Rể Quý Trời Cho

Chương 1114: Đi ra




Cách đảo khoảng mười dặm.
Lâm Trung Thiên lúc này đã bị trói bằng một sợi dây thừng, đang dựa vào gốc cây, lúc này sắc mặt ông đã tái nhợt, trên mặt có không ít vết thương, xem ra hẳn là bị đánh không ít.
Những thuộc hạ của ông cũng không khác ông bao nhiêu, đều bị dây thừng trói chặt, than thở.
Hai anh em Tiêu Phong và Tiêu Vân đang ngồi trên chiếc giường được những người thuộc hạ kia chuẩn bị cho Lâm Trung Thiên, bên trên còn có một cái ô che nắng.
Lúc này sắc mặt Tiêu Phong có chút tái nhợt, giữa mi tâm hiện lên một hoa văn màu đen, dường như đang ăn mòn tinh thần của cậu ta, cậu ta nhất định phải phân phối rất nhiều tinh thần và thể lực để ngăn chặn thứ này.
Hoa văn màu đen ở mi tâm của cậu ta không phải cái gì khác, mà chính là sát khí.
Ngày đó Lâm Trung Thiên nói với hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân rằng Lâm Thanh Diện đang ở trong một bí cảnh, mặc dù hai anh em họ nghi ngờ nhưng trông Lâm Trung Thiên không giống đang nói dối người khác, thế là liền dựa theo địa chỉ mà Lâm Trung Thiên nói tới, đi tìm một chút.
Khi nhìn thấy cánh cửa dẫn đến thông đạo kia, hai người họ mới thật sự tin tưởng ở dưới trung tâm hòn đảo có thứ gì đó không hề̀ tầm thường.
Cho nên họ đã tìm vào phía bên trong.
Sở dĩ Lâm Thanh Diện có thể bình yên vô sự đến chỗ sâu là vì trên người có Tụ Linh Ngọc, sát khí không thể tới gần, dĩ nhiên hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân không có sự trợ giúp của loại đồ vật này.
Với lại Lâm Trung Thiên cũng chưa nói cho họ biết trong lối đi này có tồn tại sát khí, cho nên lúc đó Tiêu Phong đi phía trước liền trực tiếp trúng chiêu.
Sau khi cậu ta bị sát khí xâm lấn thì lập tức bảo Tiêu Vân rút lui, hai người đều không tiếp tục thâm nhập sâu thêm, lúc này Tiêu Vân mới may mắn thoát nạn, sát khí trong người Tiêu Phong cũng không quá nghiêm trọng, cũng giống như Lâm Trung Thiên trước đó, chẳng qua vẫn phải chịu đựng sự dày vò khá sâu.
Sau khi hai người trở về liền đánh cho Lâm Trung Thiên một trận, nếu không phải còn muốn dùng Lâm Trung Thiên để uy hiếp Lâm Thanh Diện thì họ đã trực tiếp giết chết Lâm Trung Thiên.
Lâm Trung Thiên vốn tưởng rằng có thể để cho hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân đều trúng chiêu, không ngờ lại chỉ Tiêu Phong trúng chiêu, hơn nữa lại còn không quá nghiêm trọng, điều này khiến ông có chút thất vọng.
Nhưng ông đúng là có chút đánh giá thấp hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân, không chỉ ông mà ngay cả Lâm Thanh Diện cũng không hiểu rõ thực lực chân chính của hai người họ.
Hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân là người thân tín của Tần Trường Sinh, sao có khả năng thật sự chỉ có thực lực bề ngoài của Tông Sư cảnh đỉnh phong.
Hai người họ từ rất nhiều năm trước đều đã đạt tới Hóa cảnh đỉnh phong.
Đương nhiên tuổi của hai người họ cũng không phải trẻ như bây giờ nhìn thấy, sở dĩ nhìn họ trẻ như vậy chẳng qua là vì Tần Trường Sinh dạy cho họ một pháp quyết giữ gìn vẻ bề ngoài mà thôi.
Hai người Hóa cảnh đỉnh phong, đây tuyệt đối được coi là chiến lực mạnh nhất trên Trái Đất, những sát khí kia mặc dù nguy hiểm nhưng dựa vào kinh nghiệm của họ thì vẫn có thể tránh né được.
Lần này Tiêu Phong trúng chiêu đều nằm ngoài dự kiến của họ, cho nên mấy ngày nay họ liên tục tra tấn Lâm Trung Thiên.
Tiêu Phong khoanh chân ngồi trên thuyền hồi lâu, chau mày, rất nhanh từng luồng khí bẩn từ mi tâm của cậu ta bốc ra, hoa văn màu đen kia cũng trực tiếp biến mất.
Dựa vào sức mạnh Hóa cảnh đỉnh phong của mình, qua nhiều ngày như vậy, cuối cùng cậu ta cũng đã hóa giải sạch sẽ sát khí xâm lấn trong cơ thể mình.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Phong nhìn về phía Lâm Trung Thiên, mở miệng nói: “Lần này nếu không phải tôi phản ứng nhanh, thật sự đúng là sẽ rơi vào tay ông, chờ sau khi Lâm Thanh Diện đi ra, chuyện thứ nhất tôi làm chính là giết ông.”
