Rể Quý Trời Cho

Chương 1529:




Trái ngược với vẻ căng thẳng của La Tiêu Tiêu, Lâm Thanh Diện lại không hề để tâm đến.

Bây giờ anh đã đến Thánh Cảnh, đối mặt với người bình thtường, anh cũng không hề sợ hãi rụt rè gì cả, ngược lại còn có ý định muốn làm lớn một trận ở Thiên Giới.

Những trong lòng Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút kỳ lạ.

Theo lý thuyết, dựa theo những gì anh nghe Dao Trì nói lúc trước, Thiên Giới hẳn là một nơi vô cùng thần ký, linh khí ở nơi này, cho dù là bên trong Thương Nguyên Giới của Trái Đất cũng không thể nào sánh bằng.

Nhưng chỉ xem những người ở trong thành Tiên Linh này mà nói, Lâm Thanh Diện cũng không thấy người nơi này có gì khác với người chỗ anh cả, thậm chí, bọn họ gần như chỉ là người thường mà thôi.

Không lẽ, những gì Dao Trì nói đều là giả sao?

Lần đầu tiên Lâm Thanh Diện bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, trong tưởng tưởng của anh, người ở Thiên Giới ít nhất cũng phải đạt đến Thánh Cảnh mới đúng, mỗi người đều không phải là người thường mới đúng.

Nhưng cảnh tượng nơi này lại vượt xa những gì Lâm Thanh Diện đoán.

“Yên tâm, sẽ không sao đâu.” Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.

“Anh không biết đâu, trong thành Tiên Linh, ba nhà Vương Tiền Triệu, trong đó thực lực của nhà họ Vương là mạnh nhất, gần như đã khống chế một nữa việc buôn bán và tiền bạc trong thành Tiên Linh, nếu bọn họ muốn tiêu diệt người nào đó thì cũng đơn giản như bóp chết một con kiến.”

La Tiêu Tiêu căng thẳng nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó nói: “Lâm Thanh Diện, tôi khuyên anh nên thừa dịp còn sớm mau đi đi, lúc nãy chúng ta đã đắc tội tổng quản Diệp, nhà họ Vương chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta.”

“Nếu tôi đi thì cô phải làm sao đây.” Lâm Thanh Diện khẽ nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không hề xem lời đe dọa của nhà họ Vương ra gì.

“Tôi… Dù sao tôi cũng là người của thành Tiên Linh, lại còn là một cô gái yếu đuối, nếu nhà họ Vương còn để ý đến danh dự thì chắc là cũng sẽ không làm khó một cô gái yếu đuối như tôi đâu.” La Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nói.

“Ha, chỉ dựa vào những hành động tên tổng quản Diệp kia làm với cô khi nãy thì cũng đủ biết nhà họ Vương không phải dạng tốt lành gì rồi.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

“Đúng đó, mặt của cái tên tổng quản Diệp kia đê tiện như thế, vừa thấy là biết ngay người này không có giới hạn cuối rồi, nếu cô ở trong thành Tiên Linh, bọn họ chắc chắn sẽ tìm được cô, chờ đến khi đó, cô sẽ thảm lắm.” Mạc Niệm cũng nói.

La Tiêu Tiêu nhìn Lâm Thanh Diện, lại nhìn Mạc Niệm, đương nhiên co cũng hiểu được, nhưng bây giờ cô có vẻ có hơi do dự.

“Yên tâm, chúng tôi sẽ không sao đâu.” Lâm Thanh Diện nhìn La Tiêu Tiêu nói.

Nhìn thấy ánh mắt đầy tự tin của người đàn ông trước mặt, không biết vì sao trong lòng La Tiêu Tiêu lại dâng lên cảm giác tin cậy.

“Lâm Thanh Diện nói không sao thì chắc chắn sẽ không sao, cô đừng nghĩ quá nhiều.” Mạc Niệm tùy ý nói.

“Tiểu quỷ” giống tiểu tinh linh này từ trước đến giờ vẫn không biết cái gì gọi là sợ hãi.

