thấy Lâm Thanh Diện đắc ý cười một tiếng, nói: “Các người muốn bắt tôi, thật đúng là không dễ dàng như vậy.”

Lâm Thanh Diện khiêu khích một cách trắng trợn, đây là một bát quái trận, mình không vội vàng làm gì, có nhiều thời gian vật lộn với bọn họ.

Bọn họ đến bắt mình đương nhiên là vì mình có tác dụng, nghĩ tới nghĩ lui, nhà họ Triệu không có thù với mình, nhà họ Tiền thì không có thực lực gì, những người này chắc chắn là thế lực của Vương Quyền còn sót lại! Lâm Thanh Diện cũng không thể bị bọn họ bắt, trong lúc né tránh, trực tiếp bung ra mê hương, mê hương này bay vào mắt người khác, có kích thích vô cùng lớn với mắt.

Lão đại cầm đầu kinh ngạc nói: “Đây là thứ gì?”

Lâm Thanh Diện nói với lão đại kia: “Các người không phải muốn đối phó với tôi sao, chỉ là không có thực lực, đây là thứ mà tôi muốn đáp lễ với các người!”

Vớt tay vạch một đường trong hư không, mấy người lập tức đến một thế giới, tất cả bên trong đều giống như bên ngoài.

Bọn họ vẫn chưa phát hiện ra rằng mình đã nằm trong sự khống chế của Lâm Thanh Diện, sáng thể truyền thừa, đến ngay cả Thiên Giới cũng ít có người có được năng lực này, Lâm Thanh Diện có, dưới tình huống anh không nói ra, bỗng nhiên ra tay khiến mọi người ngoác mồm kinh ngạc.

“Lão đại, chúng ta giống như đến một nơi khác, đây không phải vị trí vừa rồi kia, nhìn xem, tên nhóc này rất nhanh, chỉ bằng tu vi của chúng ta cũng không thể nào phát hiện được.”

Lão tam quan sát tất cả chung quanh, sau khi tinh tế tường tận quan sát mới nói ra.

Nghe thấy lời này, lão đại cau mày, cả giận nói: “Lâm Thanh Diện không phải đối thủ của chúng ta, dùng thủ đoạn hạ lưu này, lần sau gặp được hắn ta, nhất định phải cho hắn đẹp mặt”

Vừa nói chuyện vừa nghiến răng nghiến lợi, muốn bao nhiêu câm tâm liền có bấy nhiêu.

Lão tam bất đắc dĩ nói: “Nhưng đại ca, chúng ta làm thế nào để thoát ra, đến bây giờ ta vẫn chưa tìm được lôi ra, cứ tiếp tục như vậy thì không thể được!”

“Không cần lo lắng, nhất định sẽ có cửa ra, ta không tin tên nhóc kia có thể nhốt chúng ta ở đây mãi!” Bọn họ đi loạn bên trong, Lâm Thanh Diện nhìn tình hình ở đó, không khỏi bật cười một tiếng. Những người của Thiên Giới đều thích khẩu xuất cuồng ngôn thể sao, bây giờ thứ duy nhất trong lòng anh chỉ có Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài.

Vừa rồi mình hỏi nhưng không ai nói gì, chắc hẳn Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài không sao, nếu không bọn họ hoàn toàn có thể dùng tính mạng của vợ con mình để uy hiếp.

Lâm Thanh Diện vạch ra thế giới kia chỉ có thể duy trì nửa giờ, sau khi bọn họ đi ra, không buông tha tất nhiên sẽ tới nhà họ Vương tìm. Lâm Thanh Diện không thể đến nhà họ Vương, sợ sẽ liên lụy đến nhà họ Vương, trong khoảng thời gian này nhất định phải sắp xếp tốt cho Vương Quyền, ngàn vạn không thể để cho Vương Quyền thoát khỏi khống chế.

