Rể Quý Trời Cho

Chương 1194: HAI TÊN Hóa Cảnh ĐỈNH PHONG




Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hứa Bích Hoài, lửa giận của Lâm Thanh Diện lập tức dịu đi.
Giờ phút này mũi kiếm trong tay anh cách cổ Hứa Quốc Hoa chỉ khoảng ba centimet.
Kiếm khí tản ta từ mũi kiếm đã để lại một vệt đỏ tím ở trên cổ của Hứa Quốc Hoa.
Lâm Thanh Diện lập tức thu hồi hồn lực, thanh kiếm trong tay trong nháy mắt cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Tất cả những điều này đều bị Sở Nguyệt đang ẩn thân ở bên cạnh Hứa Quốc Hoa nhìn ở trong mắt.
Cao thủ quyết đấu, mỗi giờ mỗi phút đều phải nâng cao lên một trăm hai mươi phần trăm tinh thần.
“Lần này, xem ngươi có thể sống được không?”
Sở Nguyệt cười lạnh nói, trong lúc Lâm Thanh Diện đang thu hồi thanh kiếm liền ra tay.
“Bài Vân Chưởng!”
Sở Nguyệt khẽ quát một tiếng đồng thời cũng đánh ra hai chưởng, mưa gió xoay vân, một cỗ khí thế mạnh mẽ lan ra theo chưởng lực.
Hơn nữa, đối với chuyện sống chết của Hứa Quốc Hoa đang kẹp ở giữa hai người, Sở Nguyệt hoàn toàn không thèm để ý chút nào.
Cũng chỉ là một con rối trong tay mình mà thôi, ở trong mắt con voi, cái chết của một con kiến hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Bài Vân Chưởng liên tiếp đánh vào trên người Hứa Quốc Hoa.
Chỉ là một cơ thể người bình thường, làm sao Hứa Quốc Hoa có thể tiếp nhận một đòn này.
Lúc này đã phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng như vậy vẫn còn chưa xong.
Thân thể Hứa Quốc Hoa bị Sở Nguyệt nhanh chóng đẩy vê phía trước, mắt thấy đã sắp đánh tới trước người Lâm Thanh Diện.
Sức mạnh của Bài Vân Chưởng xuyên thấu qua cơ thể Hứa Quốc Hoa, khí thế vẫn như cũ không hề giảm đi.
Lâm Thanh Diện nhíu mày lại, một chưởng này cho dù là lúc bình thường mình cũng quyết không thể lơ là được.
Đây chính là một chưởng của người có sức mạnh Hóa Cảnh đỉnh phong!
Huống chỉ bây giờ bởi vì sự xuất hiện của Hứa Bích Hoài, mặc dù Lâm Thanh Diện đã kịp thời thu hôi thanh kiếm lại nhưng vẫn bị trễ mất một phân mười giây.
Chính là một phần mười giây này, Sở Nguyệt đã nắm lãy thời cơ.
Sức mạnh cơ thể đã vô địch, cộng thêm cơ thể của Tu La, Lâm Thanh Diện nghĩ rằng cho dù có bị một chưởng này đánh trúng thì cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng bị thương là không thể tránh được.
Đúng vào lúc này, một bóng đen cao lớn nhanh chóng xuất hiện, ngăn ở trước người Lâm Thanh Diện.
Khai Sơn Chưởng!
Mặt Vân Sơn không chút biểu cảm, một luồng khí màu đen nặng nề dâng lên từ hai bàn tay rắn chắc của ông ta.
Không chút do dự đánh hai chưởng vào trên người Hứa Quốc Hoa.
Hai luông sức mạnh đồng thời chiến đấu ở trong người Hứa Quốc Hoa.
Hứa Quốc Hoa hoàn toàn không thể chịu đựng được, hét to một tiếng, hai mắt nhắm nghiền lại sống chết không rõ.
“Ba!” Hứa Bích Hoài hét lên.
Trước đó, ở trong phòng ngủ của mình.
Lâm Thanh Diện cố ý hỏi thăm nên Hứa Bích Hoài đành phải kể lại hết những chuyện xảy ra vào buổi trưa cho Lâm Thanh Diện.
Lúc cô từ trong miệng Lâm Thanh Diện biết được, viên đan dược lấy được ở trong tay Từ Tài là một viên độc dược, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Nhưng cùng lúc đó, Hứa Bích Hoài làm thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao Hứa Quốc Hoa lại muốn hại mình, thậm chí còn không tiếc hi sinh tính mạng.