“Nếu đã thế, vậy được rồi.” La Tiêu Tiêu gật đầu đồng ý.

Ba người đi theo đám đông, tiếp tục bước về phía trước, không bao lâu sau đã đến của thành.

“Các người làm nghề gì, vì sao lại đến thành Tiên Linh.”

Cổng thành, một người canh phòng mặc áo giáp cản ba người Lâm Thanh Diện lại, lặp lại câu hỏi như bình thường.

Không đợi Lâm Thanh Diện trả lời, La Tiêu Tiêu đã vội vàng nói: “Chúng tôi sống trong thành Tiên Linh, buổi sáng đi ra ngoài làm việc, bây giờ quay về.”

“Ồ.”

Người canh phòng vừa nhận năm đồng vàng trong tay La Tiêu Tiêu, vừa lạnh tanh hỏi: “Các người là người một nhà saoa?”

“Không sai, không sai, chúng tôi là người một nhà, anh trai, đóng tiền chung.”

La Tiêu Tiêu cười nói, lại móc ra mười đồng vàng nữa.

Lâm Thanh Diện không có phản ứng gì về việc này, mà Mạc Niệm đứng bên cạnh lại bĩu môi, có vẻ rất khó chịu.

“Được rồi, mấy người vào đi, người tiếp theo!”

Người canh phòng vung ty lên, cho ba người Lâm Thanh Diện đi vào cổng.

“Sao cô lại nói chúng ta là người một nhà chứ?”

Mới vừa vào thành Tiên Linh, còn chưa kịp thưởng thực phong cảnh bên trong thành, Mạc Niệm đã cực kỳ tức giận hỏi La Tiêu Tiêu vấn đề này.

“Tôi cũng là vì tình huống quá gấp gáp, nếu không đưa ra một lời giải thích hợp lý, người canh phòng điều tra cẩn thận, rất có khả năng sẽ không cho hai người xa lạ như các người vào thành.” La Tiêu Tiêu nói.

“Vậy cũng không được, cũng không thể để hai người chiếm tiện nghi của tôi được, hơn nữa, tuổi của tôi còn hơn xa tuổi của cả hai người cộng lại nữa!” Mạc Niệm tức giận nói.

La Tiêu Tiêu có vẻ hơi kinh ngạc, cô nhìn Mạc Niệm mang gương mặt non nớt, hơi ngớ ngác, không hiểu cô nhóc này nói vậy là có ý gì.

Lâm Thanh Diện hơi mỉm cười, cõng Mạc Niệm lên vai: “Lúc nãy La Tiêu Tiêu làm vậy là đúng.”

“Lâm Thanh Diện, đến cả anh cũng nói như thế, anh mới quen cô ta được bao lâu mà đã giúp đỡ cho cô ta như vậy rồi, tôi thấy anh đã bị sắc đẹp che mờ hai mắt, đừng quên vì sao chúng ta lại đến tiên giới.” Mạc Niệm tức giận nói.

Lâm Thanh Diện mỉm cười lắc đầu: “Cô yên tâm, tôi không dám quên mục đích chúng ta đến tiên giới để làm gì đâu, nhưng cách La Tiêu Tiêu làm khi nãy thật sự là đúng, làm vậy có thể làm chúng ta bớt rất nhiều phiền phức.”

“Ồ? Sao anh lại nói thế?” Mạc Niệm nhíu mày lại hỏi.

“Cô có chú ý đến binh khí của mấy người canh phòng lúc nãy hay không?” Lâm Thanh Diện trầm giọng hỏi.

“Chậc, còn không phải là một cây thương sao, có gì lạ chứ.” Mạc Niệm không quan tâm nói.

“Thanh trường thương kia là dùng huyền lực biến ảo ra.” Lâm Thanh Diện khẽ nói.

“Cái gì? Dùng huyền lực biến ảo ra?” Mạc Niệm nghe xong, cũng có hơi kinh ngạc.

“Không sai.”