Lâm Trung Thiên cười cợt, nói: “Lâm Thanh Diện cũng đã đi vào trong đó thời gian dài như vậy, rất có thể đã không ra được, các cậu đừng nên lãng phí thời gian ở đây.”
Tiêu Phong hừ lạnh một tiếng, trong lòng cũng cảm thấy dưới tình huống có sát khí khủng bố như thế tồn tại, Lâm Thanh Diện hoàn toàn không có khả năng kiên trì ở trong đó lâu như vậy.
Nhưng Lâm Trung Thiên càng nói Lâm Thanh Diện không ra được, cậu ta lại càng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Nếu Lâm Thanh Diện thật sự chết ở bên trong, sao Lâm Trung Thiên lại kiên trì đợi ở đây?
Cho nên hai anh em họ định ở chỗ này chờ một thời gian, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự không từ bên trong đi ra, họ sẽ giết Lâm Trung Thiên rồi rời khỏi nơi này.
Không bao lâu sau, ba âm thanh xé gió đột nhiên vang lên.
Hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân quay đầu nhìn sang phía bên kia thì phát hiện ba thân hình đang xông về phía bên này.
Người dẫn đầu chính là Lâm Thanh Diện.
Mắt hai người lập tức sáng lên, sau đó Tiêu Phong liếc Lâm Trung Thiên, mở miệng nói: “Đồ chết tiệt, lại còn muốn lừa chúng tôi, tên nhóc này không phải ra đây sao?”
Lâm Trung Thiên cũng nhìn lướt qua nơi đó, hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Thanh Diện sẽ đi ra vào lúc này.
Tuy nhiên nhìn thấy Lâm Thanh Diện không sao, trong lòng ông cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nghĩ lại, trong lòng ông lại dâng lên một chút nghi ngờ.
Theo lý thuyết, dưới mặt đất nồng đậm sát khí như vậy thì không ai có thể sống sót được, Lâm Thanh Diện cũng dựa vào khối ngọc bội thần kỳ kia mới có thể không bị sát khí ăn mòn.
Vì sao thằng bé lại từ bên trong đi ra, lại còn dẫn theo hai người?
Chẳng lẽ hai người kia vẫn luôn sống ở dưới mặt đất?
Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ những thứ này, thực lực của hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân vô cùng mạnh mẽ, cho dù Lâm Thanh Diện từ dưới đất ra cũng không chắc có thể chống đỡ được, cho nên ông nhất định phải nhắc nhở Lâm Thanh Diện, để anh rời khỏi nơi này trước.
Chẳng bao lâu sau Lâm Thanh Diện liền dẫn Vân Sơn và Tú Nương tới khu vực bọn Lâm Trung Thiên.
Khi thấy Lâm Trung Thiên bị trói lại, hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân đứng ở một bên, Lâm Thanh Diện sững sờ.
Lâm Trung Thiên vội vàng hét về phía Lâm Thanh Diện: “Con đi mau! Thực lực của hai người họ vô cùng mạnh, cứ rời khỏi nơi này trước, không cần phải để ý đến ba!”
Tiêu Phong cười khẩy nhìn Lâm Thanh Diện một chút, mở miệng nói: “Lúc này muốn đi e rằng đã chậm.”
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười trêu tức.
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng tìm ra hai người họ có chút khó khăn, không nghĩ tới hai người họ vậy mà chủ động đưa tới cửa.
Lần này cũng giúp anh tiết kiệm được thời gian và sức lực đi tìm.
“Tôi cũng không nói là muốn đi. Thực tế tôi còn đang tìm hai người, vậy nếu hai người đã chủ động tới chịu chết thì cũng giúp tôi bớt đi rất nhiều phiền toái.” Lâm Thanh Diện mở miệng cười.
Hai anh em Tiêu Phong và Tiêu Vân lập tức cười nhạo một tiếng, Tiêu Vân mở miệng nói: “Lâm Thanh Diện, không phải cậu thật sự cho là chúng tôi chỉ có thực lực Tông sư cảnh đỉnh phong chứ? Đó chẳng qua là ngụy trang để xua tan sự nghi ngờ của cậu thôi.”
“Chúng tôi có thể coi là đệ tử sớm nhất của sư phụ, thực lực đều đã đạt đến Hóa cảnh đỉnh phong, cho dù cậu lợi hại hơn nữa thì cũng không có khả năng đạt tới Thần cảnh, hai người chúng tôi kết hợp cùng nhau thì cậu hoàn toàn không có chút cơ hội chiến thắng nào!”
Lâm Thanh Diện cười cợt, nếu lần này anh không tiếp nhận thành công Thanh Phong truyền thừa thì đúng là anh không phải đối thủ của Tiêu Phong và Tiêu Vân.
Nhưng hiện tại anh đã tiếp nhận truyền thừa, hơn nữa bên cạnh còn có hai vệ sĩ siêu cấp Vân Sơn và Tú Nương tồn tại, hai người Hóa cảnh đỉnh phong ở trong mắt anh chẳng qua cũng chỉ là một bữa ăn sáng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.