Tận đến khi Lâm Thanh Diện nói cho cô biết Hứa Quốc Hoa bị trúng cổ thuật, còn người thực sự muốn hại mình và Lâm Thanh Diện chính là Sở Nguyệt, Hứa Bích Hoài mới bừng tỉnh đại ngộ.
Đương nhiên, Lâm Thanh Diện cũng không nói hết tất cả mọi chuyện với cô, vì dù sao, với năng lực phân tích hiện tại của Hứa Bích Hoài thì cô hoàn toàn không thể lý giải được sự tồn tại của Thương Nguyên Giới.
Lâm Thanh Diện chỉ nói cho Hứa Bích Hoài là Sở Nguyệt này không hề đơn giản giống như trong tưởng tượng, cô ta là một nhân vật hết sức nguy hiểm.
Vừa rồi, bởi vì lo lắng cho sự an nguy của Lâm Thanh Diện nên Hứa Bích Hoài mới đến đây, khi thấy trên mặt tất cả mọi người của nhà họ Lâm mang theo vẻ bối rối đi ra khỏi phòng khách, cô không chút suy nghĩ đã vọt thẳng vào.
Nhưng vừa đi vào đã thấy Hứa Quốc Hoa bị đối xử như vậy.
“Hóa Cảnh đỉnh phong!”
Sở Nguyệt nghẹn ngào nói.
Hiển nhiên, ban đầu bà ta chỉ cho rằng sức mạnh của con rối Vân Sơn ở bên cạnh Lâm Thanh Diện cùng lắm là Hóa Cảnh, nhưng bây giờ xem ra, Vân Sơn lại là Hóa Cảnh đỉnh phong.
Phải biết là, có được một con rối có sức mạnh Hóa Cảnh đã là mơ ước của rất nhiều người rồi, huống chi còn là Hóa Cảnh đỉnh phong?
Nếu như Vân Sơn là Hóa Cảnh đỉnh phong, vậy chủ nhân trước kia của ông ta chẳng phải là có sức mạnh…
Thần Cảnh ư!
Sở Nguyệt kinh ngạc, sau khi nghĩ lại thậm chí còn cảm thấy có chút kinh khủng.
“Thật sự không ngờ, con rối bên cạnh ngươi lại có sức mạnh ghê gớm như vậy.
Sở Nguyệt nói.
Ý định giết người vừa rồi bởi vì sự xuất hiện của Vân Sơn mà biến mất, bây giờ, giữa Sở Nguyệt và Lâm Thanh Diện lại tạo thành trạng thái giằng co.
“Đã như vậy rồi mà bà còn không chịu giao thuốc giải ra ư? Tôi đã nói rồi, sẽ để bà chết được toàn thây” Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.
Lâm Thanh Diện cộng thêm cả Vân Sơn, ở thế giới này, bất kỳ người nào dám khiêu chiến với hai người bọn họ cũng phải cân nhắc thật kỹ.
Dù sao, Chuyển Hồn đan vẫn còn ở trong cơ thể Hứa Bích Hoài.
Hơn nữa trước đó lúc thân hồn của Lâm Thanh Diện du tẩu trong cơ thể của Hứa Bích Hoài đã phát hiện ra viên độc hoàn này hoàn toàn không giống như những gì anh biết, không chỉ có độc tính mãnh liệt mà còn gần như không có bất kỳ biện pháp nào giải trừ độc tính.
Quả nhiên không thể khinh thường sức mạnh của Thương Nguyên Giới được, chỉ một viên độc hoàn nho nhỏ, nhìn qua đã thấy hoàn hảo hơn độc dược ở Địa Cầu rất nhiều.
Không ngờ sau khi nghe Lâm Thanh Diện nói xong, Sở Nguyệt hoàn toàn không thèm để ý chút nào mà ngược lại bà ta còn nở một nụ cười khinh miệt.
“Hai tên Hóa Cảnh đỉnh phong thì sao chứ, lấy một địch hai, rất hợp ý tai”
Sở Nguyệt nói xong, lập tức có một làn sương mù màu trắng bùng ra từ trong người bà ta.
Thần hồn du tẩu, Lâm Thanh Diện kinh ngạc phát hiện ra dường như sức mạnh của Sở Nguyệt lại tăng lên rất nhiều, đã tiến gần đến cảnh giới nửa bước Thần Cảnh!
“Kỳ quái, bà ta không hề ăn dược hoàn để tăng sức mạnh lên, chẳng lẽ, bà ta biết dùng bí thuật?” Lâm Thanh Diện nghỉ ngờ trong lòng.