Lâm Thanh Diện dời mắt nhìn đám đông ồn ào nhộn nhịp ở phía trước, khẽ thở dài: “Một cao thủ Hóa Cảnh tu luyện huyền công, nếu ở trong thế giới của chúng ta thì chắc chắn sẽ là người làm chủ ở một phương, nhưng ở trong thành Tiên Linh này, không ngờ nhiều lắm cũng chỉ có thể làm một tên lính giữ cổng thành, tiên giới này đúng là không bình thường mà!”

Mạc Niệm nghe xong, lập tức hiểu ra.

Một người canh phòng đã là người tu luyện huyền công có thực lực Hóa Cảnh, nếu lỡ như xảy ra mâu thuãn, ai biết phía sau sẽ còn có cao thủ nào nữa chứ?

“Công pháp huyền công xảo diệu, tôi có rất nhiều cảm ngộ, một quyển công pháp như thế, trước khi tôi quen biết cô thì đã là công pháp cao cấp nhất, nhưng không ngờ là một người đứng canh cửa ở nơi này cũng có thể tu hành công pháp huyền công, chuyện này cũng có nghĩa…”

“Nói cách khác, những thứ mà chúng ta xem là báu vật, lại có cấp bậc rất thấp ở nơi này!” Mạc Niệm cướp lời.

Lâm Thanh Diện nhíu mày.

Lúc này, trong đầu anh lại xuất hiện hiện căn miếu thờ lẳng lặng nằm trong khu cấm địa của Thương Nguyên Giới.

Đúng như những gì Dao Trì nói, những công pháp bí thuật cất giữ trong miếu thờ đó chẳng qua chỉ là những công pháp rác rưởi nhất ở Thiên Giới, mà cho dù là huyền công bị Tần Trường Sinh cướp đi, cũng vô cùng bình thường.

Thiên Giới rốt cuộc là một nơi thần kỳ đến cỡ nào chứ? Nơi này rốt cuộc chứa đựng thứ kinh khủng như thế nào!

Lâm Thanh Diện nghĩ thầm trong lòng, nhưng trong mắt lại tràn đầy tự tin.

Từ khi bắt đầu ở rể ở nhà họ Hứa, Lâm Thanh Diện đã tự hình thành một kỹ năng, đó chính là đón đầu khó khăn mà tiến lên.

Kỹ năng này có thể làm Lâm Thanh Diện không bao giờ khuất phục trước bất cứ cường quyền nào trên đời, cũng không hề sợ hãi bất cứ khiêu chiến nào trong cuộc sống!

“Hai người… mới nói gì thế, cái gì mà thế giới này thế giới kia, sao tôi nghe không hiểu gì cả?”

La Tiêu Tiêu ở bên cạnh rụt rè hỏi, nhìn Lâm Thanh Diện và Mạc Niệm bằng ánh mắt vô tri.

Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói: “Cô nghe không hiểu cũng không sao hết, cảm ơn cô đã dẫn chúng tôi vào thành, bây giờ chúng ta tách ra thôi.”

Nói xong, Lâm Thanh Diện cõng Mạc Niệm, chuẩn bị tách khỏi La Tiêu Tiêu.

“Hai người định ở đâu?” Ngay lúc Lâm Thanh Diện xoay người rời đi, La Tiêu Tiêu lớn tiếng hỏi.

Lâm Thanh Diện nhíu mày lại, đây đúng là một vấn đề.

Lúc nãy khi La Tiêu Tiêu trả tiền, Lâm Thanh Diện đã thấy được tiền tệ ở tiên giới khác hẳn với ở Trái Đất.

Tiền ở nơi này đều được làm bằng vàng.

Lâm Thanh Diện không thiếu vàng, trong kho bạc ngầm của ngân hàng thế giới, Lâm Thanh Diện gửi cả một hầm vàng ở đó.

Nhưng lần này đến Thiên Giới, Lâm Thanh Diện lại không có mang theo vàng ở bên người.