Anh đến cổng nhà họ Vương, để người giữ cửa đi tìm Vương Phi Dương, Vương Phi Dương ở trong thư phòng của cha anh ta, có hạ nhân đến gọi, anh ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Đi ra ngoài, Lâm Thanh Diện đứng ở cửa chính đang chờ anh ta.

“Tại sao không đi vào, đây là chỗ xa lạ sao?” Vương Phi Dương đi lên, vỗ vỗ bả vai Lâm Thanh Diện.

“Đương nhiên không phải, tôi bị người khác để mắt tới, không muốn liên lụy đến nhà họ Vương các cậu!” Lâm Thanh Diện cười nhạt một tiếng: “Nếu nhà họ Vương bị tôi làm liên lụy, vậy thì quá không nên!”

Vương Phi Dương không quan trọng cười một tiếng: “Anh và tôi bây giờ sớm đã là châu chấu trên một sợi dây thừng, cho dù anh muốn tách ra cũng không dễ dàng như vậy, biết người tấn công anh là ai không?’

“Không biết, nhưng theo tôi suy đoán thì có lẽ là người của Vương Quyền, ngoại trừ người của Vương Quyền, tôi không nghĩ ra người khác!”

Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, Vương Phi Dương nhíu mày, Vương Quyền cũng đã như vậy rồi, vẫn còn có người nhớ hắn ta sao? Anh ta nhìn Lâm Thanh Diện hỏi Lăng Dương định làm thế nào, Lâm Thanh Diện nói với Vương Phi Dương những gì Diệp Phàm Trần đã nói với mình, Vương Phi Dương hận không thể cùng Lăng Dương đi lấy kia Cố Hồn thảo. Cân nhắc đến thế cục của thành Tiên Linh, anh ta không thể rời đi.

Vương Phi Dương nhắc nhở Lâm Thanh Diện: “Có rất nhiều quyết quái ở núi Lĩnh Tuyết, đều là thần thú đã tu luyện trên ngàn năm, anh đến đó rất nguy hiểm, phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt!” Trong lời nói đều là sự lo lắng. Lâm Thanh Diện buông tay, nói: “Tôi đã trải qua quá nhiều chuyện, đại nạn không chết, lần này nhất định cũng sẽ thành công, cậu yên tâm.

Lần này tôi đến tìm cậu, chính là cần cậu chăm sóc tốt cho nhà đầu Mạc Niệm kia, còn có La Tiêu Tiêu, mẹ của cô ấy giao phó cô ấy cho tôi, không thể để cô ấy xảy ra chuyện!”

Vương Phi Dương gật đầu, anh ta cảm thấy, Lâm Thanh Diện không ở đây, đây là trách nhiệm mà anh ta không thể chối từ. Lâm Thanh Diện nhận được câu trả lời chắc chắn của Vương Phi Dương, thở dài một hơi, Lâm Thanh Diện có chút áy náy nhìn Vương Phi Dương: “Tôi biết rằng Vương Quyền ở nhà họ Vương chắc chắn sẽ mang đến cho nhà họ Vương rất nhiều rắc rối, tôi cam đoan, nhất định sẽ nhanh chóng trở về!”

“Nói nhiều như vậy làm gì, khách khí, khách khí, có muốn chào tạm biệt với bọn họ không?” Vẻ mặt Vương Phi Dương bỗng nhiên ngưng trọng, anh ta biết đoạn đường này tất nhiên rất nguy hiểm, cố gắng để cho mình không quá xúc động.

Lâm Thanh Diện nói: “Tiểu tử thúi, cậu thật sự hi vọng tôi không trở về được sao, chuyện này không cần thiết, với tính cách của La Tiêu Tiêu nhất định sẽ quấn lấy tôi, mang theo cô ấy không tiện!”

Lâm Thanh Diện nhớ tới La Tiêu Tiêu, đồng thời nhớ đến Hứa Bích Hoài, nếu người hôm nay ở Vương phủ là Hứa Bích Hoài, anh nhất định sẽ đưa Hứa Bích Hoài theo.

Vợ chồng vốn nên đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.