“Nhìn vẻ mặt ngươi có phải cảm thấy rất kỳ quái đúng không, không ngờ vào lúc này mà ta còn có thể tăng sức mạnh lên” Hiển nhiên Sở Nguyệt đã nhìn ra sự nghi ngờ của Lâm Thanh Diện.
“Nửa bước Thần Cảnh thì sao chứ, ta cũng không thèm để vào mắt”
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
Cũng không phải anh nói chuyện giật gân, nếu như anh dùng bí thuật, cộng thêm Huyền Kình Tu La chỉ thể, thì sức mạnh cũng có thể đạt đến Thần Cảnh, cộng thêm Huyền Kình và Tu La Chi Thể, anh cũng không chỉ là nửa bước Thần Cảnh.
“Ha ha, những thứ ta biểu hiện ra ngoài chỉ là thứ mà ta muốn ngươi nhìn thấy thôi, ai mà không có con át chủ bài chứ?” Sở Nguyệt cười lạnh nói.
“Tôi đã nói rồi, cho dù hôm nay bà có sức mạnh như thế nào thì chắc chắn bà vẫn phải chết!” Lâm Thanh Diện nói, ánh mắt cũng trở nên lạnh như băng.
Đây là lần đầu tiên anh thật sự giao thủ với người có cảnh giới Thần Cảnh, cho dù là nửa bước Thần Cảnh thì cũng không phải là người Hóa Cảnh đỉnh phong có thể so sánh được.
“Hai người các ngươi, cùng lên cả đi”
Sở Nguyệt lạnh nhạt nói, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Chỉ ánh mắt sắc bén này thôi cũng đã khiến người ta không chịu được.
Mặt Vân Sơn vẫn không có chút máu nhưng rất rõ ràng, sàn nhà dưới chân ông ta đã bị giãm lún xuống thật sâu, ông ta dùng hết sức lực toàn thân để chống lại cỗ khí thế mạnh mẽ kia.
“Bây giờ chúng ta phân cao thấp đi, ta sẽ cho ngươi biết, tuy ngươi là thiên tài nhưng ở trong mắt ta ngươi chẳng là cái thá gì hết!”
Nói xong, Sở Nguyệt chậm rãi đi về phía Lâm Thanh Diện.
Mỗi một bước đi, vách tường gạch ngói hai bên đều rào rào rơi xuống, Lâm Thanh Diện nắm chặt nắm đấm, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Vèol Một tia sáng bạc lóe lên, sau lưng Sở Nguyệt có một con dao găm sắc bén đang bay về phía bà ta.
Giờ phút này, toàn bộ tỉnh lực của Sở Nguyệt đều đang dồn hết lên trên người Lâm Thanh Diện.
Lần đánh lén bất ngờ này ngược lại khiến cho bà ta có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Đợi lúc bà ta kịp phản ứng lại thì con dao găm kia đã cách vị trí trái tim của bà ta rất gần rồi.
Hơn nữa Sở Nguyệt có thể nhìn ra rõ ràng con dao găm này là do nội lực hóa thành, nói cách khác, người ra tay này cũng đã đạt tới sức mạnh Hóa Cảnh.
Nhưng giờ phút này Sở Nguyệt đã là nửa bước Thần Cảnh nên rất nhanh đã kịp phản ứng.
Chỗ lồng ngực của bà ta bất thình lình có thêm một tấm chắn.
Con dao găm chạm vào tấm chắn, nhanh chóng tiêu tán.
“Thật đáng tiếc, suýt chút nữa đã thành công rồi”
Trên tầng hai, vang lên một giọng nói quyến rũ của phụ nữ, đối với lần đánh lén thất bại này, cô ta tỏ ra vẻ rất bực bội.
“Ai, còn không cút xuống cho ta!”
Sở Nguyệt nói.
Vừa rồi cũng là mạo hiểm vạn phần, nếu bà ta không tăng sức mạnh lên, nếu bà ta chỉ là Hóa Cảnh đỉnh phong thì chắc chắn sẽ không kịp chặn lại lần đánh lén vừa rồi.
Một bóng người xinh đẹp trực tiếp bay xuống từ tầng hai, một cô gái có dáng người xinh đẹp, mặt như hoa đào.
“Bà thím ơi, tức giận như vậy làm gì, phụ nữ tức giận thì sẽ rất nhanh già đấy” Tú Nương cười một tiếng, khuynh đảo chúng sinh.
Lại là một con rối Hóa Cảnh đỉnh phong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.