Hình như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lâm Thanh Diện, La Tiêu Tiêu đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, khẽ hỏi: “Nếu anh không có nơi nào để đi thì có thể đến nhà của tôi ở, tuy nhà tôi không quá lớn, nhưng cũng có được hai căn phòng ngủ dành cho khách, chỉ sợ anh sẽ chê thôi.”

“Mạc Niệm, ý cô thế nào?”

Lâm Thanh Diện hỏi, anh biết, tiểu tinh linh này không phải người bình thường, chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến của cô.

“Được rồi, tôi thấy cô rõ ràng là thích Lâm Thanh Diện, muốn giữ anh ở lại thôi, nhưng bây giờ tôi cũng hơi đói bụng rồi, nếu đã thế thì cứ đi thôi.”

Bị một “cô bé” nói thẳng suy nghĩ trong lòng, mặt La Tiêu Tiêu lại càng đỏ rực.

“Vậy làm phiền cô La rồi.” Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng nói.

Nhấc chân đi theo La Tiêu Tiêu, không bao lâu sau, lập tức đi đến một nơi khá yên lặng.

Nhà cũng khá rộng rãi, nhưng nếu so với biệt thự nhà họ Lâm thì đúng là kém xa.

“Mời vào, anh đừng khách sáo.” La Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói.

“Trong nhà chỉ có một mình cô sao?” Lâm Thanh Diện đi vào nhà, tùy ý hỏi

“Không, tôi sống cùng với mẹ.”

Trong lúc nói chuyện, một bác gái trung niên từ trong phòng bước ra.

“Tiêu Tiêu, con về rồi à.”

Vừa nói, bác gái ngước mắt lên, thấy được Lâm Thanh Diện và Mạc Niệm đang đứng bên cạnh La Tiêu Tiêu.

“Hai người là?” Bác gái có vẻ hơi hoang mang, sao trong nhà đột nhiên lại xuất hiện một người đàn ông và một đứa bé vậy?

Lâm Thanh Diện bước lên một bước: “Chúng tôi là bạn của cô La, hôm nay đến đây để ngủ nhờ một đêm, chờ đến sáng hôm sau sẽ đi ngay, nếu dì cảm thấy phiền thì chúng tôi sẽ đi ngay lập tức.”

Sau khi mẹ của La Tiêu Tiêu nghe xong, quan sát Lâm Thanh Diện từ trên xuống dưới.

Không lâu sau, bà lập tức mỉm cười.

“Không phiền, không phiền, nếu là bạn của Tiêu Tiêu thì cứ việc ở lại, muốn ở bao lâu thì ở.” Mẹ của La Tiêu Tiêu cười nói.

Cũng khó trách, Lâm Thanh Diện cao lớn chân dài, lại toát lên khí chất quý tộc một cách tự nhiên, chỉ cần người biết nhìn người một chút nhìn thấy là có thể nhìn thấy được vẻ đặc biệt của anh.

“Tiêu Tiêu, có khách đến, con còn không mau rót nước mời khách đi? Con bé này thật là không lễ phép gì cả.”

Vừa nói, mẹ La Tiêu Tiêu vừa kéo Lâm Thanh Diện ngồi xuống.

“Cô bé này là…”

“Bà nói ai là cô bé hả!” Mắt Mạc Niệm lập tức lóe lên vẻ hung dữ.

Lâm Thanh Diện vội vàng kéo Mạc Niệm đang chuẩn bị nổi giận lại, bất đắc dĩ nói: “Dì à, cô ấy là bạn của tôi, tên là Mạc Niệm, nhưng chuyện cô ấy ghét nhất đó chính là bị người khác xem là con nít.”

“Ồ, thì ra là thế, tôi hiểu, tôi hiểu rồi, thanh niên bây giờ đều có suy nghĩ riêng hết mà.”

Bác gái cười nói: “Nhà cậu Lâm ở đâu, làm nghề gì, trong nhà còn có ai không? Có kết hôn chưa?”

Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy lúng túng trước một loạt vấn đề này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.